Xuyên Không Thành Nữ Phụ: Tìm Cách Để Sống

C24: Chap 24


trước sau

Advertisement
Đồng hồ treo tường điểm 12h. Du Nhiên và Hiểu Linh rốt cuộc cũng xong xuôi hết mấy cái kiểm tra trở về văn phòng riêng. Du Nhiên nghiêm túc nghiên cứu mấy chỉ số của Hiểu Linh. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hiểu Linh đang ngơ ngẩn nhìn anh. Khuôn mặt có chút ngốc ngốc đáng yêu. Du Nhiên mỉm cười hỏi:

- Làm sao? lại bị sắc đẹp của anh mê hoặc à.

Hiểu Linh hoàn hồn, gật gật đầu:

- Ân... lúc anh chăm chú làm việc trông soái ngây người.

Du Nhiên lắc đầu cười. Hắn vẫn là nên quen với cái cách khen người trực tiếp này của cô đi thôi. Chứ mỗi lần được khen lại vô cùng vui sướng thế này thật không có tiền đồ.

- Anh xem thì các chỉ số của em đã đạt mức bình thường gần hết. Chỉ là có chút thiếu máu và gầy. Cái này thì cần chăm ăn uống nhiều hơn vậy. Em muốn biết thêm gì không?

Hiểu Linh ngần ngừ chút rồi hỏi:

- Trước đây em bị tai nạn như vậy thì liệu em tập võ được không?

Du Nhiên ngạc nhiên, hỏi lại:

- Em muốn tập võ, để làm gì?

Hiểu Linh như không có chuyện gì đáp:

- Để đánh người.

Đùa chứ. Sao cứ phải học võ để làm gì. Học để tăng cường sức bền, sức mạnh, sức chịu đựng, sự nhanh nhạy. Những bài võ cổ truyền còn có thể dưỡng sinh đâu.

Du Nhiên nhìn thái độ dửng dưng của Hiểu Linh thì vui vẻ. Cô lại đang trêu chọc hắn theo cách của riêng mình đâu. Hắn nhẹ nhàng nói:

- Em học được. Tuy là trước đó có bị gãy tay chân, nhưng em còn rất trẻ, khả năng hồi phục cao. nên đến 95% là không vấn đề gì. Em định học môn gì?

Hiểu Linh vui vẻ. Thật tốt. Cô vẫn luôn yêu thích võ thuật. Bà nội cô ngày xưa học Bình Định gia, là một tay múa côn đi quyền mạnh nhất sư môn. Đáng tiếc cô sinh ra quá muộn khi bà đã già yếu, nếu không có khi lại được chân truyền võ học. Cô đáp:

- Em tính học Judo và võ cổ truyền. Võ cổ truyền có nhiều bài quyền dưỡng sinh, thích hợp với người yếu ớt như em. Còn judo thì mang tính tự vệ là chính.

Du Nhiên đùa:

- Em học rồi sau nhẹ tay với anh nha. Anh chỉ trông vậy thôi chứ yếu ớt lắm.

Vừa nói vừa giả bộ yếu đuối, hai tay ôm ngực, ánh mắt đáng thương nhìn cô. Nhưng đổi lại là ánh mắt bễ nghễ lạnh nhạt của Hiểu Linh nhìn chằm chằm, chậm rãi phun ra câu trả lời:

- Còn tùy hoàn cảnh, tùy tâm trạng.

Du Nhiên diễn sâu buồn rầu thở dài đáp:

- Haizzzz.... Hiểu Linh em thật không biết thương hoa tiếc ngọc.

Rồi chính hắn lại là người phì cười trước vì hành động của mình. Từ bao giờ mà hắn bị lây nhiễm cái tính cách bán manh nhố nhăng của Lăng Hạo Ninh vậy. Du Nhiên đứng dậy tính thoát áo blu chợt nhìn lại Hiểu Linh vẫn đang ngơ ngẩn ngắm hắn thì cười hiền:

- Để chúc mừng em bình phục, anh đưa em đi ăn gì đó được không? lần trước em xuất viện nhanh quá, anh còn chưa kịp mừng em tỉnh dậy nữa.

Hiểu Linh lắc đầu từ chối:

- Thôi em gọi Tiểu Đức tới đón là được. Bữa trưa ở nhà chắc cũng xong xuôi rồi. Em lại không báo cắt cơm nhà.

Du Nhiên nhếch miệng cười tinh quái:

- Ít khi em ra ngoài, đổi bữa một chút. Anh đưa em đi ăn lẩu, thế nào? Có một quán lẩu Trung ở gần đây rất ngon. Anh rất nhiều lần ăn ké cơm trưa ở nhà em rồi. Mời em một bữa coi như trả lễ được không? Nếu không thì anh gọi cả Thừa Minh qua?

Ánh mắt kiên định từ chối của Hiểu Linh dao động rồi. Lẩu a... Bao lâu rồi cô không được ăn nhỉ. Có trời mới biết, Hiểu Linh cô là người không cay không vui. Trong tủ lạnh thứ gì cũng có thể không có trừ ớt. Từ khi tỉnh dậy đến giờ, vì cơ thể yếu ớt nên đồ ăn thường thiên về thanh đạm khiến cô hình như quên mất bản chất của mình. Hôm nay nghe Du Nhiên nhắc tới lẩu làm Hiểu Linh đột nhiên thèm ăn kinh khủng. Nước lẩu cay nóng, thịt, rau nấm làm người ta không dừng được đũa. Vừa ăn vừa lau mồ hôi nhưng lại vô cùng sảng khoái...Quán lẩu đông người như vậy, đi ăn hẳn là ổn đi, cũng không gọi gì là không gian riêng tư.

Nhìn Hiểu Linh trầm mặc, nụ cười của Du Nhiên càng sâu. Quả nhiên hắn chọn đúng. Trong lòng vừa đắc ý nhưng cũng có phần đắng chát. Rủ Hiểu Linh đi cà phê, rõ ràng là đồ uống yêu thích, nhưng vì chỉ có hai người ở một không gian yên tĩnh, cô liền từ chối. Cô ấy không muốn có nhiều tiếp xúc riêng tư với hắn. Hiểu Linh do dự rồi, hắn cũng nên cho thêm một liều mạnh hơn nhỉ... Giọng điệu có chút do dự, Du Nhiên nói:

- Có điều... nếu Thừa Minh đi cùng. Em có chắc cậu ấy sẽ để em ăn đồ cay không??

Hiểu Linh có chút ngạc nhiên, hỏi:

- Làm sao anh biết em thích đồ ăn cay?

Du Nhiên cười tinh quái nháy mắt với cô:

- Bí mật.... Vậy đi ăn nhé.

Hiểu Linh do dự cực kỳ. Đi hay không đi đây. Gọi Thừa Minh... với tính cách bá đạo của anh ấy chỉ sợ bữa ăn này cô lại không được ăn cay. Mà.. đi ăn lẩu không ăn cay thì có khác nào tra tấn đâu cơ chứ. Không đi.... đến bao giờ cô mới được ăn lẩu đây. Đi một mình ăn lẩu chẳng thú vị chút nào... mà đi cùng Du Nhiên... Thừa Minh.. hay là thôi đi. Cho dù đấu tranh được ăn lẩu cay thì nhìn bản mặt âm trầm cau có của anh ấy chắc cô cũng khó nuốt. Hạo Ninh lại nghỉ phép rồi. Sao quanh đi quẩn lại cô không thấy có ai rủ đi ăn lẩu cùng đây. Thôi... ăn lần này cùng Du Nhiên. Sau này vào đại học kết bạn rủ đi sau vậy... Quyết định xong, Hiểu Linh cũng đứng dậy:

- Vậy đi ăn lẩu. Cũng không cần gọi anh Thừa Minh. Nói trước là em ăn lẩu cay đấy. Đến lúc đó đừng lật lọng với em.

Nhìn Hiểu Linh trả treo, kỳ kèo với hắn làm Du Nhiên rất vui vẻ. Hôm nay quả nhiên là một ngày đẹp trời a.

- Tốt. Tất cả nghe em hết.

Quán lẩu 12h hơn vô cùng đông đúc. Các bàn gần như đã full toàn bộ, khí thế ngất trời. Du Nhiên và Hiểu Linh rốt cuộc cũng có một bàn đơn ở góc là trống vì bàn đó diện tích nhỏ, chỉ đủ 2-3 người ngồi mà thôi.

Du Nhiên thành thục gọi vài món ăn kèm cùng đồ nhúng lẩu rồi quay sang hỏi cô:

- Đồ ăn thì anh gọi kha khá rồi. Em muốn uống gì? Ăn lẩu khá nóng mà.

Hiểu Linh do dự. Nên gọi bia không ta?? Trước đây đi ăn lẩu cô đều uống bia, vừa giải khát vừa giải ngán. Nhưng
Advertisement
là.... à mà thôi kệ đi. Nam chủ là của nữ chính, nữ chính giữ hình tượng là được rồi. Nữ phụ như cô thì cứ sống theo bản tâm là được. Cô đáp:

- Em muốn uống bia. Gọi cho em một lon. Anh rất quen thuộc quán này sao?

Du Nhiên hơi ngạc nhiên. Hiểu Linh uống bia sao. Cô gái của anh còn bao nhiêu điều thú vị mà anh không biết nữa đây. Hắn cười:

- Vừa lúc, trời nóng quá làm anh cũng muốn uống bia. Có người cụng ly cũng không tệ ha. Quán này anh hay đi cùng đồng nghiệp, có thẻ thành viên luôn rồi.

Đồ ăn rất nhanh được mang lên. Mùi nước lẩu thật quá mê người. Hai người chạm cốc bia một chút:

- Chúc mừng em hồi phục.

- Chúc anh mọi điều thuận lợi.

Du Nhiên vừa ăn vừa không rời mắt được khỏi Hiểu Linh. Cô ấy sao đáng yêu đến vậy. Là do uống bia hay nóng mà đôi má có chút ửng hồng, ánh mắt càng long lanh. Đôi môi đỏ bừng vì đồ ăn cay khiến hắn chỉ muốn cắn một ngụm. Khuôn miệng luôn cười vì vui vẻ. Ngay cả điệu bộ thổi nguội đồ ăn của cô cũng khiến hắn thấy đáng yêu muốn chết. Chậc... Cô ấy chẳng dịu dàng thục nữ, không e lệ mềm mại nhưng lại khiến hắn trầm mê không rút ra được.

Chợt nhớ ra mình còn chưa mời Hiểu Linh đi dự tiệc 30/4, Du Nhiên vừa gắp đồ ăn cho cô vừa nói như đang trần thuật.

- Sắp tới 30/4, nhà anh tổ chức tiệc đấu giá quyên góp mổ tim cho trẻ em nghèo. Còn hơn tuần lễ nữa tổ chức thì chắc hôm nay thư mời sẽ tới Cố gia. Em tham dự nhé.

Hiểu Linh nghe thấy dự tiệc thì có xu hướng trốn. Cô xuất thân trung lưu, không hiểu mấy cái lễ nghi xã giao của giới thượng lưu bọn họ cũng chẳng biết khiêu vũ. Dự tiệc, ăn mặc xinh đẹp, cô không ham hố cũng không tò mò, vì thế trả lời ứng phó:

- Cái đó còn tùy ba em và anh Thừa Minh nữa. Em không quyết được.

Du Nhiên cười:

- Có gì đâu. Tiệc quyên góp thường niên mà thôi. Năm nào Cố gia cũng tham gia hết. Lần đầu em gặp anh cũng là trong bữa tiệc này cách đây 5 năm a... Sau đó thì thành cái đuôi nhỏ của anh luôn. Tới đâu cũng sẽ Nhiên ca ca trường, Nhiên ca ca đoản. Đâu có như bây giờ lạnh nhạt với anh như vậy. Khiến anh thật nhớ khoảng thời gian ấy.

Du Nhiên nửa thật nửa giả kể chuyện. Hiểu Linh trước kia bám theo hắn là thật. Nhưng tính cách đại tiểu thư của cô khi ấy khiến hắn phiền không chịu nổi chứ đâu ra mà nhớ nhung. Bây giờ thì Hiểu Linh lại lạnh nhạt với hắn tới mức không thể lại gần. Đôi khi Du Nhiên có cảm giác hối hận. Nếu như khi xưa hắn trói chặt cô ấy ở bên mình, thì bây giờ chẳng phải có thể đường đường chính chính làm bạn trai của cô rồi không. Nhưng nghĩ lại, khi đó hắn còn phiền đến muốn bỏ trốn đâu.

Hiểu Linh nghe kể cũng tin không chút nghi ngờ. 15 tuổi a... tình đậu sơ khai, lại gặp đúng một người ưu tú như Du Nhiên, không trách nữ phụ điên cuồng chấp nhất đến vậy.

Thấy Hiểu Linh không nói gì, Du Nhiên bồi thêm:

- Cố gia chắc chắn nhận được thư mời. Nhưng anh vẫn mời riêng em vì anh nghĩ với tính cách bây giờ, em sẽ không muốn tham gia đâu. Nhưng nể mặt anh, em tham dự nhé. Hiểu Linh. Em rời vòng thượng lưu hơn một năm rồi, cũng là lúc em nên quay lại, đối mặt với cuộc sống của mình. Trốn tránh khiến em có yên bình tạm thời, nhưng không thể trốn tránh cả đời. Tài sản, những mối quan hệ mẹ em để lại, em phải bảo vệ nó thật tốt. Không phải sao? Biết càng nhiều về cái vòng tròn này, em càng bảo vệ được chính mình tốt hơn.

Hiểu Linh trầm ngâm một hồi. Du Nhiên nói cũng phải. Cô sống ở thế giới nào thì cần hòa nhập một phần vào nơi đó, không thể mãi tách mình ra được. Nhìn xem hiện giờ, cô không hề có bạn. Những người bạn cũ của nữ phụ có lẽ không đáng để cô kết giao lại. Nhưng biết đâu trong giới ấy, cô lại tìm được những người hợp ý với mình như chị Tĩnh Phương, trở thành trợ lực của cô.

- Ừm... vậy được rồi. Hôm đó em sẽ đi.

Du Nhiên cười vui vẻ:

- Thật tốt. Vậy anh sẽ qua đón em.

Hiểu Linh lập tức từ chối:

- Không cần. Em hôm đó chắc sẽ đi cùng anh Thừa Minh tới.

Có chút bất đắc dĩ vì bị từ chối không cần suy nghĩ, Du Nhiên giơ cao cốc bia lên muốn chạm cốc với cô một chút:

- Nào.. chạm cốc một cái. Hứa rồi đấy nhé. 30/4 anh chờ em ở Du gia.

Hiểu Linh cười cười, giơ cốc chạm nhẹ, đáp:

- Ân. Em biết rồi.

Du Nhiên vừa đặt cốc lên miệng uống, ánh mắt vừa liếc qua Hiểu Linh. Hôm nay hắn đã gặt hái được rất nhiều rồi: ôm được cô, cùng đi ăn và mời dự tiệc tại gia. Hắn nên biết đủ. Đối với Hiểu Linh, chỉ có thể "nước ấm nấu ếch", khiến cô từ từ quen với việc hắn bên cạnh, quen với việc chỉ có hai người mà dần chấp nhận hắn. Không thể hấp tấp nóng vội, sẽ càng khiến cô đẩy hắn ra xa hơn mà thôi. Nhưng động tác cũng không thể quá chậm. Đối thủ của hắn cũng có kẻ nắm chừng mực rất tốt đâu. Không cẩn thận, lơ là một chút thì Hiểu Linh sẽ bị cướp đi mất. Âu Dương Bác Minh có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với cô ấy. Lăng Hạo Ninh, còn vài ngày nữa là rời đi, cũng không có nhiều cớ để gặp cô. Không quá đáng ngại.

Con người nào đó khuôn miệng vẫn nở nụ cười nhưng trong đầu thì đang toan tính đối thủ.

Truyện convert hay : Xuyên Nhanh Công Lược: Nữ Xứng Có Độc
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện