Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 56: Thanh Xuân Ấy Không Mưa 2


trước sau

Đầu xuân nhành cây xanh đâm chồi nảy lộc mơn mỡn,trên mái hiên tuyết không ngừng tan chảy,cỏ xanh làm nổi bật lên nền tuyết trắng khiến cho tinh thần con người càng trở nên phấn chấn.

Vừa hừng đông thì chợ mở từ lúc nào.

Sáng sớm là thời điểm mua bán tốt nhất,mấy hàng quán trên phố đã bắt đầu mở cửa buôn bán.Chỉ là ngày thường đông người xếp hàng chờ vào quán ăn mì,bánh bao các loại hôm nay lại vắng tanh vắng ngắt.Phía cuối con đường chỉ có duy nhất một quán ăn nhỏ, trong ngoài vây đầy người, bên trong ngồi không đủ chỗ nhiều người phải bưng bát ngồi ăn ngoài cửa.

Cũng khó trách,đây cửa hàng cháo quẩy có tiếng trong khu.Chủ tiệm là từ dưới quê chuyển đến nhưng buôn bán đã lâu năm,thành ra rất được lòng thực khách và mọi người.Cháo trắng trứng muối tuy không phải món gì hiếm lạ,bọn họ có thể tự làm nhưng sữa đậu và giò quẩy ở đây hương vị rất đặc biệt.Ăn rồi lại muốn ăn nữa,nhưng trên hết là bọn họ muốn đến đây để ngắm con trai cưng của chủ quán.Cậu bé trắng hồng xinh đẹp giống như thiên thần vậy.

Mễ Lạc Tranh trong thân thể đứa bé năm tuổi,mặc chiếc áo bông đỏ đội mũ len cùng màu trông đáng yêu vô cùng.Hệt như mấy đứa trẻ trong tranh treo ngày tết vậy, đeo cái cặp hình chú ong mật lon ton từ trên lầu chạy xuống.Định nói gì đó nhưng thấy ba mẹ đang bận cho nên thôi,ngồi vào bàn đã chuẩn bị sẵn cháo sữa im lặng ngồi ăn.Sóng lưng thẳng tắp động tác ngiêm túc ,làm tim đám khách trong và ngoài quán tan chảy.

Lão thiên a,đứa trẻ này đáng yêu qúa đi!Không quấy không phá như những đứa trẻ khác.

Uống cạn li sữa bò đã hâm nóng,lại uống thêm hớp nước ấm sợ miệng bị chua.Song suôi quải cặp lên vai chạy về phía xe đạp điện trước cửa đứng chờ ba mẹ đưa đi học.

Thực khách ăn cháo trước cửa thấy cậu bé ngoan ngoãn như vậy, liền quay sang nhìn đứa con đang nhõng nhẻo đòi mua đồ chơi của mình.Thật là,lớn hơn con người ta mà sao không ngoan giống vậy nhỉ?

Tầm hơn mười lăm phút sau khách cũng thưa dần,mẹ Cung lúc này mới rảnh tay mà ngoái đầu vào trong gọi "Tiểu Vũ chuẩn bị song chưa con?ra mẹ chở đi học nào?"

Mễ Lạc Tranh đứng ngoài cửa liền cao giọng gọi "mẹ ơi con ở đây này".

Mẹ cung thấy con trai nhỏ đã đứng chờ sẵn ,liền dặn dò ba Cung vài câu rồi ra bế cậu lên xe chở đi học.Vẫy tay tạm biệt ba mãi đến khi khuất sau hẽm mới chịu ngừng.Nhà trẻ cũng không lớn lắm,là một nhà trẻ tư do gia đình tự mở nhưng điều kiện và môi trường rất tốt.Gia đình họ còn xây khu vui chơi dành riêng cho trẻ nhỏ với đầy đủ đồ bảo hộ,mặc dù chi phí khá tốn kém, nhưng mẹ Cung muốn cậu lớn lên ở môi trường lành mạnh nên không tiếc chi tiền ra đóng.Tiểu Thanh Vũ nhờ vẻ bề ngoài và tính tình hoạt bát nên rất được cô giáo và các bạn yêu qúy.

Bà bòng cậu xuống thơm má một phen rồi giao lại cho cô giáo đang đứng đợi kia,Mễ Lạc Tranh nắm lấy tay cô bước vào ,bắt đầu ngày đầu tiên ở thế giới này.

....

Nhờ cậu xuyên qua mà Cung Thanh Vũ đã tránh khỏi số mệnh kiếp trước,hôm nay là ngày đầu tiên của kì nghĩ tết ba mẹ cậu làm thêm sủi cảo chấm tương để bán.Do khách ngày càng đông,nên họ quyết định thuê thêm hai người nữa làm phục vụ.Cho đến tận trưa cửa hàng mới không còn người nữa,giữa trưa người ăn cháo không nhiều lắm.Đa số đều sẽ ăn cơm quán hoặc bánh bao,sủi cảo cũng gói mang về.

Mễ Lạc Tranh ngồi ở bàn gần cửa bật quạt,vui vẻ đong đưa chân mà chấm sủi cảo ăn.

Lúc này lại có một đứa bé trai chừng hơn năm tuổi, khuôn mặt nhơ nhuốc không rõ cảm xúc, mặc chiếc quần cộc đen và áo thun trắng bước vào quán.Tay đặt trên bụng không ngừng xoa,tiến về phía cậu nhìn chằm chằm vào dĩa sủi cảo mà nuốt nước bọt.

Hồi sau mới chớp chớp mắt khó khăn mở miệng hỏi "Một...một phần bao nhiêu tệ vậy?"

Mễ Lạc Tranh bất động tại chỗ,tay cầm cây nĩa khẽ xiết chặt cố nén kích động trong lòng.

Đứa bé trai thấy "tiểu muội muội" tóc ngắn này không trả lời, còn nhìn chằm chằm làm nhóc không vui.Cau mày định hỏi lại lần nữa thì "tiểu muội muội" từ trên ghế phi xuống nắm lấy tay nhóc kêu to một tiếng "Tướng công là chàng thật sao?"

Phó Thừa Phong bị tiếng hét của Mễ Lạc Tranh làm cho hoảng,mở to hai mắt nhìn cậu.

Hét song mới nhận ra bản thân thất thố xấu hổ buông tay, nhưng lại nhanh chóng nắm lại kéo tiểu Thừa Phong trông như ăn mày vào nhà.

"Này cậu làm cái gì vậy hả?...này?"

"Chẳng phải muốn ăn sủi cảo sao? vào rửa mặt với tay chân sạch sẽ rồi mới được ăn.Cô giáo nói ăn như vậy mới không bị đau bụng"

Ba mẹ từ trong phòng bếp đi ra thấy cảnh này liền vội vàng hỏi "Tiểu Vũ đây là bạn con sao?"

"Vâng là bạn mới của con ạ,con đưa bạn vào nhà tắm một chút." cũng không dừng lại trả lời mà vừa đi vừa nói.

Phó Thừa Phong bị cậu kéo vào trong phòng tắm ,Mễ Lạc Tranh lấy khăn nhúng ướt vắt bớt nước định lau mặt giùm nhưng lại bị đẩy ra.Tiểu Thừa Phong cau mày "Tôi tự mình lau"

"Tự cái gì chứ? để đó em làm.Anh đừng có mà cãi ngang!" cậu kiên quyết nắm khăn ướt cẩn thận lau lên mặt Phó Thừa Phong.

Lòng bàn tay nhỏ xíu trắng xinh của "cô bé" này, lại nắm đôi tay thô ráp bẩn thỉu của nhóc mà chùi lau.Chẳng lẽ không thấy nhóc kinh tởm như ăn mày sao? Cảm giác trơn mềm mát rượi lân la khắp mặt và tay chân tiểu Thừa Phong. Khuôn mặt xinh đẹp của "cô bé" cứ dán sát vào mặt nhóc,đến mức nhóc có thể thấy rõ chiếc mũi cao nhỏ tinh sảo và đôi mắt đen to tròn như đậu khấu.Qua một hồi cuối cùng tay chân và mặt mũi đều đã sạch,Mễ Lạc Tranh vui vẻ kéo Phó Thừa Phong ra ngoài bàn ăn.

Đúng lúc ba mẹ cũng chuẩn bị ăn cơm trưa,thấy hai đứa liền cười tươi nói "Lại ăn thêm miếng cơm nào!"

"Vâng" cậu kéo Phó Thừa Phong ngồi ghế sát bên mình.Chủ động cầm chén múc đầy sủi cảo rồi chan sa tế ớt,thêm củ cải muối cho y.

Nhóc thấy "cô bé" này lấy gia vị và đồ ăn kèm phù hợp khẩu vị của mình liền hoảng.Nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại,thầm nghĩ có lẽ là trùng hợp mà thôi.Đưa mắt xuống chén sủi cảo nóng hôi hổi ở trước mặt,năm cái sủi cảo trắng đầy ắp nhân như những chiếc bánh bao nhỏ vậy.Nước súp mang theo màu trắng đục đặc trong xương,phía trên còn rải hành hoa sắt nhỏ và tiêu say.Làn khói mang theo mùi hương lan toả bốn phía.

Phó Thừa Phong ngây ngô nhìn,có chút ngốc theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, lẩm bẩm… Cái này cũng quá thơm đi!

Mễ Lạc Tranh cũng múc cho mình một bát giống hệt,cầm muỗng múc sủi cảo lên nói "Cậu cũng ăn đi"

Tiểu Thừa Phong khuôn mặt có chút buồn bã nói "nhưng tôi chỉ có hai tệ thôi,không đủ tiền ăn..."

"Không sao đâu,con là bạn của tiểu Vũ nhà bác nên cứ tự nhiên đi,đừng ngại gì cả" ba cung gắp miếng thịt nạc heo luộc cho vào chén cả hai,vui vẻ nói.

"Vâng" nhóc gật đầu,múc một viên sủi cảo cho vào miệng cắn một cái,nước thịt bên trong liền tràn ra.Vỏ bánh dai mềm vừa phải,nhân thịt không có mùi ôi chứng tỏ vừa mới làm.Hoà quyện với nước canh ngọt lành tạo nên món ăn hoàn mỹ ,từ khi có ý thức đây là lần đầu tiên nhóc được ăn món ngon thế này.Đôi mắt tròn híp lại, “Ừm… Thật ngon!”

Nhanh chóng ăn lên miếng thứ hai,miếng thứ ba.Mễ Lạc Tranh sợ y mắc nghẹn bèn quan tâm nói " Cậu uống thêm miếng canh đi,như vậy sẽ dễ ăn hơn."

"Ừ" nhóc con gật đầu,vừa húp canh vừa ăn sủi cảo , chỉ biết nói hai chữ —— thật ngon!

...

Ăn cơm song cậu dẫn "lão công tương lai" lên phòng nghĩ ngơi,nhóc con kia ngồi ở trên ghế chăm chú nhìn cậu,trên mặt cũng là âm tình bất định ,hoàn toàn không biết Phó Thừa Phong đang nghĩ gì.

Lúc nhỏ đáng yêu biết bao,sao đến lúc lớn lại âm u ngoan độc như vậy chứ?

Con trai duy nhất của ông trùm buôn lậu vũ khí lớn nhất Đông Nam Á " Phó Thừa Phi" chủ tịch tập đoàn công nghiệp tàu thủy Vạn Ưng,núp bóng doanh nghiệp vừa kinh doanh hắc đạo lẫn bạch đạo ,thành công rửa tiền cho tổ chức cùng tên của hắn,là kết qủa do một đêm say rượu của gã với cô sinh viên trẻ tuổi nơi quán bar.

Sau khi làm song thì để lại tiền và thuốc rồi bỏ đi như mọi khi,ai ngờ cô nàng ranh ma.Muốn leo lên cành cao làm phượng hoàn liền giả vờ sau đó nhổ viên thuốc ra,một tháng sau thành công mang thai con của Phó Thừa Phi.Nhưng cô ta không ngu,sợ rằng cái thai còn nhỏ nói ra sẽ bị bắt đi phá.Cố tình trốn về một vùng quê hẻo lánh dưỡng thai,một đứa con trai được sinh ra nhưng người tính không bằng trời tính,còn chưa kịp ôm con thì băng huyết qúa nhiều mà qua đời.Trước khi tắt thở còn cố nói ra chỗ giấu tiền,nhờ bà đỡ sau này nuôi con dùm cô.Hãy đặt tên cho thằng bé là Phó Thừa Phong...nói tới đây thì kiệt sức mà ra đi.

Ban đầu người hàng xóm cũng rất thương yêu Phó Thừa Phong,nhưng đến khi y năm tuổi thì số tiền mẹ để lại đã bị cả nhà họ sài hết.Bắt đầu lộ ra bộ mặt thật của mình,hằng ngày bắt y ra đồng làm ruộng gieo mạ các thứ ,sáng sớm còn phải đổ nước đầy hai cái lu trước nhà,quét tước sân vườn.Cho heo gà ăn rồi mới ra đồng,nhưng đến bữa vẫn không được ăn no.Toàn cơm thừa canh cặn do nhà họ ăn dư thừa lại,hai thằng con trai béo ú của mụ hễ rảnh rổi là lấy Phó Thừa Phong ra làm bao cát giải trí.

Hơn nữa năm hắn thực sự nhịn không nổi nữa bèn phản kháng,đẩy ngã thằng con cả của mụ làm đầu nó đập vào đá máu chảy lênh láng.Thằng em thấy vậy thì hét to"Phó Thừa Phong giết a bính rồi" ,qúa hoảng sợ tưởng rằng mình đã giết người bèn co chân men theo đường núi ra thị trấn mà chạy trốn,ròng rã suốt một đêm dài mới qua khỏi ngọn núi.Y rất thông minh biết muốn lên xe rời khỏi đây cần phải có tiền,nhưng làm gì có ai thuê một đứa trẻ năm tuổi chứ.Vì vậy cố tình ăn xin vài ngày,cuối cùng cũng tìm được cơ hội.Xe chở rau lên thành phố vào ba giờ sáng,canh lúc người ta chuyển hết đồ liền đứng bán lên bục sau xe.Đến năm giờ thì tới khu chợ đây.

Vào thời gian đấy ở kiếp trước Cung Thanh Vũ đã gặp nạn hơn nữa tháng,hai người chưa hề gặp nhau.Phó Thừa Phong trong túi không còn một xu,chịu cảnh vô gia cư vừa đói vừa khát.Trên người chỉ còn duy nhất một sợi dây chuyền nanh sói bằng bạc thật,lang thang rồi ngất xỉu trước cổng bệnh viện vào tối khuya.Trùng hợp đêm hôm đó Phó Thừa Phi về nước làm giao dịch ngầm , bị phe đối thủ tập kích bị thương ở cánh tay.Đúng lúc vừa xuống xe thì thằng nhóc trước mặt ngã xuống,hiếu kì chạy lại đỡ đến khi thấy rõ mặt lại không khỏi sửng sốt.Sao lại y chang hắn lúc nhỏ vậy?mắt mũi miệng không khác một thứ gì,có khi nào là con rơi của hắn không?

Không,không thể nào.Rõ ràng hắn rất ít khi ch*ơi trần, mỗi lần làm song đều chứng kiến bọn họ uống thuốc mà,sao có thể có con rơi chứ?

Nhưng nhìn đứa nhỏ y hệt mình hắn lại không kìm được tính tò mò muốn thử.Nhưng cơ thể đứa trẻ nhẹ tênh,làn da xanh sao vàng vọt.Môi khô khốc nhìn liền biết bị đói đã lâu,nhưng Phó Thừa Phi hắn trước giờ làm việc luôn đặt lợi ích lên trước tiên.Nếu cùng đứa trẻ này không can hệ thì nó chết liên quan gì tới hắn,tại sao hắn phải cứu chứ?

Bạn cũ là viện trưởng nơi đây,bệnh viện là do một tay Phó Thừa Phi đầu tư để tiện bề khám chữa sau này.Nói cách khác hắn chính là đại boss phía sau ,thừa biết tính hắn nên viện trưởng đích thân dám sát qúa trình kiểm tra và lấy mẫu ADN.Trong vòng một tiếng đã có kết qủa 99%,hắn và đứa trẻ này là quan hệ cha con ruột thịt.Sửng sốt kinh ngạc vô cùng,không ngờ rằng nó lại là con trai ruột của hắn.

Vậy là Phó Thừa Phong sau khi tỉnh lại chính thức nhận tổ quy tông,tuy nhiên họ hàng anh chị em họ rất nhiều người không thích y.Nhưng cơ ngơi gia tộc này là do một tay Phó Thừa Phi dựng lên,đích thân hắn làm chủ thì đám lâu la kia là cái thá gì chứ?

Bầu không khí âm u lạnh lẽo trong căn nhà này,và cách dạy con của Phó Thừa Phi khiến cho y ngày càng trở nên an tĩnh lạnh lùng.Nhưng cũng rất nóng tính không kiêng nể,hễ ai xỉ nhục mẹ y dù chỉ nữa câu đều sẽ bị đánh cho ra bả bất kể họ là ai.

Dần già Phó Thừa Phong trở thành bản sao y hệt cha mình,bất kể ngoại hình hay tính cách đều giống nhau.18 tuổi đã theo cha đi buôn lậu súng ống xuyên quốc gia,mỗi phi vụ ít nhất cũng 500 triệu đô.Nhiều thì lên đến hàng tỷ đô la,chính vì thế y rất ít khi có mặt ở trường.Vừa buôn lậu vừa học quản lí công ty các thứ,đến năm 20 tuổi khi cha qua đời vì ung thư gan do hút thuốc qúa nhiều.Phó Thừa Phong chính thức tiếp nhận tập đoàn và tổ chức "Vạn Ưng" ,nhờ vào tài trí của mình mà mở rộng địa bàn sang tận các nước Châu Âu.26 tuổi trở thành lão đại hắc bang trẻ tuổi và nổi tiếng nhất lúc bấy giờ.

Điều mà Phó Thừa Phi chưa làm được y đã làm!

Điều mà Phó Thừa Phi không dám thử y càng cố tình mạo hiểm.

Nhưng có một điều y vĩnh viễn thua cha mình,đó chính là chuyện tình cảm .Không muốn yêu cũng chẳng muốn thử,không có hứng thú với bất kì một ai.Sau cùng chọn một đứa trẻ trong Phó gia mà bồi dưỡng thành thành người thừa kế.

Còn bản thân y thì nhàm chán cô đơn đến cuối đời,không có lấy một mảnh tình vắt vai.

Dòng thông tin nhanh chóng sẹt qua chưa tới mười giây đã nhớ hết tất cả,kiếp trước cả đời là người lạ chưa từng gặp mặt nhau.Nhưng kiếp này định mệnh vì sự xuất hiện của Mễ Lạc Tranh mà thay đổi,y không lang thang không ngất xỉu ở bệnh viện thì sao gặp được cha ruột mà nhận lại chứ?

Chẳng lẽ giờ lại nói thẳng ra? nhưng lời nói vô căn cứ không có bằng chứng này ai mà tin chứ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện