Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy đi!

Chương 263


trước sau


Sơ Tranh ngước mắt nhìn qua, mặt không đổi sắc từ chối: "Không ghép."

"Tần ca cho chúng mày mặt mũi rồi đấy...."

Tần Phong ngăn A Hoàng lại.

"Bạn học Hứa, em cũng nên nghĩ lại xem." Liên tiếp bị từ chối, Tần Phong bắt đầu chíu khọ rồi.

Hắn lớn như vậy rồi còn chưa có ai dám từ chối hắn nhiều thế đâu.

"Sao nào?"

Tần Phong nhíu mày nói: "Tôi muốn mua lại cửa tiệm này thì chỉ là chuyện trong chốc lát thôi."

Câu sau không nói ra nữa.

Nhưng ý chính là đến lúc đấy người ăn thiệt sẽ là cô.

Sơ Tranh: "???"

Chẳng phải đang nói chuyện ghép bàn, sao lại nhảy sang chuyện mua cửa hàng rồi?

Đầu óc của tên Tần Phong này..... có bị dở không?

Chẳng lẽ do có rất nhiều bạn gái nên đầu óc phát triển cũng không được bình thường à?

A Hoàng ở bên cạnh Tần Phong giễu võ giương oai, cứ như Tần Phong đưa ra yêu cầu ghép bàn đã là coi trọng bọn họ lắm rồi.

Sơ Tranh hơi ngửa người ra phía sau, hai tay khoanh trước ngực, khí chất lão đại bỗng dâng lên ào ạt: "Anh định trả bao nhiêu?"

Điều Sơ Tranh nói hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của Tần Phong.

"Bạn học Hứa, chuyện này không thuộc quyền quản lý của cô."

"Đây là cửa hàng của tôi, sao lại không thuộc quyền quản lý của tôi?" Giọng điệu nữ sinh lạnh nhạt.

"......."

Ông chủ đứng bên cạnh lau mồ hôi, cửa hàng nhà ông từ khi nào lại trở nên đắt giá như vậy a.

Trước đó ông ta cũng không có ý định bán lại, kết quả cô gái này trực tiếp tìm ông chủ cửa hàng mua lại mặt bằng.

Sơ Tranh cũng không ép buộc hắn, chỉ là tăng giá đến mức khiến cho ông ta tay chân bủn rủn, mà hơn nữa ông ta vẫn là ông chủ của chỗ này, tiền kiếm được vẫn về túi hắn.

Miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, ông ta ngu gì mà không đớp.

Đám người Chúc Tử An thì trợn mắt há mồm.

Bọn họ đã nói mà, sao tự dưng lại còn thừa một bàn cho mình được chứ.

Tiểu học muội thật có tiền a.

Nói mua cửa hàng là mua luôn.

Cô phá của như vậy người trong nhà có biết không vậy?

"Tôi có đập nát cửa hàng thì cũng không bán cho cậu." Sơ Tranh chậm rãi bổ sung.

Tần Phong: "......"

Đám người: "......."

Lúc đầu Tần Phong chỉ muốn làm Sơ Tranh xấu mặt, nhưng bây giờ thì hay rồi, đầu không những không cúi mà mặt mũi của mình cũng bị ném sạch.

"Hứa Sơ Tranh nhà mày làm gì có tiền? Mày đang bốc phét thì có?" Đối với hoàn cảnh của nhà Hứa Sơ Tranh, Dư Duyệt biết rất rõ, cha cô chỉ là một tài xế, mẹ cô thì làm nội trợ, căn bản nhà không thể có nhiều tiền.

Đến cả đuôi lông mày Sơ Tranh cũng không thèm động đậy: "Có mỏ thì sao."

"Mày dọa ai đấy?"

"Chó điên." Giọng nói nữ sinh mát lạnh, nói rất trịnh trọng.

"......."

Bây giờ chẳng phải chỉ có đám người bọn họ thôi sao, nói ai không cần nói cũng biết.

Nói xoáy chửi bọn họ à.

Sắc mặt Dư Duyệt tức khắc xanh mét: "Hứa Sơ Tranh mày chửi ai đấy!"

"Tao không mắng." Vẻ mặt Sơ Tranh rất nghiêm túc, chỉ thiếu điều viết to mấy chữ "đừng có đoán mò" lên trán.

Bà cứ nói chó điên đấy thì sao nào? Không cho nói chắc!

Phát luật nào quy định!

Ăn một bữa cơm mà cũng bị một đám chó điên sủa càn, mất cả hứng!

"Mày...." Dư Duyệt bị Tần Phong giữ chặt: "Tần Phong, anh kéo em làm gì? Cô ta đang giỡn mặt chúng ta đó, sao cô ta có thể mua được chỗ này chứ."

Bình thường mời bạn học ăn chút đồ ăn vặt thì đã sao, như vậy thì chứng minh được cô đã mua nơi này chắc?

Lừa nhau à!

"Không phải ông chủ ở đây sao, hỏi một câu là ra ngay thôi." Tần Phong nhìn về phía ông chủ ở bên cạnh đang không ngừng lau mồ hôi.

"Khụ....."

Đột nhiên lại trở thành tiêu điểm của đám người, mồ hôi lạnh của ông chủ túa ra như tắm.

"Cái này.... Đúng.... Tiểu thư Sơ Tranh đã mua lại cửa hàng của chúng tôi từ trước rồi."

"Cô ta mua cửa tiệm của ông, vậy sao ông còn ở đây?" Dư Duyệt không tin, hùng hổ dọa người: "Ông chủ, có phải cô ta bắt ông nói giúp không?"

Ông chủ vội vã giải thích: "Không phải không phải, đó là sự thật, bây giờ bà chủ là tiểu thư Sơ Tranh. Nhưng tiểu thư Sơ Tranh còn đang phải đi học nên tôi giúp cô ấy quản lý."

Sắc mặt Tần Phong dần đen lại.

Nhưng hắn không biểu hiện ra, chỉ lôi kéo Dư Duyệt: "Đã như vậy thì chúng tôi không quấy rầy bạn học Hứa ăn cơm nữa, đi thôi, đổi quán khác."

"Chỗ này cũng chẳng có gì hay, Tần Ca mời chúng ta đến Phúc Hải Lâu ăn cơm." A Hoàng khinh thường trợn mắt.

Nhìn ngứa đít đến nỗi Chúc Tử An suýt thì xông ra tẩn cho một đấm.

Loại người kiểu gì đấy!

"Được." Tần Phong sảng khoái tiếp lời.

Phúc Hải Lâu cũng là nhà hàng tương đối nổi tiếng ở gần đây.

Nhưng mà giá cả hơi chát.

A Hoàng đột nhiên lại nói: "Tần ca, giờ này Phúc Hải Lâu đã đóng cửa rồi thì phải?"

"Không sao, tôi sẽ gọi điện cho họ." Khi Tần Phong nói lời này còn ra vẻ rất thản nhiên.

"Kẻ xướng người họa rất nhịp nhàng." Sơ Tranh bình luận với Vương Bát Đản.

Đám người này đi chưa xa, mấy lời này rõ ràng là đang nói cho họ nghe.

Dư Duyệt đi tới cửa bèn đột nhiên quay đầu lại, giọng điệu ác ý lên tiếng: "Có người nên cẩn thận một chút, đừng để đến lúc bạn trai bị hẫng mất rồi cũng không biết."

Lời này là nói cho Diêu Phỉ nghe.

Nhưng Diêu Phỉ chẳng hiểu gì cả, cũng không biết Dư Duyệt là đang nói móc ai.

"Chọn xong chưa?"

"........" Cô còn chưa có chọn đâu!

Kỷ Thành tiện tay chỉ hai món, đưa menu cho những người khác.

"Tiểu học muội, em thật sự mua lại cửa hàng này rồi?"

"Ừ."

"Có tiền nha." Chúc Tử An dựng thẳng ngón cái với Sơ Tranh: "Về sau mỗi ngày chúng ta tùy tiện đến đây cũng có chỗ ngồi phải không?"

"Anh ăn mãi không chán sao?" Món ăn ở đây cho dù ngon thì cũng thể ăn mỗi ngày chứ?"

"......... Có hơi hơi." Chúc Tử An gãi đầu,

"Ngày mai đổi khẩu vị, mua Phúc Hải Lâu."

"Phụt....."

Nghe người ta nói kìa, đổi khẩu vị không phải là đổi cửa hàng ăn, mà là trực tiếp mua luôn cửa hàng nhà người ta đấy.

Easy như ngày mai đi mua kẹo que vậy.

Đây là cửa hàng đó!

Đây mới là phương thức tiêu tiền của đại gia sao?

Đám phàm nhân nghèo túng bọn họ phải mở to mắt ra mà học hỏi đi.

Có Diêu Phỉ ở đây nên Chúc Tử An không dám uống quá nhiều, đến giờ sẽ đưa Diêu Phỉ rời đi trước.

Bàn Tử nói Chúc Tử An đã thoát ly khỏi đội ngũ mất rồi, đã không còn là Chúc ca của bọn họ nữa rồi.

Cơm nước xong xuôi, Sơ Tranh đưa Kỷ Thành về.

Lúc đầu Kỷ Thành không muốn Sơ Tranh đưa về, tốt xấu gì hắn cũng là con trai cơ mà.

Lẽ ra phải đưa cô về chứ.

Nhưng Sơ Tranh rất kiên trì, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phản đối.

Sơ Tranh đưa hắn đến dưới tầng: "Vậy anh... lên đây."

Sơ Tranh kéo tay hắn không buông, ôm lấy cổ hắn kéo cả người lại.

Hô hấp Kỷ Thành chợt ngưng mất một nhịp: "Có người....."

"Vậy đi lên." Sơ Tranh buông hắn ra.

Kỷ Thành: "......."

Lên tầng, Kỷ Thành còn chưa kịp mở đèn thì đã bị Sơ Tranh đè lên cửa hôn.

Sơ Tranh hôn xong, dường như cũng không có ý định rời đi.

Mặt mũi Kỷ Thành đã nóng đến bốc hỏa rồi, hắn bèn vào toilet rửa mặt trước.

"Em không về?"

Sơ Tranh nằm trên ghế sô pha, không có ý định động đậy.

"Không thể ngủ ở đây sao?" Về còn phải lên lên xuống xuống mấy tầng.... Quá phiền phức.

Hơn nữa còn không có thẻ người tốt để hôn.

Thế về làm gì!

"Nhà anh chỉ có một cái giường." Giọng nói Kỷ Thành hơi trầm xuống.

"Ừ." Một giường là đủ ngủ rồi! Người cô rất nhỏ!

"...." Ừ là có ý gì.

Kỷ Thành không hiểu sao lại nhớ đến hôm ở nông trại, bọn họ cũng là ngủ trên một cái giường ấm áp, vành tai hắn lại nóng lên, đầu ngón tay dường như cũng có cảm giác tê dại.

【Chị gái nhỏ, chị có dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình không?】Vương Giả nhìn ngứa mắt không chịu nổi nữa rồi.

Sao phải nói ra? Ta không cần duy trì hình tượng cao quý lạnh lùng sao? Thứ nghiệt súc nhà mi tâm địa thật hiểm ác!

【.......】

Chị gái nhỏ là dạng khẩu xà tâm phật* thì phải?

Tuyệt đối là như thế!!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện