Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Thời Mộ thở dài, nói với Chu Thực: “Cậu dọn lại cái bàn đi, tôi đưa Phó Vân Thâm đi tắm đã.”
Trên người cậu dính đầy mùi rượu và bụi bặm, bẩn thỉu không thể lên giường ngủ được.
Chu Thực à một tiếng, sau đó thấy Thời Mộ khom lưng bế ngang Phó Vân Thâm cao 1m8 lên.
Thành thật mà nói, cảnh này quả thật hơi khó đập vào mắt, Chu Thực cảm thấy Phó Vân Thâm ẻo lả thế nào ấy.
Trở vào nhà, vào phòng tắm, nhét Phó Vân Thâm vào bồn.
Cậu cuộn mình, dáng vẻ ngoan ngoãn và yên tĩnh.
Thời Mộ cắn môi, chậm rãi đưa tay cởi áo sơ mi, sau đó kéo khóa quần của Phó Vân Thâm, tiếp nữa... Thời Mộ không động tay nổi.
Phó Vân Thâm như cảm giác được gì đó nên hé mắt, con ngươi màu đen như tỏa sáng lung linh, vô cùng mê hoặc.
Thời Mộ đỏ mặt, không khỏi chột dạ.
“Trên người cậu có mùi rượu, tôi muốn tắm giúp cậu.”
Phó Vân Thâm đang bình tĩnh, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cậu cười: “Mộ Mộ, em thật là tốt.”
Mộ Mộ.
Xưng hô này có vẻ không giống Phó Vân Thâm sẽ gọi.
Gánh nặng trong lòng Thời Mộ đột nhiên được gỡ bỏ, không chút do dự cởi hết quần áo cậu.
Phó Vân Thâm rất săn chắc, chân dài tay dài, bụng có múi, đường cong cơ bắp ở bắp chân hấp dẫn mạnh mẽ, hai chân cậu đặt ở mép bồn, hơi hé ra mắt, trông như một con mèo Ba Tư, lười biếng nhưng lại cao quý.
Nếu Vân Vân này có thân thể của mình, không biết sẽ làm điên đảo bao nhiêu tiểu nam sinh ngây thơ đây.
“Cởi