Xuyên Nhanh Công Lược

Vương Phi Bảo Bối


trước sau

Tiếng bước chân hoảng loạn đột nhiên vang lên trong đêm mưa,Mễ Lạc Tranh khoác vội áo choàng ,nhưng còn chưa kịp sỏ giày thì đã co giò chạy nhanh trong làn mưa trắng xoá.Lại chẳng thể đốt đèn cộng thêm đường trơn trượt nên suýt vồ ếch mấy lần,cũng may tiểu mai bên cạnh kịp thời đỡ lại nên mới bình an vô sự.

Điểm sáng phía xa lờ mờ,lều trướng Đế Vương dần dần hiện trong tầm mắt,thái giám cung nữ che ô tất bật ra vào mỗi lần ra đều mang theo một chậu máu loãng,vội vém rèm vào đã bị mùi tanh tưỡi xộc lên tận mũi...là ái phi của Hoàng Đế bất ngờ sanh non.

Phi tần mang thai theo lí mà nói nên ở lại trong cung dưỡng thai mới phải,nhưng Hoàng Đế thương tình ái phi trẻ tuổi nên đặc cách phá lệ mang nàng đi theo.Thai vừa vào tháng bảy,bình thường ăn uống sinh hoạt thượng hạng sức khoẻ đều rất tốt,nên mới được ngoại lệ như thế,sao có thể đùng cái liền sanh non?

Nếu chuyện này xảy ra vào 10 năm trước,thì còn nghĩ là do nương nương các cung giở trò hòng vụ lợi, nhưng thời thế nay đã định sẵn là không thể thay đổi.Thái Tử 18 tuổi văn võ song toàn,hùng tài thao lược lại có chiến thần chống lưng,thử hỏi ai dám tranh phong?

Trừ phi bản thân ngu ngốc tự tìm đường chết mà thôi.

"Còn chưa sinh sao?" Hoàng Đế sốt ruột cau mày,quay sang nhìn thái giám bên cạnh gấp giọng hỏi.

"Khởi bẩm bệ hạ,bà mụ nói thai của nương nương rất lớn lại chưa đủ tháng...nên khó sinh hơn bình thường ạ" Thái giám cúi rạp người kính cẩn đáp.

Hoàng Đế nghe vậy thì khuôn mặt tràn đầy ý tứ lo lắng nhìn về hướng sau bình phong.

Tất cả các phi tần ai nấy đều làm bộ ra vẻ thương tâm,qúa hơn là còn có người mếu khóc đến đỏ mặt nước mắt rơi lã chả,nói dễ nghe thì là lo chuyện bao đồng.Khó nghe hơn nữa là nước mắt cá sấu,thử hỏi ai sẽ vui khi chứng kiến thiếp thất vì tướng công của mình mà sanh con nối dõi? Hằng ngày khổ nhất hậu cung chẳng phải là Hoàng Qúy Phi hay sao?

Đối mặt với đám oanh yến thì thôi đi,còn phải giả bộ trưng ra vẻ mặt giả tạo mà nồng nhiệt tiếp đón,sức chịu đựng thật tốt...nếu là cậu không biết có đủ kiên nhẫn giống vậy hay không nữa!!

Cậu ngó ngiêng xung quanh liền không chút do dự bước về phía Thái Tử trong đám đông, y phục đầu tóc chỉnh tề chắc là do chưa kịp thay đã nghe tin rồi,làn da màu đồng nhạt hơi ửng đỏ do cơn say.Ban chiều Thái Tử qủa thực uống rất nhiều,đại thần quan lại hay thế gia công tử mời rượu đều vui vẻ cạn chung,giờ này không say mới lạ đấy!!

Mộ Dung Hạn thấy thiếu niên tới bên cạnh mình thì nhịp tim đập nhanh,ánh mắt bối rối không dám nhìn thẳng, nhưng thân là Thái Tử y tuyệt đối không thể lộ ra sơ hở để tiểu nhân nắm thóp.Cố gắng điều chỉnh tâm trạng,khẽ gật nhẹ đầu xem như chào hỏi.

Mễ Lạc Tranh cười mỉm đáp, rồi lại chăm chú nhìn từng động tác ra vào của các cung nhân, xem thử có ai dám giở trò ác đức hay không?

Trãi qua thêm hai canh giờ nhưng vẫn chưa thể nào sinh,Hoàng Đế không ra lệnh đuổi cũng chẳng ai dám đứng dậy rời đi.

Về sau trời đã tờ mờ sáng,cơn mưa hơn nữa đêm cũng đã tạnh từ lâu...tiếng côn trùng rôm rã biến mắt thay vào đó là tiếng chim hót líu lo, ánh nắng ban mai xuyên qua từng tán cây kẻ lá, mà rọi sáng lều trướng đang chìm trong không khí u buồn tang thương.Trái ngược hoàn toàn với vẻ đẹp lộng lẫy vui tươi bên ngoài.

Hoàng Đế từ phía sau bình phong đi ra,day trán nhắm mắt nói "Chuyền ý chỉ trẫm...Lý chiêu nghi tú lệ đoan trang,ôn nhu lễ độ vì hạ sinh long tự mà bỏ mạng...nay tấn phong phi vị ban hiệu Hiền,tang lễ tổ chức theo phẩm cấp nhị phẩm phi!"

"Còn về Bát hoàng tử không may hoăng thệ mất sớm...nay ban tên Cẩm theo tự Mộ Dung, hiệu Đức Vương,đặc cách cùng mẫu phi an táng tại đông lăng"

Dứt lời đi thẳng,cũng không ngoảnh đầu lại nhìn thêm lần nào nữa.

Cung tiễn Hoàng Đế rời đi bọn họ cũng chẳng có lí do gì mà ở lại cả,khách sáo vài câu rồi lũ lượt kéo nhau trở về lều trướng thu dọn đồ đạc.Xảy ra chuyện này còn có thể ung dung đi săn được thì qúa máu lạnh rồi,trừ Mộ Dung Huyền ra thì ai nấy đều đông đủ cả.

Nam tử mặc hộ giáp đen bước nhanh về phía chủ trướng của khu lều trại, dứt khoát vén rèm bước vào bên trong doanh trướng.

"Vương gia!"

"Đã trở về?"Mộ Dung Huyền cầm bình rượu, không nhanh không chậm rót đầy một chén, cho những tướng sĩ khác trong trướng lui xuống.Đi về phía nam tử mặc hộ giáp đen ,tự tay đem chén rượu vừa rót cho gã "Ảnh Nhất,bên kia xảy ra chuyện gì?"

Nam tử mặc hộ giáp tên Ảnh Nhất kia tiếp nhận chén rượu,ngữa đầu uống cạn nói "Bẩm Vương gia,là ái phi của bệ hạ sinh non mất mạng.Được bệ hạ tấn phong Hiền Phi,bát hoàng tử ban tên Mộ Dung Cẩm truy hiệu Đức Vương.Cùng chôn cất tại Đông Lăng"

Mộ Dung Huyền nhíu mày nói "Xem ra hoàng huynh qủa là có chút tâm tư khác với mẫu tử Lý thị... nếu sống lâu hơn thì tốt...chỉ
trách nàng ta phận bạc mà thôi"

Ám nhất nghiêm mặt gật đầu"Lần trước nhận được lệnh của Vương gia,nên thuộc hạ đã theo dõi thái tử nhiều ngày...vừa rồi ở lều trướng thuộc hạ nghe được thái tử đang chuẩn bị xin Thánh Thượng ban hôn"

"Ban hôn? với ai?"

"Bẩm Vương gia,là với đích tử phủ quốc công Hàn Nhạc Y"

"Ai?"Mộ Dung Huyền bỗng cao giọng lạnh lùng hỏi.

Ảnh Nhất cúi rạp đầu chắp tay tiếp lời "Dạ là Hàn đại công tử,nếu Vương gia muốn phá hỏng hay bày mưu tính kế thuộc hạ nguyện tiên phong đi đầu"

"Haha ngươi thật hiểu tâm ý bản Vương" Mộ Dung Huyền cười nói.

"Đến lúc đó chúng thuộc hạ sẽ giả vờ cải trang tạo phản, xông vào đánh cướp Hoàng Cung,chọn ra tinh anh ngán chân Thái Tử...Vương gia người thừa cơ xông vào,bày chiêu anh hùng cứu mỹ nhân nghĩ thử mà xem giữa tình thế nước sôi lửa bỏng, ngàn cân treo sợi tóc,mà vẫn có người liều mạng cứu mình còn không cảm động được sao?" Ám Nhất nói song ôm quyền qùy xuống đất "Thuộc hạ trước cầu chúc Vương gia ôm được ái nhân về bên"

"Khoan đã" Mộ Dung Huyền thản nhiên phất tay "Mưu kế rất tốt,nhưng các ngươi đấu với Thái Tử ắt sẽ bị thương...đứa cháu này tài nghệ hơn người,chúng ta không thể gấp".

"Vương gia còn chờ cái gì? e là nay mai Thái Tử sẽ xin chiếu chỉ ban hôn a" Ám Nhất không hiểu được ý tứ của Y.

Mộ Dung Huyền trầm giọng nói "Thái Tử cũng không phải là kẻ ngu dốt,liều chết chống trả, vẫn là có thể đả thương người bảy phần.Huống hồ hoàng cung là nơi cấm địa,nếu chúng ta trực tiếp xông vào như vậy sẽ đối mặt với ngự lâm quân,cho dù có giỏi cũng không tránh khỏi thương vong" Ánh mắt trầm xuống "Dù sao bản vương cũng chắc chắn rằng,Thái Tử vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được trái tim của Hàn công tử đâu."

"Ý của Vương gia là?"

Mộ Dung Huyền dùng thanh âm lạnh lùng nói"Chỉ cần nó còn coi trọng ngai vị Hoàng Đế một ngày,thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được tình cảm của thiếu niên...ván cờ này đã định sẵn thế cục ngay từ đâu rồi." nói song y lại ngữa đầu một hơi uống cạn ly rượu....

"Bản vương không tin nó sẽ từ bỏ cả giang sơn chỉ vì một người"

"Thuộc hạ đã hiểu,kế này của Vương gia thật sự cao minh!" Ám Nhất chắp tay bừng tỉnh đại ngộ nói.

"Ám Nhất ngươi là thuộc hạ ta tín nhiệm nhất,hôm nay chỉ chuẩn bị một ly rượu nhạt tạm tẩy phong trần,ngày sau ta long phi cửu thiên, lấy được ái nhân trong lòng chắc chắn sẽ không quên công các ngươi" Mộ Dung Huyền đi tới vỗ vỗ đầu vai Ám Nhất "Hàn Nhạc Y bên kia bản vương tự khắc có biện pháp xử lí,nhiệm vụ hằng ngày của ngươi chỉ cần theo dõi nhất cử nhất động của Thái Tử là được,chỉ cần hiểu rõ đối phương, gây rối bất qúa chỉ trong phút chốc"

"Rõ" gã đáp lại một tiếng rõ ràng, lần đầu tiên trong đời thấy Vương gia ngiêm túc yêu đương như vậy,chỉ cảm thấy máu trong toàn thân dường như có chút sôi trào,nóng lòng muốn ra ngoài kể cho các huynh đệ cùng nhau chung vui.

Mộ Dung Huyền phất tay ý bảo gã nhanh chóng đi làm việc,Ám Nhất gật đầu rời khỏi doanh trướng.

"Người đâu!" y đi đến bên rèm trướng, vén rèm hét lớn một tiếng.

"Vương gia có gì phân phó ?" tướng sĩ mặc hộ giáp đứng cách ba bước, canh giữ ở bên ngoài doanh trướng chắp tay đáp lời.

"Hôm nay thời tiết thật sự là không thích hợp đi săn, nội trong chiều nay nhổ trại về thành."

"Dạ!"

Gương mặt y lạnh nhạt,buông rèm hướng trở về phía bình rượu đã vơi hơn nữa "Y nhi...sẽ có ngày bản vương danh chính ngôn thuận, rước đệ vào cửa làm Vương phi" Mộ Dung Huyền nhịn không được mỉm cười, lẩm bẩm "Đệ cả đời này chỉ có thể thuộc về bản vương..."

Sáng thu mơ hồ, hàn ý nồng đậm.

Rốt cuộc vẫn không thắng nổi trái tim,lí trí luân thường toàn bộ đều dẹp sang một bên,hướng theo cảm xúc bản thân mà hành sự...y như vậy,phải chăng qúa mức ỉch kỷ rồi không?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện