Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Thế giới 1: Thanh xuân vườn trường 19


trước sau

Advertisement

Đêm hôm đó, trong phòng Lãnh Tử Nguyệt chào đón năm vị sát thủ không mời mà đến, bọn họ đánh ngất cô, cô cũng không phản kháng, mặc kệ cho chúng mang đi

Nhân lúc bị đưa lên ô tô, cô tranh thủ ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại phát hiện mình đang bị trói trên một chiếc ghế bên trong một căn nhà hoang, xung quanh tối mịt không có một ai

Cánh cửa duy nhất ở đó bỗng mở ra, tia sáng dần dần chiếu sáng khắp căn nhà, vì quá đột ngột, cô hơi nheo mắt lại

Bây giờ trời đã sáng, nên Lãnh Kì Bạch như thường lệ sẽ vào phòng gọi cô dậy, không thấy cô chắc chắn sẽ đi tìm, không sớm thì muộn họ cũng sẽ tìm ra chỗ cô đang bị nhốt

Và đúng là như vậy, bây giờ cả nhà đang náo loạn lên để tìm cô, Lãnh Kì Bạch cũng gọi cho ba người Dương Lãnh Thần để tìm hộ. Cuối cùng, cả bốn gia tộc đứng đầu đều luống cuống truy tìm dấu vết của Lãnh Tử Nguyệt

Quay về lại lúc nãy______

Đứng trước cửa nhà hoang là một đám người, ở giữa là một cô gái, không ai khác chính là nữ chủ của chúng ta - Lưu Anh

" Cô tỉnh rồi? " Thấy Lãnh Tử Nguyệt đã tỉnh, Lưu Anh nở nụ cười đắc ý

Cô ta bây giờ không còn vẻ đáng yêu như trước nữa mà thay vào đó là quyến rũ âm trầm

Thì ra nữ chủ hắc hóa là cái dạng này a~

Lãnh Tử Nguyệt liếc nhìn người trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh

" Cô cho người bắt tôi tới đây làm gì? Sao không bảo người đến nói một tiếng, tôi sẽ đến, cần gì phải đêm khuya trèo tường vào, không thấy mệt sao? "

Mọi người:"....."

Thấy cô như vậy, nụ cười trên môi Lưu Anh không duy trì được nữa, cô ta bắt đầu điên cuồng

" Haha...ha, Lãnh Tử Nguyệt!! Mày cứ tiếp tục giả bộ đi, để xem lát nữa mày còn bình tĩnh được như vậy nữa hay không " Cô ta liếc nhìn người đằng sau " Lắp camera vào "

" Vâng "

" Mày đã cho người làm nhục tao, tao cũng phải khiến mày nếm thử tư vị đó như thế nào "

Lãnh Tử Nguyệt vẫn bình tĩnh nhìn vẻ điên cuồng của Lưu Anh khiến cho cô ta có cảm giác mình đang làm trò hề vậy

" Hình như cô quên một chuyện thì phải...." Giọng cô cực kì dễ nghe " Là cô cho người làm nhục tôi trước "

" Thì sao chứ, ai bảo mày nổi bật như vậy, cướp đi hào quang của tao, cho nên, mày phải bị như thế!! "

Haha..ha, logic gì thế

' Hệ thống, hắc hóa xong nữ chính trở nên thiểu năng không nói lí lẽ như vậy sao? "

[ Ta cũng không biết, có lẽ bị kích thích quá chăng? ]

' Vậy ngươi nói ta biết, những tên áo đen cao to này ở đâu ra, không phải nói nhà nữ chủ rất nghèo sao, sao có thể thuê nhiều người như vậy được? A! Còn có cả súng nữa "

[ À, chuyện là vài ngày trước nữ chủ có cứu một tên đàn ông, không ngờ hắn chính là lão đại của một bang phái thế giới ngầm, vì thế cô ta bắt đầu quyến rũ tên đó để hắn làm việc cho mình. Vậy nên mới có chuyện hôm nay ]

Lãnh Tử Nguyệt:"......" không hổ danh là hào quang nhân vật chính a~, chỉ cần ngồi không ở nhà mà cũng gặp được người giúp đỡ

" Chuẩn bị xong rồi chứ "

" Lưu tiểu thư, tất cả đã chuẩn bị xong "

" Tốt, ta thưởng cô ta cho các người, nhớ quay lại tất cả quá trình "

" Vâng "

Lãnh Tử Nguyệt lạnh lùng nhìn bảy tên cao to trước mặt, ánh mắt dần nhuộm đầy sát khí

Ngay lúc mấy người đó vây đến chỗ Lãnh Tử Nguyệt, muốn đưa tay sờ mặt cô, Lãnh Tử Nguyệt không biết lấy từ đâu ra một lưỡi dao, cắt đứt sợi dây thừng

Trong nháy mắt thoát khỏi trói buộc, cô nhảy lên, lưỡi dao giữa hai ngón tay thật nhanh cắt vỡ yết hầu của một người, sau đó đạp vào hạ thân của người gần nhất, bàn tay vừa thu về lại cắt một cái

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mùi máu tanh rất nhanh tràn ngập căn nhà bỏ hoang, càng kích thích con ác quỷ trong người cô

Một hồi thịnh yến đầy máu tươi điên cuồng bắt đầu

[ Kí chủ!! Người bình tĩnh!! ]

Tiếng hệ thống vang lên làm Lãnh Tử Nguyệt thanh tỉnh hơn rất nhiều, nhưng điều cô vừa làm đã chọc giận những người còn lại

Lưu Anh sợ hãi đứng bên cạnh giơ súng, nhắm thẳng vào đùi Lãnh Tử Nguyệt nổ một phát súng, nhưng giây tiếp theo cô ta liền ngây dại. Lãnh Tử Nguyệt dường như không biết đau đớn là gì, vẫn tiếp tục đi về phía trước

Tay Lưu Anh run lên, lại nổ một phát súng vào cánh tay cô, nhưng Lãnh Tử Nguyệt không hề dừng lại, vẫn tiếp tục đánh nhau, cô nhấc ghế sắt đằng sau đập vào đầu hai người trước mặt...

Lãnh Tử Nguyệt giống như điên rồi! Trên người cô bị dao súng cắt ra vô số vết thương, máu thịt đều đã chảy ra ngoài, mơ hồ còn thấy được cả xương!

Cô bị Lưu Anh bắn tất cả bảy phát súng, chỗ trúng đạn máu đều trào ra ngoài, sau đó rất nhanh thấm đẫm quần áo. Nhưng cô vẫn cố gắng đánh tất cả bọn họ, cứ như đã mất đi tri giác

Lưu Anh đang giơ súng bị dọa giật mình, cô ta ngơ ngác đứng ở cửa, trơ mắt nhìn thiếu nữ kia giết hết tất cả mọi người. Trên người cô đã máu me đầy mình, vết dao và vết đạn trên người có thật nhiều máu chảy ào ạt ra ngoài, trông cực kì đáng sợ

Sau đó, cô đi từ từ tới hướng Lưu Anh, mỗi bước đi đều Lưu lại một dấu chân đẫm máu.

Ánh mắt cô vô thần, người dường như đã kiệt sức nhưng vẫn kiên định muốn bước ra ngoài

Lưu Anh run run, sợ hãi quên phản ứng, cô cũng không động thủ

Phải nói là không thể động thủ mới đúng, vừa rồi Lãnh Tử Nguyệt đã muốn giết cô ta rồi nhưng hệ thống lại ngăn cản. Nói nếu cô giết chết nữ chủ thì nhiệm vụ sẽ thất bại, cô sẽ bị mạt sát...thế là hết

Cả người cô đầy máu cứ như vậy đi qua trước mặt Lưu Anh, nhấc bước đi thẳng ra ngoài


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện