Xuyên đến Trước Khi đại Lão Hắc Hóa

Chương 45


trước sau

Advertisement

Nóng.

Cô gần như chỉnh nước ấm xuống mức thấp nhất, vẫn không có cách hóa giải cảm giác nóng rang sâu trong cơ thể.

Thời Mộ nhắm hai mắt, khổ sở thốt ra vài tiếng than nhẹ.

Trong đầu, giọng nói kia lại vang lên.

[Cô có thể ra ngoài “làm” ba cậu kia, sau đó, chúng ta sẽ không ai địch lại.]

“Mi câm miệng được không?” Thời Mộ cau mày, hung tợn mắng hai cổ trùng.

Chẳng qua hơi kỳ quái, cô hoàn toàn không biết dục vọng từ đâu đến, theo lý thuyết mị cổ còn bị triền đằng cổ khống chế, chưa tròn 18 tuổi thì sao sẽ bị như vậy được...

“Thời Mộ, cậu có ổn không?”

Bên ngoài phòng tắm, vang lên tiếng gõ cửa.

Thời Mộ lau nước trên mặt, vội vàng, hoảng sợ mặc cái hàng giả kia vào.

“Tôi vẫn ổn.” Vừa cất lời, cô nhanh chóng ngậm miệng lại. Giọng của mình như một thằng con trai lỗ mãng vừa uống thuốc kích thích xong ý, khàn khàn trầm bổng, nghe thật ghê tởm.

Đứng ở ngoài cửa, Phó Vân Thâm xoa mi tâm, thở dài: “Chu Thực nấu thận hươu cho cậu, cậu mở cửa, tôi đưa đồ cho cậu.”

“...”

Thận hươu???

Thời Mộ thật sự kinh hãi.

Bởi cô mới nói tại sao mình lại kỳ quái như thế, hóa ra... vô tình ăn nhầm canh thận hươu đại bổ!

Thận hươu tráng dương, theo lý thuyết không quá kịch liệt với phái nữ, vấn đề chính là... Thời Mộ là thể chất mị cổ, dục vọng gấp ba phái nữ bình thường, ăn canh bổ thận hươu kích thích mị cổ, đương nhiên, cô không bình thường nổi rồi.

Thời Mộ buồn bực đấm vào cửa: “Cậu nói với Chu Thực, bảo cậu ta cởi quần chờ đó.”

Nghe thế, Chu Thực run rẩy, nhảy thẳng tới giường của Hạ Hàng Nhất đối diện. Giờ phút này cậu ta nhìn Hạ Hàng Nhất cực kỳ thuận mắt, hung hăng quấn trên người cậu như bạch tuộc, ánh mắt cầu khẩn: “Tôi gọi cậu một tiếng anh, một lát hai người kia xử tôi, cậu phải giúp tôi đấy.”

Hạ Hàng Nhất gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ giúp cậu gọi 120.” ?

Không nhìn ra, đây cũng là một tên gia súc cơ đấy!

Chu Thực tuyệt vọng, định cuốn chăn nệm lăn xuống giường, mở cửa chạy ra khỏi ký túc xá, chuẩn bị đi đến chỗ dàn em tá túc một đêm, dù sao cũng phải tránh thoát giây phút quan trọng của ngày hôm nay cái đã.

Nhìn bóng lưng chạy trối chết kia, Phó Vân Thâm khinh thường: “Không có tiền đồ.”

Thu lại ánh nhìn, cậu tiếp tục gõ cửa: “Mở cửa.”

“Ông đang tắm!” Thời Mộ gầm nhẹ, luống cuống tay chân tìm khăn tắm: “Cậu vào làm gì?”

“Cậu nói xem làm gì?”

Ngừng chốc lát, Thời Mộ nói: “Giúp, giúp anh em sướng một lần đi?”

“...”


“!@#$%$@, Thời Mộ, trong đầu cậu toàn mấy thứ linh tinh này à.”

Thời Mộ cười hí hí: “Cậu để đồ ở cửa đi, lỡ như hàng của tôi khiến cậu tự ti thì làm sao đây?”

Phó Vân Thâm khẽ cắn răng nhưng vẫn cố nhịn xúc động muốn đạp cửa vào đánh cô một trận. Sau khi để đồ ở cửa, Phó Vân Thâm xoay người lên giường, hơn nữa còn đưa lưng về phía phòng tắm.

Cảm thấy bên ngoài không có ai, Thời Mộ cẩn thận hé mở cửa, đưa tay lấy đồ vào, đợi khi thấy mấy món kia thì cô hoàn toàn trợn tròn mắt.

Cốc tự sướng màu hồng, còn có... kem dưỡng da tay và dầu gió.

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Tác dụng của kem dưỡng da tay cô hiểu, không phải là dùng để bôi trơn sao, còn dầu gió để làm gì! Thoa muỗi đốt à.

“Phó Vân Thâm, tiên sư nhà cậu, cậu đưa tôi mấy thứ này làm gì!!”

Cô tức nổ phổi, Phó Vân Thâm cười đùa cợt: “Chơi một mình cũng nên có chút kích thích không phải sao?”

Kích thích mẹ kế cậu ấy!!!!

Thời Mộ hận nghiến răng, vấn đề là, con gà giả như cô cần cái công cụ này sao? Cần sao? Cần! Cần cỡ nào!! Cần tới cỡ nào hả!!

Trong cơ thể rất khó chịu, khó chịu đến toàn thân mệt lả nhưng nếu không làm ra chút chuyện gì đó thì Phó Vân Thâm nhất định sẽ hoài nghi cô có vấn đề.

Cưỡi hổ khó xuống, tiến thoái lưỡng nan.

Thời Mộ nghẹn ngào, nhắm hai mắt dồn sức, dùng ngũ chỉ cô nương (ý nói dùng tay) tự mình giải quyết.

Là một em gái, làm chuyện như vậy vẫn phải kiêng dè, Thời Mộ mở nước tới mức lớn nhất, cố giảm âm thanh của mình xuống nhỏ nhất, sau khi kéo dài một thời gian ngắn, thoải mái ghê.

[Không có tiền đồ...]

Mị cổ khinh bỉ.

Thời Mộ cao lãnh: [Xéo.]

Triền đằng cổ hiếm khi nhất trí với mị cổ: [Mất mặt.]

Thời Mộ vẫn cao lãnh: [Biến.]

Cô vò đầu bứt tóc, nhìn cái cốc màu hồng phần này xuất thần, suy nghĩ một lát, cầm cái hàng giả kia lên, nặn kem dưỡng da thoa vào đó rồi đâm vào trong cái cốc.

Thời Mộ tắt tiếng nước chảy, hô lớn lên: “A A ~! A ưm ~ A a ưm!”

Chỉ sợ hai người bên ngoài không nghe được, cô gào thét, cần to thế nào thì to thế ấy, muốn đê mê bao nhiêu thì đê mê bấy nhiêu.

Hạ Hàng Nhất trong thôn tới chưa từng thấy cảnh thế này, bị kích thích đến mức mặt đỏ rần, lắp bắp: “Các cậu, người thành, thành phố đều chơi như vậy hả?”

Phó Vân Thâm có trâu bò đến mấy cũng là một chàng thiếu niên ngây thơ, mang tai đỏ bừng: “Chỉ có một mình cậu ta là người thành phố thôi.”

Bà mẹ nó,






trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện