Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh

Thiếu


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xác định người trong lòng cũng có ý với mình, Diệp Tiêu vững lòng hơn. Anh nhìn gương mặt Lâm Đàm Đàm, nếu anh đã hiểu rõ lòng mình thì không thể do dự không tiến được. Tuy bây giờ họ đang ở một cái nhà gạch xây tạm chứ không phải nơi nào đẹp đẽ, tuy rằng trên mặt đất có một đám chuột đang ăn với vẻ ngoài bẩn hết sức, có hơi sát phong cảnh, nhưng anh cũng không có sự chuẩn bị, trước giờ Diệp Tiêu làm việc khá gọn gàng, linh hoạt. d/dLQ?D

Vì thế, châm chước một lượt, anh vẫn không thể kìm được lòng mình, cất tiếng gọi: “Đàm Đàm.”

Lâm Đàm Đàm đang âm thầm bổ sung năng lượng phong hệ hùng hậu cho cơ thể anh, nghe gọi thì “dạ” một tiếng.

“Có một việc anh muốn nói với em.”

Lâm Đàm Đàm ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Diệp Tiêu nghiêm túc, lòng cô cũng hồi hộp hẳn, cảm giác như anh sắp tuyên bố một chuyện gì đó nên cô lập tức ngồi thẳng người lên, mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Sao vậy? Anh muốn em làm gì à? Anh nói đi, chỉ cần em làm được thì em sẽ không từ chối đâu.”

Cô chỉ thiếu vỗ ngực đảm bảo thôi.

Ừm, không vỗ là vì tay cô đang khoát lên cánh tay Diệp Tiêu, không có tay nào rãnh nữa.

Trong mắt Diệp Tiêu lộ ý cười, Lâm Đàm Đàm nhìn đến ngẩn ngơ. Nụ cười của nam thần thật ấm áp, thật đẹp nha!

Diệp Tiêu hít sâu một hơi: “Là chuyện tình cảm. Đàm Đàm, anh....”

Lâm Đàm Đàm vừa nghe hai chữ “tình cảm” cả người đã héo: “Lại cái này à? Có phải Mai Mai lại nói gì đó với anh không? Em đã nói em và tên Chu Nam kia thật sự không dính dáng gì với nhau hết. Em còn chưa từng thấy gã nữa, chỉ là em nghe nói gã không phải người tốt mà thôi, thật đó! Anh yên tâm đi, em đã hoàn toàn thay đổi rồi, chẳng phải anh đã nói em còn nhỏ, bây giờ đừng nên suy nghĩ đến việc này sao? Em thấy anh nói rất đúng.”

Diệp Tiêu: “...”

Diệp Tiêu bối rối: “Em thật sự nghĩ như vậy?”

“Dạ, hơn nữa lúc này cuộc sống bấp bênh, ai còn tâm trạng nghĩ linh tinh chứ. Dù sao trước khi cuộc sống ổn định, không còn phải lo ăn, ở, đi lại thì em không nghĩ đến những điều đó nữa, có hay không cũng được.”

Lâm Đàm Đàm nghĩ: Nếu cuộc sống ổn định hoàn toàn, có ăn có uống, có xe sang nhà đẹp thì cũng là lúc mạt thế sắp kết thúc rồi. Mình tỏ thái độ kiên quyết như vậy, nam thần sẽ không cần ngày ngày lo lắng mình bị bắt cóc nữa nhỉ?

Cô like cho sự thông minh của mình. Nhưng sau khi thấy ánh mắt Diệp Tiêu nhìn mình, sắc mặt anh có hơi phức tạp, giống như không vui, Lâm Đàm Đàm: “?” Mình nói gì sai hả ta?

Diệp Tiêu gật gù, tỏ vẻ như mình đã nghiệm ra một điều gì đó: “Em nói đúng, ngay cả cuộc sống an ổn cũng không thể cho người đó thì còn tư cách gì để nói đến những thứ khác.” Anh cụp mắt, sau đó đứng lên. “Anh ra ngoài xem sao” Nói là đi, bóng lưng kia có vài phần tiêu điều.

Lâm Đàm Đàm nhức đầu. Là sao?

Đột nhiên, có ánh sáng lóe lên trong đầu cô. Mẹ ơi, đừng nói anh ấy sẽ vì lời nói của mình mà sinh ra cái tư tưởng gì mà “quốc nạn còn chưa dứt sao có thể lập mái ấm” rồi dang dở với Bạch Trừng luôn?

Nghĩ đến mạt thế năm thứ 7 bọn họ vẫn còn chưa chính thức đến với nhau, cô cảm thấy không chừng anh có ý định như vậy thật. Bây giờ lại nghe lời mình nữa...

Lâm Đàm Đàm nhất thời cảm thấy mình là tội nhân thiên cổ, cô bật dậy, đám chuột trên đất hoảng sợ. Cô đuổi theo, nhưng ngay cả bóng lưng anh cũng không thấy được.

Càng nghĩ càng thấy chán nản. Sao giờ? Hình như Diệp Tiêu bị đả kích rồi. Cô vỗ ót, than thở.

Đám chuột biến dị dưới đất tò mò nhìn cô, động tác gặm thức ăn vẫn không chậm lại xíu nào.

Đám chuột biến dị ăn uống no đủ, Lâm Đàm Đàm không có tâm trạng quan tâm đến bọn nó, cô đưa chúng ra ngoài tường cao, thuận tiện cầm mấy hộp bánh mì khô, quả hạch, chân giò hun khói từ chỗ Bạch Trừng để bọn chúng mang ra cho đám chuột biến dị không vào.

Lúc Bạch Trừng lấy thức ăn, Lâm Đàm Đàm còn dè dặt hỏi: “Diệp Tiêu có đến tìm anh không?”

Bạch Trừng ngạc nhiên nói: “Lúc nãy có tới, bọn anh đã bàn sẽ thay người canh gác lúc nửa đêm. Sao thế?

Lâm Đàm Đàm hỏi: “Anh ấy có ổn không? Có biểu hiện gì đặc biệt không?”

Bạch Trừng nhớ lại: “Anh không biết, em nói mặt nào?” Trong lòng anh ta lại nghĩ, lúc nãy Diệp Tiêu đúng là có hơi bất thường, chẳng lẽ bị cô nhóc này từ chối rồi? Anh ta nhìn vẻ mặt của Lâm Đàm Đàm.

Lâm Đàm Đàm thở dài, dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Bạch Trừng: “Có lẽ em đã nói mấy lời không đúng rồi. Anh yên tâm, em sẽ tìm cách cứu vãn.”

Bạch Trừng: “?” Mình lo lắng cái gì cơ?

Lâm Đàm Đàm nhất thời vẫn không tìm được thời cơ tốt để nói chuyện với Diệp Tiêu, hai ngày tiếp theo ngày nào cũng bề bộn công việc, càng ngày càng có nhiều người sống sót, zombie và zombie động vật cũng mỗi ngày một tăng.

Cuối cùng cũng đến ngày 18 tháng 1, đội quân cứu viện mọi người vẫn luôn chờ mong rốt cuộc cũng đã đến Dương thị.

Binh lực gần bằng hai sư đoàn, tầm 20 000 người. Khi nhận được tin quân đội đến, chỗ khác Lâm Đàm Đàm không biết, nhưng toàn bộ thành Tây đều kích động nhảy nhót. Song, biết số quân tới không đến 20 000 người, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Đương nhiên là do con số này khác xa những gì họ tưởng.

Ai cũng hy vọng quân đội quốc gia đến cứu viện và giúp đỡ họ. Nhưng chỉ vẻn vẹn thành Tây này thôi đã có 150 000 người, gần như ai cũng có người nhà hoặc thầy cô, bạn bè còn bị vây trong thành phố, nào có ai không muốn quân đội đến cứu những người họ quan tâm ra ngoài đâu?

Nhưng 20 000 người có thể làm được gì chứ?



Quân đội đến thành Tây trước, Diệp Tiêu dẫn người ra cửa lớn, sử dụng quân lễ kính trưởng quan dẫn quân của quân đội, đón người vào trong.

Không gian phía sau bức tường cao có hạn, chỉ có thể để xe lại bên ngoài.

Lâm Đàm Đàm và rất nhiều người cùng đứng trên tường cao ngắm những chiếc xe quân đội khổng lồ và kiên cố, việt dã quân dụng, có mấy chiếc còn súng dài pháo ngắn. Đám lính có người ở lại xe, có người xuống xe, vừa ghìm súng vừa phòng bị khắp nơi, phần lớn còn lại thì nghỉ ngơi, ăn cơm.

Trong lịch sử, chi quân đội này có xung đột với đám người Diệp Tiêu, nghe nói là do đám Diệp Tiêu không muốn nghe theo mệnh lệnh của trưởng quan kia. Khi đó, Mai Bách Sinh tử vong, đám người Diệp Tiêu phải cúi đầu trước thiếu tướng Mẫn và lão Trần để chi quân đội này đến, vốn đã tức giận trong lòng, sau đó còn phải ngoan ngoãn nghe theo chỉ huy, không phải là nói nhảm à?

Ừm, nói chung là cũng có liên quan đến Thái Thành Lương.

Nghe nói thằng nhóc đó vẫn luôn bị nhốt, bây giờ không biết đã biến thành thế nào rồi.

Lần này không biết có xảy ra xung đột hay không, dù sao Lâm Đàm Đàm vẫn nhìn đám người và xe đó với ánh mắt đề phòng.

Qua khoảng 20 phút, hai bên đã bàn bạc xong. Diệp Tiêu bắt đầu điều động người, trưởng quan kia cũng sắp xếp quân lính, từng chiếc từng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện