Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!

Chương 42: Tôi Tới Cứu Vớt Cuộc Đời Cậu (12)


trước sau

Đám nam sinh sau khi lấy khẩu cung xong phải khổ sở giải thích rất nhiều lần cảnh sát mới thả về nhà, đám người khóc không ra nước mắt, trong lòng lại âm thầm thề rằng không bao giờ bước vào cái ngõ đấy nữa.

Lưu Viễn thương tâm nhìn trời, sau đó ngẩng đầu nhìn bốn người bên cạnh: “tôi nhớ ra được cậu ta là ai rồi, vị học bá thần thánh của trường, lúc trước cậu ta còn trèo tường trốn học bị giám thị bắt gặp lúc đang mắng chúng ta, sau đó hình ảnh này được đăng lên diễn đàn của trường”

“Đúng là chạy đi đâu cũng không thoát khỏi trời nắng, nhìn cậu ta bề ngoài ngoan hiền như vậy không ngờ rằng bên trong lại là người như vậy, tôi mất niềm tin vào đàn ông, ô ô”

Trường Ca liếc nhìn cậu, nghi hoặc hỏi: “cậu không phải là đàn ông?”

“Cậu mới không phải là đàn, ông, cả nhà cậu mới không phải là đàn ông, mẹ nó, ông đây rất thẳng đấy!”

Trường Ca không nói, cũng lười so đo với cậu.

“Hừ” Lưu Viễn mím môi, cuối cùng bỏ lại đám người mà đi trước, bốn người còn lại xoay mặt nhìn nhau, không nói một lời cũng lững thững quay về.

Từ Mạc cả đoạn đường vẫn im lặng không nói, hắn và Lăng Tiêu ăn ý đều không nói một lời nào.

“Cậu..”

“Từ Mạc”

Hai âm thanh cùng phát ra cùng một lúc, hơi bất ngờ, Lăng Tiêu mỉm cười: “cậu nói trước đi”

“Không có gì, chỉ là không ngờ rằng thân thủ của cậu lại nhanh nhẹn như vậy”

“Thật sao? Mình rèn luyện từ nhỏ đó, cậu muốn ăn gì?” Lăng Tiêu cười, dưới ánh chiều tà, sóng vai bước cùng cậu.

Từ Mạc nhìn hắn, một lúc sau mới mở miệng: “lần này để mình nấu”

Lăng Tiêu nhướng mày, cười đùa: “cậu học nấu ăn?”

“Rảnh rỗi học một chút” vừa nói Từ Mạc vừa tránh đi ánh mắt của hắn, lỗ tai ở một chỗ không thấy được mà đỏ hết cả lên.

Lăng Tiêu không để ý hắn, hai người cùng nhau tới siêu thị gần nhà để mua thức ăn về, nhưng vừa bước tới cửa vào, cả hai người đều ngây người trong giây lát.

Người phụ nữ trung niên kia mặc chiếc áo cũ màu xám, đầu tóc tuỳ tiện búi lên cao, làn da hơi ngăm đen, trên tay còn sách hai bọc túi màu trắng.

Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt Từ Ngọc đã đối diện ngay với Từ Mạc, im lặng trong chốc lát, bà ta nổi giận đùng đùng mà đi tới, không nói hai lời mà tát Từ Mạc một cái, lực đạo rất mạnh, bên má Từ Mạc đỏ lên, cái nóng rát truyền tới tận dây thần kinh của hắn.

“Mày, mày, cái thằng bất hiếu, cái thằng nghiệt chủng, mày cứ nói bỏ đi là bỏ à! Tiền tháng này đâu? Tao nuôi mày lớn tới tận cần này để mày đủ lông đủ cánh rồi chạy à!”

“Mày còn không nói?! Chúng tao đi tìm mày khắp nơi, vậy mà lúc này mày còn có thể thản nhiên đứng đây vậy à?!”

“Từ Mạc!”

“Tiền tháng trước tôi đưa cho bà còn chưa đủ à” Từ Mạc lạnh nhạt nhìn người đàn bà trước mặt mình, giọng điệu có chút tự giễu.

“Đủ?” Từ Ngọc bật cười, ánh mắt lại càng trở lên hung ác: “đủ cái gì mà đủ, tao nuôi mày lớn tới tận cần này mày biết tao vất vả cần nào không! Cái thằng bạch nhãn lang, nuôi ong tay áo, mỗi tháng mày đưa tao có mỗi ba triệu để đuổi ăn mày à! Mày, mày..” vừa nói bà ta vừa chỉ tay vào cậu, giọng điệu càng trở lên hoa hoắt, chanh chua.

Từ Mạc nhìn bà, bỗng cười nhạo một tiếng, miệng người này vừa mở ra thì lúc nào cũng chỉ kể công về việc đã nuôi dưỡng hắn vất vả như thế nào, vậy sao bà ta không ngẫm lại việc mình đã đối xử với hắn ra sao đi.

Năm hắn mười bốn tuổi đã ra ngoài đi làm thêm, một mình kiếm tiền đóng học, cứ mỗi tháng không phải là người được xưng là mẹ này và người được gọi là bố dượng kia tới đánh đập, bóc lột hắn thì là cái gì?

Bất quá Từ Mạc không nói, nói cũng vô ích, hiện tại hắn chỉ muốn thoát khỏi hoàn cảnh này, Từ Mạc nhìn bà, một lúc sau mới mở miệng: “muốn tiền sao, được, tôi đưa cho bà”

“Đưa đây!” Vừa thấy tiền trên tay Từ Mạc, bà ta liền nhanh chóng giựt lấy, đếm đi đếm lại thấy có mỗi hai triệu, Từ Ngọc tức khắc nhăn mặt, hét lên nhìn cậu: “sao có mỗi hai triệu!”

“Mày còn giấu đúng không, mang hết tiền ra đây!” Vừa nói bà ta vừa muốn tiến lên lục lọi người Từ Mạc.

Lăng Tiêu đứng cạnh không nhìn được nữa, hắn đi tới nắm lấy cổ tay của bà ta: “đủ rồi”

“Mày là ai! Buông tao ra, mày có phải là bạn của thằng tạp chủng này không, mày, mày với nó lại còn dám thông đồng tới chống đối tạo?! Mọi người tới mà xem, nhìn này, thằng bạch nhãn lang, xem..” người này thật sự không biết xấu hổ, bà ta la hét rất to, đã vậy còn ở trước cửa siêu thị, lúc này người tới vây xem ngày càng nhiều.

Gân xanh trên trán nhảy nhảy, Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn Từ Ngọc: “đủ rồi, tôi nói bà đủ rồi!”

Từ Ngọc tức khắc ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt vốn đang tức giận, hung dữ bỗng trở lên kinh ngạc rồi tới hoảng hốt, bà ta luống cuống tránh thoát của Lăng Tiêu, nhưng trong bỗng chốc khuôn mặt lại hiện lên vẻ tiếc nuối, đau lòng.

Từ Mạc thấy vậy liền sững người, nhìn chằm chằm biểu cảm trên gương mặt bà, mà Lăng Tiêu cũng hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh sau đó liền ổn định lại được cảm xúc, hắn ta lạnh nhạt nhìn người đàn bà đang có ý định trốn tránh trước mặt mình.

Cái biểu cảm này..xem ra bà ta đã biết hết tất cả.

Chẳng trách, thái độ của bà đối với Từ Mạc lại thay đổi nhanh như thế.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện