Xuyên đến Trước Khi đại Lão Hắc Hóa

Chương 30


trước sau

Advertisement

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Năm ngón tay Phó Vân Thâm dùng sức, trong đôi mắt như ngân hà phản chiếu khuôn mặt của cô.

Ở khoảng cách gần, trên người cô có mùi hương lạ và nồng, Phó Vân Thâm bị lôi cuốn, không nhẫn nại được mà cứ dán sát vào.

Cậu càng đến gần, vẻ mặt Thời Mộ càng hoảng sợ, đây... đây có phải sắp có chuyện xảy ra không? Đồng thời, cô nghe được âm báo hệ thống.

[Chúc mừng ký chủ đạt thành thành tựu da thịt thân cận, phần thưởng x1000 điểm huynh đệ, thêm 3000 nữa cô có thể mở ra nhiệm vụ huynh đệ cao cấp.]

Há?

Da thịt thân cận?

Giữa huynh đệ còn có thể có da thịt thân cận? Còn cộng 1000 điểm huynh đệ? Một lần da thịt thân cận thôi mà 1000 rồi, vậy mười lần chính là 10000, làm mấy trăm lần thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành đó! Vậy là có thể về nhà rồi! Lời to rồi!!

Người ta nói nhất thời tìm đường chết nhất thời thoải mái, đâm đầu tìm đường chết thoải mái mãi, cô không hồi hộp cũng không luống cuống, vẻ mặt thay đổi, trở nên vô cùng ung dung và bình tĩnh, Thời Mộ nửa tránh tay Phó Vân Thâm, cô kéo khóa quần trong ánh mắt khó hiểu của cậu, nửa ngồi trước mặt thiếu niên, hiên ngang oai hùng: “Tôi chuẩn bị xong rồi đây, đâm thẳng vào hậu môn ấy! Đừng tội nghiệp cho tôi!”

Nhìn Thời Mộ không biết xấu hổ, Phó Vân Thâm cảm thấy tam quan của mình bị khiêu chiến dữ dội.

Ánh mắt cậu phức tạp, nét mặt thay đổi liên tục, giơ chân lên, đạp thẳng Thời Mộ xuống: “Cút.”

“Em trai, cậu sao vậy.” Thời Mộ đè thấp giọng, đắc ý: “Sợ rồi hả?”

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Mặt mày Phó Vân Thâm âm trầm: “Cút.”

Cút thì cút chứ sao.

Thời Mộ chập choạng chạy trở về giường mình.

Quả nhiên, đối phó với kiểu da mặt mỏng này thì không thể kinh sợ, cậu ta không biết xấu hổ, mi phải mặt dày hơn cậu ta.

Đêm khuya vắng người, Thời Mộ liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, cười xấu xa, than thở: “Ài, thật nhàm chán, muốn làm một trận.”

“...”

“... Cút!”

Thiếu niên lấy gối đầu đập vào mặt Thời Mộ.

Sợ Phó Vân Thâm thẹn quá hóa giận làm cô thật, Thời Mộ thức thời ngậm miệng.

Ngày hôm sau, tập buổi sáng, chạy vòng quanh sân trường, Thời Mộ thấy một đôi vợ chồng trung niên đi vào trường, không lâu sau, Tô Thiên Lỗi đeo cặp sách cùng đi phía sau, cậu ta chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt tái xanh, một đôi mắt ảm đạm không ánh sáng.


“Nghe nói Tô Thiên Lỗi chuyển trường rồi.”

Bạn học chạy bên cạnh bàn luận.

“Đi đi, đi thì tốt.” Học sinh của A15 cũng không ưa Tô Thiên Lỗi, bày tỏ vô cùng vui tai với tin tức cậu ta sẽ rời đi.

Thời Mộ đang nhìn, ủy viên thể dục bên cạnh vỗ vỗ vai cô: “Bọn tôi muốn về lớp học, Thời Mộ, cùng đi không?”

Cô lắc đầu một cái: “Không được, tôi chạy hai vòng nữa.”

“Được lắm.”

Ủy viên thể dục nhún nhún vai, một mình đi vào khu học tập.

Tập thể dục mỗi sáng cần học sinh chạy năm vòng, vì để gia tăng thể lực, Thời Mộ luôn chạy mười vòng, bởi vì kỳ sinh lý còn chưa kết thúc, cô giảm bớt lượng vận động lại cho thỏa đáng.

Cô chậm rãi chạy vòng quanh sân trường, không chú ý tới không ít nữ sinh đang nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ thiếu nữ rung động, cười xấu hổ lại thẹn thùng.

“Ui da.” Một nữ sinh đột nhiên chạy ra đường băng té trước mặt Thời Mộ, cô bé ngước đầu: “Em, em ngã xuống rồi, đàn anh Thời Mộ phải bế em đến phòng y tế thì mới khỏe được ạ.”

Thời Mộ còn chưa kịp phản ứng, lão Hoàng lập tức xuất hiện sau lưng nữ sinh, anh ta như một ngọn núi đồ sộ nguy nga khó thể vượt qua, che phủ hoàn toàn thiếu nữ xinh xắn kia.

Vẻ mặt lão Hoàng hung ác: “Vậy em có bị gãy không đấy?”

Mắt anh ta lộ ra sự hung tợn, thân thể nữ sinh run lên, lảo đảo bò dậy chạy xa.

Thời Mộ: “...”

Đối mặt với Thời Mộ, lão Hoàng lập tức đổi thành gương mặt tươi cười thân thiết: “Cậu em, cậu tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Thời Mộ cảnh giác: “Thầy muốn làm gì?”

“Yên tâm yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không làm...” Nghĩ đến Thời Mộ đã không phải là em trai rượu ngày đó mà học sinh của anh ta, lão Hoàng mới cố nuốt mấy lời thô bỉ xuống: “Tôi kêu em tới thì em cứ tới, làm rắm gì mà nói nhiều vậy.”

“Nhưng em sắp vào học.”

“Không sao, không trễ bao lâu đâu.”

Thời Mộ cau mày, bất đắc dĩ đi theo sau lưng lão Hoàng.

Phòng làm việc của lão Hoàng là 10m² với đủ thứ đồ linh tinh, cái bàn kế






trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện