【 Chị gái nhỏ à, về sau xin chị đừng dùng thủ đoạn như vậy để giải quyết vấn đề có được không? Chúng ta là hệ thống phá của! Chị làm ơn tìm hiểu định nghĩa “phá của” có được không hả!!】
Sơ Tranh: “...”
Phiền phức.
【...】Tiêu tiền mà còn phiền phức!! Tiêu tiền mà còn phiền phức thì cái gì không phiền phức!
Đây là ước mơ tha thiết của biết bao người đấy có biết không! Thật không có mắt nhìn! Tức chết nó mất!
Cha Kỷ muốn làm thủ tục ly hôn với mẹ kế.
Lúc đầu bà ta còn sống chết cầu xin cha Kỷ nhưng ông không hề dao động. Trước giờ bà ta luôn giả một bộ dạng hiền lành dịu dàng, nay lại lộ ra bộ mặt thật khiến người ta ghê tởm, lại còn đòi hỏi cha Kỷ phải chia cắt tài sản.
Cha Kỷ nể tình đã sống với bà ta nhiều năm nên cũng không quá tuyệt tình.
Thế nhưng bà ta lại được đằng chân lân đằng đầu vẫn chưa hài lòng, còn đích thân đưa ra điều kiện quá đáng đến mức khiến cha Kỷ hoàn toàn không chấp nhận nổi.
Ông nghĩ đến để dành cho con gái mình sau này, thẳng thừng cự tuyệt, còn muốn làm mẹ con bọn họ phải tay trắng rời khỏi đây.
Mẹ kế tự kinh doanh đã nhiều năm, cũng may cha Kỷ phát hiện kịp thời, không để cho bà ta cướp mất mấy chỗ tốt.
Cuối cùng bà ta chỉ còn có 2 căn hộ.
Đống biệt thự kia, cha Kỷ trực tiếp đưa cho 2 mẹ con nhà nọ, còn mình thì mang theo Sơ Tranh rời khỏi nhà.
Cho đến khi mọi việc đã trôi qua, cha Kỷ mới có thời gian hỏi Sơ Tranh, làm sao cô có thể cho qua nhiều thứ như vậy.
“...”
Muốn cô phải giải thích thế nào bây giờ?
Tiền từ trên trời rơi xuống?
Trúng xổ số?
Thái Sơn sập trước mặt mà mắt cô còn không chớp, nên đối mặt với câu hỏi của cha Kỷ, cô chỉ bình tĩnh trả lời: “Tiền còn thừa.”
Ngày thường cha Kỷ chu cấp cho nguyên chủ không ít, đã vậy, nguyên chủ còn thường xuyên viện cớ đòi tiền.
Số tiền đó dồn lên, quả thực là 1 con số không nhỏ.
“Khổ cho con rồi.”
Cha Kỷ không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cảm khái một câu rồi đứng dậy.
Sơ Tranh: “...”
Có lẽ là xuất phát từ tâm lý áy náy, muốn đền bù tổn thương tinh thần cho cô nên cha Kỷ đối xử với Sơ Tranh rất tốt, về sau quả thực là muốn cái gì có cái nấy.
_
Chuyện xảy ra của Kỷ Đồng Đồng và Dương Thiến Thiến đã sớm truyền khắp cả trường, ngay cả học sinh khác cấp cũng biết. Tất cả là nhờ đám bằng hữu thân cận của cô ta lan tin.
Dương Thiến Thiến nghỉ học một thời gian. Đến khi quay lại trường học tiếp, kết quả là một buổi sáng cũng không chịu nổi, mặt mày xám nghoét rời khỏi trường.
Chuyện của cô ta và Kỷ Đồng Đồng... bị người ta nói đến vô cùng khó nghe.
Kỷ Đồng Đồng từ sau ngày hôm đó vốn không đến trường học, sau đó lại truyền ra chuyện mẹ cô ta ly hôn với cha Kỷ, bèn dứt khoát nghỉ học luôn.
“Nhiệm vụ nghịch tập thế là hoàn thành?”
Sơ Tranh hỏi Vương Giả.
Hiện tại Kỷ Đồng Đồng và mẹ cô ta đã bị đuổi khỏi Kỷ gia. Cha Kỷ thì đối với cô lòng đầy áy náy, sau này ắt hẳn sẽ không cưới thêm người nào khác.
【...】Chỉ tính riêng cái bộ dạng khi hoàn thành nhiệm vụ của chị đã không đạt tiêu chuẩn rồi... Không, phải nói là hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn có được không hả?
“Ta đang hỏi mi đấy.”
【Chỉ cần về sau đám người kia sống không tốt hơn chị thì nhiệm vụ coi như hoàn thành.】
Quá phiền toái.
Đuổi đi rồi còn chưa xong... Quả nhiên phải làm ngoẻo hẳn mới được.
【...】Tại sao chị gái nhỏ lại có loại suy nghĩ này!! Mấy câu phía trên của nó câu nào thì biểu đạt cái ý này hả!!
“Chị Sơ Tranh” Tam Mao thở hổn hển chạy tới: “Mấy ngày nay Diệp Trầm không có đi học, nghe nói người nhà cậu ta đã xin nghỉ học rồi.”
Mấy ngày nay vì có sự việc của Kỷ Đồng Đồng nên Sơ tranh cũng không mấy chú ý đến Diệp Trầm.
Khi phát hiện đã vài ngày rồi mà Diệp Trầm không đến dạy mình học, cô mới nhớ ra.
“Xin nghỉ học?”
“Vâng.” Tam Mao vò đầu: “Nghe nói là bị bệnh.”
Sơ Tranh nghĩ đến những tư liệu thu được trước đó, trong có nói, ngay trước đêm kì thi tốt nghiệp trung học diễn ra, Diệp Trầm gặp phải chuyện khiến hắn không thể tham gia thi đại học, cuối cùng...
Sơ Tranh vung cặp sách về sau lưng, đi thẳng về phía khu nhà Diệp Trầm.
Đến nơi, cô ngó qua cửa sổ chỗ phòng Diệp Trầm thì thấy đang bị đóng kín, màn cửa đều buông xuống, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Sơ Tranh đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi giẫm lên cầu thang, hướng về phía một hộ gia đình đi đến.
Đến nơi, chưa cần cô gõ thì cửa đã tự động mở ra, có người đang khuân đồ định ra ngoài.
“Làm gì đấy?” Người phụ nữ thấy có người đứng chắn bên ngoài thì lập tức cao giọng quát: “Không có việc gì thì đừng chắn lối đi, tránh ra, tránh ra, mau tránh ra!”
“Diệp Trầm đang ở đâu?”
Năm chữ đơn giản, đã thành công khiến người phụ nữ kia đứng hình tại chỗ, nhưng chỉ vài giây sau, mụ lại nổi cơn hung dữ quát: “Nơi này không có ai tên là Diệp Trầm, cô tìm nhầm chỗ rồi. Mau tránh ra, đừng cản đường!”
Sơ Tranh tiến đến gần, trong mắt bà ta chợt có chút hốt hoảng: “Cô định làm gì?”
Sắc mặt cô gái trước mặt mụ hoàn toàn lãnh đạm, ánh mắt lại