Xuân Như Cựu

Chương 50


trước sau

Advertisement



Bình thường, khi ngồi trên xe lăn, tiên sinh cũng không phải bộ dạng gầy yếu như vậy, y phục bình thường mà tiên sinh mặc, lúc này lại rộng quá mức. Bộc Dương ôm lấy Vệ Tú, Vệ Tú liền vùi đầu vào trong lòng nàng, không giãy dụa, cũng không lên tiếng, lộ ra vẻ hững hờ, bài xích.
Bộc Dương mím môi, cúi đầu nhìn nàng. Từ trước tới nay, tiên sinh luôn luôn cẩn thận, nàng cũng rất để ý khuyết điểm của mình nên chắc chắn sẽ không bao giờ vô ý té ngã. Trong mắt Bộc Dương chợt lóe lên một tia tức giận, nếu nàng không yên lòng khi nghe nói tâm trạng tiên sinh không tốt khi từ bên ngoài trở về phủ nên đến xem, nếu nàng không đứng lưỡng lự đứng trước cửa phòng tiên sinh nên nghe được tiếng động kì lạ trong phòng. Có phải tất cả người ở đây sẽ để mặc cho một mình trong phòng, không một ai để dựa vào, chỉ có thể một mình giãy dụa trên đất?
Thân thể tiên sinh mềm mại, trên người lại có mùi thơm nhàn nhạt, tự nhiên của trúc. Tiên sinh nhắm chặt mắt tỏ vẻ lạnh lùng, xa cách, nhưng Bộc Dương lại cảm giác được bên dưới vỏ bọc lạnh lùng đó, nàng ấy rất yếu ớt.
Vệ Tú giống như là đang trốn trong sương mù, nhốt bản thân vào một vùng cấm địa để chặn nàng lại bên ngoài. Cho dù nàng cố gắng như thế nào thì Vệ Tú cũng không hề bị thuyết phục, giữ vừng vị trí mưu thần của mình, dường như là nàng vĩnh viễn không thể chạm tới tim của nàng ấy.
Nhưng mỗi khi nàng cảm thấy chán nản vì sự cự tuyệt của Vệ Tú, vì sự lạnh lùng của nàng ấy mà thương tâm thì nàng lại nhớ tới giấc mộng kia. Trong mộng, tiên sinh rút kiếm tự vẫn trên tường thành. Cho dù là chán nản, thương tâm thì cũng không bằng được sự sợ hãi trong chớp mắt đó. Cho dù như thế nào thì nàng cũng không muốn để chuyện như vậy phát sinh.
Đặt Vệ Tú ngồi lại trên giường, Bộc Dương ngồi bên cạnh nàng, nhẹ giọng kêu một tiếng.
"Tiên sinh."
Vệ Tú quay đầu đi, không muốn trả lời.
Bộc Dương trầm mặc. Đáng lý hiện tại nàng nên tránh đi để không gây phiền lòng cho tiên sinh nhưng nàng không yên lòng để nàng ấy một mình.
"Vừa rồi ta ở bên ngoài nghe được tiếng động lạ, mà đám người A Dung lại chỉ đừng ngoài cửa không vào, có lẽ là quy định của tiên sinh. Tiên sinh cai quản hạ nhân nghiêm khắc, bọn họ không dám làm trái ý tiên sinh, đó là điều tốt. Nhưng mà nếu tiên sinh xảy ra chuyện gì trong phòng thì sao? Nếu tình hình hôm nay tiếp diễn ... "
Vệ Tú đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo, Bộc Dương lập tức dừng lại lời đang định nói. Nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng, xa cách của tiên sinh, trong lòng dâng lên đau khổ, bi thương. Trong nhất thời nàng cũng không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy những gì nàng bỏ ra đều là uổng công.
Đối với tiên sinh mà nói, có lẽ sự quan tâm của nàng cũng chỉ là dư thừa. Bộc Dương cúi đầu, trầm giọng.
"Xem ra, là ta lo chuyện bao đồng."
Vệ Tú quay đầu đi, gạt bỏ tình yêu và lo lắng của nàng, giống như là tình cảm của Bộc Dương không đáng một xu.
Tuy Bộc Dương thích nàng nhưng cũng không hèn mọn đến mức bị từ chối như vậy lại vẫn còn cố chấp ở lại. Nàng đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Vệ Tú chợt tỉnh ngộ.
Chuyến đi tới nhà Trần Độ không phải là không thu hoạch được gì. Ít nhất nàng cũng biết được, trong kinh thành này, không phải không có ai nhớ đến bộ dạng của huynh trưởng nàng. Như vậy thì sau này khi làm việc nàng cần phải cẩn thận hơn, hơn nữa, không thể lại tìm kiếm đồng minh bên ngoài. Nàng chỉ có thể tự mình hoàn thành chuyện này.
Tình yêu có quá nhiều ẩn số nhưng lại khiến cho người khác trầm mê trong đó. Nàng sống trên đời này chỉ là sống tạm, cũng không có gì là không thể mất. Nếu công chúa đã có tình cảm với nàng thì sao lại không lợi dụng nó? Chỉ cần công chúa vẫn một mực nghe theo nàng, thì nàng lại càng nắm chắc thành công.
Nàng không thể thua.
Tay Bộc Dương đột nhiên bị nắm lại. Nàng dừng bước, trong lòng có chút tức giận.
Đây là có ý gì? Vừa rồi tùy ý giẫm đạt tình cảm của nàng, lạnh lùng không nói với nàng một chữ, lúc này lại muốn giữ nàng lại. Bộc Dương cũng là người có lòng tự tôn cao, từ trước tới nay nàng chưa từng chịu ủy khuất. Cho dù là khoảng khắc cái chết cận kề trong kiếp trước, nàng vẫn mang thái độ bễ nghễ chúng sinh, không bao giờ khuất phục. nàng thích Vệ Tú, cũng trân trọng, đau lòng thay cho nàng ấy nhưng không có nghĩa là nàng ấy có để trêu đùa nàng không có giới hạn. Nàng thích Vệ Tú, nhưng nàng cũng có tôn nghiêm của mình.
Bộc Dương quay đầu thì nhìn thấy Vệ Tú cũng đang nhìn mình. Trên gương mặt tuấn dật vẫn luôn là vẻ trầm tĩnh, ánh mắt ôn nhu của Vệ Tú có hơi chút bất an nhưng vẫn cố gắng duy trì sự trấn định.
Bàn tay đang nắm tay nàng càng lúc càng chặt. Cuối cùng, Vệ Tú giống như là đã nhận ra mình đang làm gì thì lại nhanh chóng buông tay, nắm lấy tấm đệm bên dưới, có vẻ rất lo lắng.
Sao tiên sinh lại lo lắng như vậy? Lòng Bộc Dương đã dễ dàng bị khuấy động, giọng nói có chút mong chờ.
"Tiên sinh còn có chuyện gì sao?"
Trong mắt Vệ Tú lộ ra vẻ quẫn bách, lúng túng, nàng dường như định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng chỉ cười nhạt một tiếng.
"Không có gì, hôm nay đã làm phiền điện hạ rồi."
So với sự chật vật, xa cách và lãnh đạm ban nãy thì hiện tại hoàn toàn khác. Vệ Tú đã lấy lại phong thái thường ngày.
Sự mong đợi của nàng lại hóa thành thất vọng, Bộc Dương cũng chỉ cười một cái như giễu cợt bản thân, nàng cúi đầu.
"Chỉ là một cái nhấc tay thôi, tiên sinh không cần lo lắng."
Cứ như vậy lặp lại thì lòng của nàng cũng sẽ dầng nguội lạnh. Bộc Dương gật đầu với Vệ Tú xem như chào rồi quay lưng đi. Nhưng khi tới cửa, nàng dừng lại một chút rồi lại xoay người đi vào, đẩy xe lăn tới bên cạnh giường để thuận tiện cho Vệ Tú hơn.
Vì mệnh lệnh của tiên sinh mà đám hạ nhân ngoài kia không dám tiến vào phòng, có lẽ nguyên nhân là do nàng ấy không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của nàng khi hai chân không thể hoạt động thuận tiện. Công chúa đẩy xe lăn tới bên cạnh nàng cũng tránh để nàng phải khó xử.
Nó cho cùng thì dù lòng công chúa có nguội lạnh tới đâu cũng không thể bỏ mặc tiên sinh không quan tâm. Kẹp đôi nạng chống vào bên xe một cách chắn chắn rồi thì công chúa mới xoay người, thật sự rời đi.
Tiếng đóng cửa nhanh chóng truyền tới như khẳng định người kia đã rời đi.
Đôi nạng được đặt ở nơi mà tay Vệ Tú có thể chạm tới, xe lăn cũng đẩy lại rất gần, nàng không cần cố sức cũng có thể với tới. Trong phòng bị bao trùm bởi sự yên tĩnh khiến cho lòng người hơi hoảng loạn. Vệ Tú nhìn xà nhà, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không biết nàng đang bày ra âm mưu gì.
Trong cuộc sống này không phải chỉ có tình yêu. Bộc Dương nghĩ tới lý do khiến cho Vệ Tú sẽ té trên đất. Có lẽ trong lòng nàng ấy có gì đó quấy nhiễu, nhưng nàng không nói rõ được, Vệ Tú cũng sẽ không nói cho nàng biết. Bộc Dương không phải là người khoan dung, không chấp nhất như vậy nhưng mà cả hai kiếp của nàng cũng chỉ thích có một người, nàng vẫn có kiên nhẫn để lay động Vệ Tú.


Không quá mấy ngày, bên phía Kinh Vương đã có hành động, vài vị trọng thần thường xuyên ra vào Kinh Vương phủ, có vẻ rất khẩn trương.
Những vị trọng thần này đều là con cháu thế gia. Vệ Tú vốn có những cách khác có thể xem xét để xử lý vấn đề này nhưng vẫn muốn để người tộc Khương Nhung nhập sĩ, bắt đầu tranh giành với thế gia đại tộc. Chức quan trong triều đình có hạn, mà thế gia thì vẫn xem những cái này như vật trong tay mình. Trước đó có hàn môn tranh một phần đã khiến thế gia khó chịu, chỉ là ngại uy nghiêm của Hoàng đế nên phải nhịn xuống. Nhưng Khương Nhung thì là cái gì mà có thể xen vào chứ? Chỉ là một đám man nhân, hơn nữa còn là một đám man nhân bại trận, gọi là tù binh cũng không quá đáng, làm sao có thể vào triều làm quan?
Nhưng cách của Vệ Tú lại đánh vào lòng Hoàng đế, chỉ cần là có thể ép lấy một phần thế lực của thế gia, Hoàng đế chắc chắn sẽ vui vẻ thực hiện. Một khi thế gia chịu nhượng bộ thì có thể nhả ra vị trí đó, có lần đầu thì sẽ có những lần tiếp theo.
Thế gia không thể nhìn ra được cạm bẫy mà Hoàng đế cố ý đặt ra, nhưng họ có thể nhìn thấy lợi ích của mình bị chia bớt, cùng bọn thứ dân làm đồng liêu, cùng làm việc đã là một sự sỉ nhục, chẳng lẽ hiện tại còn phải chịu đứng ngang hàng với bọn man di? Trong Kinh Vương phủ tất nhiên sẽ có nhiều người tới thương nghị.
Kinh Vương đi theo Tấn Vương nhiều năm, vẫn luôn nghe theo Tấn Vương mà làm việc. Hiện tại để hắn tự thân quyết định, hắn lại không có can đảm.
Vương không đưa ra được quyết định, dưới sự tranh luận của mưu thần cũng không thể có được một kết quả xác đáng.
"Điện hạ, Trương Kiệu vẫn luôn lui tới Vương phủ." Trường Sử làm theo lệnh của chủ công, vẫn luôn phái người theo dõi Trương Kiệu, thấy hắn luôn qua lại, nịnh hót Kinh Vương phủ, trong lòng có chút lo lắng. "Nếu hắn muốn lật mặt đổi chủ, đi theo Kinh Vương, chẳng phải là công sức của điện hạ đã uống phí rồi?"
Trương Kiệu theo lệnh của Bộc Dương, nói cho Kinh Vương về cách tốt nhất để giải trừ họa Khương Nhung. Hắn chỉ nói là lúc còn ở phủ công chúa, nghe được Vệ Tú nói. Nhưng hiện tại Hoàng đế còn chưa nêu lên việc này, tức là Vệ Tú còn chưa trình kế sách này lên trên, Kinh Vương nên quyết định nhanh chóng để hiến kế trước mặt Hoàng đế, lấy một cái danh hiền đức.
Đây là chuyện tốt. Một khi chuyện này thành công, danh tiếng nhân ái hiền đức của Kinh Vương lập tức sẽ lan truyền rộng rãi. Kinh Vương nghe vậy, tất nhiên không thể bỏ qua, đối với Trương Kiệu càng thưởng nhiều hơn.
Theo lý thì xem như Trương Kiệu đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hiện tại giống như là hắn đã quên đi chuyện đó.
"Trường Sử đừng gấp, theo một vị Vương gia dù sao vẫn hơn là theo một công chúa mà." Bộc dương cười nói.
"Sao điện hạ lại có thể nói như vậy? Vương gia hay công chúa thì cũng đều là quân, thần đã chọn điện hạ làm chủ thì không thể hai lòng. Trương Kiệu xuất thân từ môn hạ của điện hạ, cũng đã nói rõ là thuộc hạ của người, sao lại có thể nay Tần mai Sở(1), không có lòng trung thành!" Trường Sử nghiêm túc nói.
(1) Nay Tần mai Sở: tráo trở, lật lọng.
Bộc Dương nhìn hắn một cách hứng thú. Vị Trường Sử này, kiếp trước theo nàng mười năm, nàng rất tin tưởng lòng trung thành của hắn. Trước khi nàng chết còn để cho hắn làm một nhiệm vụ quan trọng, cũng đủ thấy được sự tín nhiệm của nàng dành cho hắn.
Kiếp này nhìn thấy hắn nói ra lòng trung thành của mình, nàng lại có cảm giác thân thiết.
"Hắn và Trường Sử khác nhau. Trường Sử trung thành, còn hắn chỉ xem trọng lợi ích của mình. Dùng người cũng giống như điều khiển xe. Nếu là Trường Sử, ta có thể yên tâm thả ra không cần chú ý, nhưng Trương Kiệu thì cần phải dùng roi khống chế."
"Thần cảm tạ điện hạ đã tin tưởng." Trường Sử nghe vậy thì rất xúc động, khom người hành lễ.
Bộc Dương cười nhẹ. Xét cho cùng thì sự tin tưởng này cũng là một loại khống chế thôi, chỉ là người khác nhau thì chọn cách khác nhau.
"Vậy Trương Kiệu..."
"Nhanh thôi, hắn sẽ nhận được một đòn cảnh tỉnh."
Các mưu thần chín người mười ý, với khả năng của mình, Kinh Vương khó có thể quyết định được, hắn cảm thấy ai cũng có lý của mình. Trương Kiệu góp lời vài lần, chẳng những không được Kinh Vương coi trọng mà ngược lại còn bị gạt ra một bên.
Hắn cũng coi là người có mắt nhìn. Chỉ qua mấy ngày đã thấy rõ tình thế, Kinh Vương phủ bề ngoài thì đang trên đà đi lên, kì thực bên trong lại là nguy hiểm tứ bề. Kinh Vương không phải là chủ tốt!
Hắn lập tức quyết định rút chân ra khỏi chỗ này. Lúc này mới nhớ tới, hắn chạy tới chỗ Kinh Vương, muốn tranh một vị trí, lại quên mất việc trở về chỗ công chúa phục mệnh. Trên lưng Trương Kiệu bất giác lại đổ mồ hôi lạnh, hắn ở phủ công chúa hơn nửa năm, đương nhiên hiểu rõ công chúa không phải là một người khoan dung như bề ngoài. Nhưng suy nghĩ này vừa tới thì hắn đã suy nghĩ lại, công chúa thật sự có khả năng, nhưng có khả năng thì sao chứ? Chẳng lẽ công chúa có thể đoạt vị sao?
Trương Kiệu nghĩ vậy thì bình tĩnh lại, thản nhiên đợi qua ngày hôm sau. Đến chiều tối, hắn mới tới phủ công chúa bái kiến.
Bộc Dương vẫn triệu kiến hắn, nàng nhìn hắn cười hỏi.
"Sao rồi?"
"Kinh vương điện hạ đã nhập cuộc, thần còn có một chuyện muốn bẩm báo điện hạ. Tấn vương đã biết việc này, chỉ sợ sẽ có hành động." Trương Kiệu tự biết bản thân hành xử không hợp lý, cũng kiêng kị thủ đoạn của Bộc Dương, nên muốn lấy công chuộc tội.
"Không chỉ Tấn Vương, còn có Triệu Vương. Xem ra là Trương khanh không cam lòng dưới trướng ta hoặc là lục hoàng huynh, vậy bản điện hạ tiến cử khanh với Tấn Vương được không? Hay khanh nghĩ Triệu Vương thì tốt hơn?" Bộc dương mỉm cười nhìn hắn.
Tình hình ở Kinh Vương phủ, điện hạ đều đã hiểu rõ ràng! Trên mặt hắn từng giọt mồ hôi chảy dài, rơi xuống đất, giống như bị người ta đánh một sát chiêu, sắc mặt Trương Kiệu tái nhợt. Hắn lập tức quỳ xuống, không giống như ban nãy, dùng lời nhẹ nhàng để nói che đi tội của mình, trong đầu hắn hiện lên những hành động mình gây ra trong mấy ngày qua. Điện hạ đã sớm nhìn ra tâm tư của hắn, nhưng mà ngài ấy lại không nói một câu, để mặc hắn tới chỗ Kinh Vương?
Trương Kiệu căng thẳng, lo sợ, hắn ngẩn đầu nhìn công chúa vẫn còn đang cười rất nhân từ trên kia, sự lạnh lẽo bỗng dâng lên, tràn đi toàn thân hắn. Hiện tại hắn đã biết mình phạm sai lầm như thế nào, hít một hơn thật sâu để miễn cưỡng bình tĩnh lại, hắn hiểu rõ biện giải cũng vô ích, chỉ có thể nhận tội để cầu một đường sống mà thôi.
"Thần có tội, xin điện hạ trừng phạt."
"Ngươi là quan triều đình, không phải thần tử của ta, cần gì phải cung kính như vậy? Khanh cứ đứng lên nói, không cần khách khí."
Nếu công chúa trách phạt thì cũng không sao. Nhưng nàng nói lời như vậy càng làm cho Trương Kiệu kinh hãi. Hắn đột nhiên nghĩ tới, điện hạ chỉ là một công chúa, sao lại có thể đặt tai mắt ở Kinh Vương phủ? Điện hạ đang mưu tính chuyện gì? Chẳng lẽ bệ hạ ngầm để công chúa giám thị chư vương?
Suy nghĩ của hắn rất linh hoạt, trong chốc lát đã nghĩ tới hiện tại còn chưa quyết định trữ vị, hoặc là bệ hạ có ý định khác? Trong lòng hắn vui mừng, nếu như vậy, còn ai hiểu rõ tâm ý của bệ hạ hơn Bộc Dương điện hạ chứ? Không chỉ như vậy, bệ hạ coi trọng Bộc Dương điện hạ, chỉ cần dựa vào điện hạ thì tương lai cũng không thiếu phần hắn.
Trương Kiệu vừa mừng vừa lo, Bộc Dương ngồi trên cao đều nhìn thấy hết, môi khẽ cong lên lộ ra một nụ cười nhưng trong mắt lại là sự lạnh lùng rõ rệt.
Nàng không thích loại tiểu nhân hai mặt này. Nhưng mấy kẻ như vậy lại thường có chút bản lãnh, khiến cho người khác nghiến răng nghiến lợi mà gọi một tiếng tiểu nhân. Nàng muốn dùng hắn thì phải tìm cách khống chế hắn, để hắn một lòng theo nàng mặc cho nàng sử dụng.
Nàng bị ảnh hưởng lối xử sự, cách đối đãi hạ thần của Hoàng đế là không để ý đến kẻ đó là trung hay gian. Trung thần tất nhiên là tốt, nhưng gian thần cũng không sao, tùy người mà có cách dùng người khác nhau.
Thu thập Trương Kiệu, Bộc Dương liền nghĩ tới việc Tấn Vương đã biết việc giải quyết Khương Nhung. Triệu Vương bên kia có lẽ cũng chỉ một, hai ngày là biết tới. Lúc đó sẽ rất náo nhiệt. Thế gia muốn giữ lấy lợi ích và địa vị của bản thân nhưng chư vương thì không quan tâm việc đó. Bọn họ chỉ biết tranh công, muốn thể hiện trước mặt Hoàng đế. Đến lúc đó, thế gia cũng chỉ có thể giúp họ tranh giành mà phải cắt ra phần thế lực lấy lòng chư vương, để ngày sau lấy lại những thứ tốt hơn.
Việc sau đó là chuyện của Hoàng đế.
Việc này đã thành công một nửa, Bộc Dương nhẹ nhàng thở ra. Tần Khôn tới bên cạnh bẩm báo.
"Điện hạ, tiên sinh đã trở lại."
"Đã biết." Bộc Dương trả lời.
Sự thoải mái vừa rồi giống như bị chặn lại trong lồng ngực, có chút khó chịu. Bộc Dương nhắm mắt, sự hưng phẫn ban nãy đã bay đi không còn chút tăm hơi. Nàng đứng dậy đi vào phòng trong, đổi một thân y phục thoải mái, đi tới tiểu viện.


-------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện