Xuyên đến Trước Khi đại Lão Hắc Hóa

Chương 7


trước sau

Advertisement

Khi xách đồ trở về túc xá, cô thấy Phó Vân Thâm đang ăn mì tôm.

Để đồ xuống, Thời Mộ lấy ra một bịch khô bò cay, lại khui một hộp sữa đưa tới: “Ăn mì nhiều không tốt đâu, cái này cho cậu.”

Phó Vân Thâm hơi nhướng mi: “Tôi không uống sữa có đường.”

Thời Mộ: “...”

Cô gãi gãi đầu: “Vậy... khô bò?”

Phó Vân Thâm rũ mắt: “Dạ dày không tốt.”

“... À.”

Thời Mộ ngượng ngùng thu tay lại, chợt nhớ tới mình vẫn còn quà mua cho người ta, mới đây đã quên mất rồi. Thời Mộ xoay người lấy gói sách màu đen đặt trước mặt cậu, mỉm cười thân thiện: “Đây là quà gặp mặt tôi mua cho cậu, cậu xem thử coi có thích không.”

Cuối cùng Phó Vân Thâm có động tĩnh, cậu buông đũa xuống, ngón tay thon dài trắng trẻo lười nhác nhận lấy manga. Thời Mộ mím môi nhìn cậu trong ánh mắt tràn đầy chờ đợi.

Cậu chậm rãi mở gói ra, ngón tay đẹp mắt lật một trang, hầu như chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Phó Vân Thâm hoàn toàn thay đổi.

Thiếu niên híp mắt, con ngươi màu đen như lóe ánh sáng nhạt: “Tôi trông rất gay à?”

Thời Mộ đần mặt: “... Hả?”

Khớp ngón tay tinh xảo của Phó Vân Thâm lật vài trang, đặt ngay đối diện mắt cô: “’Người anh em giường trên’, hả?”

Âm cuối được nhấn mạnh, tràn ngập mùi vị lạnh lùng và nguy hiểm.

Trên hình ảnh, thiếu niên nõn nà lộ vẻ nữ quyền đang đè lên một chàng trai tóc đen, tầm mắt lướt xuống, là bộ vị mà hai người họ khó thể miêu tả.

Thời Mộ thu lại nụ cười, mồ hôi lạnh “soạt” chảy xuống.

Boy... Boy love??? Còn là kiểu boy love thế này? Bây giờ siêu thị thoáng vậy sao?

Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch này của cô, Phó Vân Thâm hơi cong môi: “À.”

“...”

Cái “À” này cô đã hiểu, nhẹ nhàng và bay bổng nhưng lại biểu đạt đầy đủ sự khinh thường và giễu cợt cô.


Thời Mộ lấy lại tinh thần, nhanh chóng đoạt lại manga, nghiêm túc nói: “Tôi còn tưởng rằng là thể loại võ thuật kiểu chiến đấu máu me, không ngờ tới siêu thị còn bán kiểu truyện này. Phó Vân Thâm, cậu đừng hiểu lầm, tôi không cảm thấy cậu gay, cậu rất có khí khái đàn ông, khẳng định không phải là cong.”

Phó Vân Thâm thu mắt, không đếm xỉa tới Thời Mộ, cứ thế dọn đồ trên bàn rồi bỏ đi.

Thấy cậu không tiếp tục truy hỏi, cuối cùng Thời Mộ thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vào lúc này, đi tới trước cửa, thiếu niên đột nhiên dừng bước: “Manga này để đó đi.”

“...”

Giọng nói của cậu đầy ý vị thâm trường: “Máu me lắm đấy...”

“...”

“... ... ...”

Lạch cạch.

Cửa khép lại, tiếng bước chân đi xa.

Thời Mộ cau mày, thế nào lại có cảm giác... rất gay nhỉ?

Nói đúng ra, có cảm giác cô cũng là gay...

*

Tám giờ tối, trường học chính thức cấm cửa, toàn bộ học sinh trở về trường, trên hành lang ngoài túc xá có tiếng cãi nhau, tiếng con trai đùa giỡn trò chuyện. So với phòng của hai người, như là hai thế giới, yên tĩnh, nghiêm túc, có hơi trầm thấp.

Dù ở trong trường học như vậy, Phó Vân Thâm cũng là “ngoại tộc” bị bài xích, không ai nguyện ý nói chuyện với cậu, không ai nguyện ý làm bạn cùng phòng với cậu, phàm là gặp thoáng qua cậu, đều sẽ cảm thấy dính phải thứ xúi quẩy.

Lúc tiểu học, Thời Mộ từng bị cô lập. Cô biết rõ nỗi đáng sợ và tuyệt vọng trong đó, vừa nghĩ tới thiếu niên trước mắt từ nhỏ đã trưởng thành trong hoàn cảnh này, cô không khỏi cảm thấy đau lòng.

Ngồi trên giường đọc sách, Thời Mộ cẩn thận






trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện