Xuyên đến Trước Khi đại Lão Hắc Hóa

Chương 39


trước sau

Advertisement

“Cậu cút ra coi!”

Lúc đang thất thần thì Chu Thực vô tội bị Phó Vân Thâm đẩy ra thật xa, Phó Vân Thâm với ngón tay lan hoa chỉ công khai chiếm cứ chỗ ngồi vốn thuộc về Chu Thực, cậu cúi xuống gần, đáy mắt ẩn chứa nét quyến rũ của con gái.

Phó Vân Thâm một tay chống má, thưởng thức gương mặt Thời Mộ như một món bảo vật cực kỳ đắt tiền, cậu nhìn hai bên, nhìn từ trên xuống, ánh mắt vô cùng hài lòng.

Thời Mộ bị nhìn chằm chằm khiến lòng đầy sợ hãi, từ từ kéo xa khoảng cách với cậu.

“Thời Mộ, em thấy Vân Vân đẹp trai không?”

Vân... Vân Vân?

Thời Mộ suýt nữa bị nghẹn nước bọt.

Chu Thực phủi mông đứng dậy, kéo Phó Vân Thâm lên: “Móa nó, cậu không bị gì đấy chứ? Ngộ độc cồn à?”

Lực tay của Chu Thực khá lớn nên kéo cổ áo cậu xuống vai, lộ ra đầu vai tròn trịa, Phó Vân Thâm thét chói tai, vội vàng bảo vệ vai mình, đỏ mặt vung một cái tát: “Á, không biết xấu hổ! Cậu đang làm gì tôi đấy!”

Chu Thực bị đánh mà đần cả người.

Còn tiếng thét chói tai như mấy má ngoài chợ càng làm cho cậu ta đần hơn.

Thời Mộ cũng ngớ ra, hơn nữa là hoảng sợ.

Cô nuốt nước bọt, ngay lập tức gọi hệ thống: [Phó Vân Thâm cậu ấy... bị ma nhập vào người rồi hả?]

Hệ thống rất nhanh xuất hiện: [Không sao, nhân cách phân liệt thôi.]

Nhân cách... Nhân cách phân liệt????

Không sao????

Thời Mộ trợn to mắt, trong lòng khẽ gào: [Cậu chưa nói cậu ấy bị nhân cách phân liệt mà!]

Hệ thống không kiên nhẫn: [Chỉ là nhân cách phân liệt, có gì mà cô phải ngạc nhiên? Cô không ngẫm lại thử xem, không có chút bệnh tâm lý thì xứng với nhân vật phản diện của truyện Tấn Giang à.]

Cái này... méo nói được.

Dạo gần đây không có nhân cách phân liệt, tinh thần tật nguyền, mắt mù chân thọt, thật đúng là không xứng với nam chủ trong tiểu thuyết, càng đừng nói là đại lão trâu bò đứng đầu bộ truyện này. Thế nhưng không ngờ là, cái nhân cách thứ hai này của cậu hình như là con gái...

Thời Mộ nhíu mày, một khi đón nhận được giả thiết này, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.

Cô đằng hắng, bảo “Phó Vân Thâm” ngồi xuống, lại đi qua rót ly rượu cho cô ta: “Thằng nhóc kia không hiểu chuyện, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi cậu.”

“Ớ đệt...”

Thời Mộ liếc qua, Chu Thực lập tức im lặng, bất đắc dĩ ngồi cách xa hai người.

“Vẫn là Mộ Mộ tốt.” Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng kiêu căng kia giờ khắc này tràn đầy tủi thân, “Phó Vân Thâm” quay lưng lại với Thời Mộ chỉnh trang lại quần áo, “Mới vừa rồi hù chết người ta, nếu cậu ta thấy được cái gì không nên thấy, người ta sẽ móc mắt của cậu ta ra đó nha.”


Móc mắt...

Mắt Chu Thực như cảm ứng được, hung hăng giật giật.

Thời Mộ lướt nhìn một vòng, dù là nhân cách thứ hai, vậy cũng là Phó Vân Thâm, chi bằng nhân cơ hội... hoàn thành nhiệm vụ!

Cô cảm thấy mình đã tìm được điểm đột phá rồi.

Thời Mộ liều mạng rót rượu: “À này, chị gì ơi, chị tên gì á?”

“Chị?!” Chu Thực chỉ vào “Phó Vân Thâm” kêu to thành tiếng, “Mộ ca, có phải cậu bị mù rồi không, đúng là cậu ta bị ngộ độc cồn nhưng cây đinh vẫn còn ở đấy mà!”

Mắt thấy “Phó Vân Thâm” sắp nổi giận, Thời Mộ ngăn lại, vội vàng cầm hai xiên thịt nhét vào tay Chu Thực, đẩy cậu ta vào nhà, “Cháu trai, cháu ngoan đi, bây giờ bọn này phải thảo luận đề tài người lớn, thằng nhóc như cháu không được xen vào.”

Nhìn xiên thịt trên tay, Chu Thực sững sờ nhưng vẫn nhanh chóng nói: “Tôi còn chưa ăn cánh gà đâu!”

Thời Mộ lại nhét toàn bộ cánh gà vào tay cậu.

Dù không vui, Chu Thực vẫn ngoan ngoãn quay vào trong nhà.

Thời Mộ lại ngồi bên cạnh “Phó Vân Thâm”, rặn ra nụ cười, “Chị gái nhỏ, chị tên gì vậy?”

“Phó Vân Thâm” nghịch tóc: “Vân Thâm, Vân trong Vân vân chúng sinh, Thâm trong thâm sâu, em có thể gọi chị là Vân Vân.”

Nói xong, hai tay lại bưng mặt, si ngốc nhìn Thời Mộ.

Này, này, thế thì ai mà chịu nổi hả!

Thời Mộ ôm tim, hốt hoảng dời mắt.

Đợi sự cuồng loạn dịu đi, Thời Mộ mới lấy hết dũng khí nhìn về phía Phó Vân Thâm: “Chị là nhân cách thứ hai?”

“Xem là thế đi.” Cô ta nhìn ngón tay, “Ừm, em có sơn móng tay không? Con trai đúng là không cẩn thận, cả móng tay cái cũng không tốt biết dưỡng cho tốt.”

“...” Ngại quá, cô già đầu vậy rồi còn chưa từng chăm chút cho cái móng tay cái nữa.

Thời Mộ ngẩng đầu: “Nếu uống rượu thì chị sẽ xuất hiện sao?”

Phó Vân Thâm nghiêng đầu suy tư, vừa xinh xắn đáng yêu vừa hoạt bát khiến nội tâm Thời Mộ co rút, cô ta gật đầu: “Không khác là bao.”

“Vậy Phó Vân Thâm có biết rõ sự tồn tại của chị không?”

“Dĩ nhiên không biết.” Phó Vân Thâm trả lời quả quyết, “Nếu thằng bé biết, nhất định sẽ giết chết chị.”

Lời này không sai, dựa






trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện