Xuân Ấm

Bày tỏ


trước sau

Cố Kỳ Nguyên nắm chặt giấy tờ trong tay, cảm xúc từ ngón tay truyền tới khiến đáy lòng anh run rẩy, vội vàng xoay người.

“Để ở chỗ tôi đi, ngày mai cùng nhau đi lấy.” Cố Kỳ Nguyên xác định mấy loại giấy tờ này là hàng thật giá thật rồi mới vừa lòng đi ra ngoài.

“Cái gì? Cậu muốn cùng tôi đi lấy hộ chiếu hả?” Lý Nguyễn phản ứng không kịp, không lẽ Cố Kỳ Nguyên nghe cô nói nên cũng muốn đi theo?

“Ngày mai tôi lái xe. Cùng nhau lấy giấy thông hành, hơn nữa cậu còn có thể làm lại visa.” Cố Kỳ Nguyên khẳng định.

“À.” Lý Nguyễn cho rằng mình đoán đúng, vì hộ chiếu cùng giấy thông hành đều cùng làm ở một nơi. “Tôi cầm cũng được mà.”

“Cứ để chỗ tôi đi, tránh ngày mai cậu lại không tìm thấy.” Cố Kỳ Nguyên híp mắt nhìn Lý Nguyễn theo mình vào phòng, cuối cùng cười khẽ rồi đẩy Lý Nguyễn ra ngoài.

“Tôi phải làm việc.”

Lý Nguyễn bị Cố Kỳ Nguyên đẩy ra khỏi phòng ngủ, sờ sờ mặt mình, buồn bực mà trở về phòng.

Sáng hôm sau vừa ăn xong, Lý Nguyễn xách túi chuẩn bị ra ngoài. Cố Kỳ Nguyên nhíu mày nhìn trong chốc lát, chỉ chỉ cổ áo cô nói, “Tôi nhớ vài ngày trước cậu mặc cái áo khoác hồng nhạt rất đẹp, hôm nay mặc cái đó đi.”

Lý Nguyễn giật mình, cúi đầu nhìn quần áo của mình, “Cái này cũng đẹp mà.” Lại ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ Nguyên, “Hiếm khi thấy cậu không mặc đồ màu đen.”

Cố Kỳ Nguyên mặc một cái áo sơ mi xanh nhạt, bên ngoài khoác tây trang màu xám, bộ đồ này anh đặc biệt tìm từ sáng, may mắn hôm nay thời tiết khá đẹp, mặc vào rất thích hợp. Anh ho nhẹ một tiếng, không khó thấy trên mặt hiện lên một tia ửng đỏ, “Dù sao giấy đăng ký kết hôn mà mặc đồ đen thì không được may mắn cho lắm.”

“Giấy đăng ký kết hôn?” Lý Nguyễn ngẩn ra, cho rằng mình nghe lầm.

Cố Kỳ Nguyên lại ho một tiếng, ánh mắt lấp lánh không dám nhìn Lý Nguyễn, “Chẳng phải tối qua đã nói hôm nay đi đăng ký sao, không lẽ cậu định đổi ý?” Nói xong, không đợi Lý Nguyễn trả lời vội liếc mắt nhìn cô một cái, “Cậu định lợi dụng tôi xong liền qua cầu rút ván?”

“Không phải…” Lý Nguyễn hoàn toàn ngây ngốc rồi, “đăng ký” mà Cố Kỳ Nguyên nói có phải là “đăng ký” mà cô đang nghĩ hay không?

“Vậy là tốt rồi. Đây là lần đầu tiên tôi cầu hôn người khác, chọn ngày không bằng gặp ngày. Dù sao cậu cũng đang được nghỉ, không bằng buổi sáng hôm nay đi luôn, trước tiên đăng ký kết hôn rồi sau đó làm hộ chiếu và visa luôn.” Cố Kỳ Nguyên nói đến trôi chảy, kỳ thật trong lòng anh không biết đã rối đến mức nào.

Anh cũng biết bản thân có đôi chút xấu tính, bởi vì chưa từng theo đuổi phụ nữ nên không biết yêu đương là như thế nào, tối qua lúc nói về việc kết hôn anh mới hiểu ra, một khi đã nhận định vậy trước tiên cứ lấy giấy chứng nhận, cấp cho Lý Nguyễn danh hiệu “Cố phu nhân” thì mới hoàn toàn yên tâm. Càng nghĩ, anh càng cảm thấy mình quá thông minh, dao sắc chặt đay rối, rút củi dưới đáy nồi, phải giải quyết tận gốc! Về sau Đỗ Dịch Trạch lại đến dây dưa liền trực tiếp mang giấy hôn thú ra ném vào mặt hắn!

Lý Nguyễn nhìn Cố Kỳ Nguyên một cách ngây ngốc, hoàn toàn không nói được lời nào, tim đập dồn dập như trống, một nửa là ngốc, một nửa là mộng.

Việc kết hôn trong miệng Cố Kỳ Nguyên sao lại đơn giản giống như đi mua cải trắng vậy?

“Cố Kỳ Nguyên, không phải ngày hôm qua nói như thế là vì ứng phó Đỗ Dịch Trạch sao…” Lý Nguyễn ngơ ngác hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình nhưng nhịp tim cô vẫn đang đập liên hồi.

Sự trầm mặc vừa rồi khiến tâm Cố Kỳ Nguyên treo lên cao, hiện tại rốt cuộc cũng có dũng khí nhìn Lý Nguyễn.

“Nguyễn Nguyễn….” Cố Kỳ Nguyên hiếm khi không biết nói gì, mím môi, trong lòng đắn đo từng chữ một, “Tối qua tôi không có nói giỡn, tất cả đều là lời thật lòng. Nguyễn Nguyễn, tôi muốn mỗi ngày sau khi về nhà mở cửa đều thấy cậu, mỗi lần về muộn đều có cậu giữ đèn cho tôi, khi đói bụng thì cậu sẽ nấu cơm cho tôi, hàng ngày cùng nhau tan tầm, cuối tuần nếu cậu không bận thì chúng ta có thể ra ngoài chơi, tôi muốn về sau mỗi một ngày, cậu sẽ đều ở bên cạnh… Nguyễn Nguyễn, tôi thích cậu.”

Cố Kỳ Nguyên càng nói càng trôi chảy, anh không có can đảm nghĩ đến tương lai mà không có Lý Nguyễn sẽ như thế nào.

Đáy lòng rối loạn đến mức ánh mắt Lý Nguyễn cũng bắt đầu mông lung, trong mắt chua xót cùng ngượng ngùng nhưng lại có sự ngọt ngào mờ nhạt dâng lên.

Lần đầu tiên có người trịnh trọng thổ lộ với cô như vậy, trừ bỏ ngơ ngác ra cô cũng không biết nên phản ứng thế nào. Rõ ràng đã không còn là thiếu nữ trẻ tuổi bồng bột, thế nhưng sự rung động cùng hoảng loạn kia lại giống như bản thân năm mười sáu tuổi, đơn thuần mà ngây thơ, chỉ biết rằng một khi đã yêu thì không màng tất cả…

Đúng vậy, dù cho kiếp trước cô cùng Đỗ Dịch Trạch kết hôn hơn mười năm nhưng anh ta từ chưa từng nói với cô những lời như “yêu” hay “thích”. Cho tới bây giờ, cô cũng không rõ là do anh ta quá nội liễm hay là không muốn nói với cô những lời đó.

Đỗ Dịch Trạch chỉ nói, “Nguyễn Nguyễn, em thật tốt.”

Nhưng giờ phút này, nhìn Cố Kỳ Nguyên mấp máy môi, đỏ mặt nói “thích”, cô rõ ràng muốn cự tuyệt, nhưng nhìn lông mi anh run rẩy, cô lại không nỡ.

Không nỡ nói, tôi không thích anh. Không nỡ tổn thương anh.

Lý Nguyễn không ngờ, hai đời, cô lại thiếu thốn tình yêu đến như vậy. Rõ ràng chỉ đơn giản một chữ thích, lại có thể khiến cô cảm động muốn khóc.

Từ sau tai nạn xe cộ tỉnh lại, cô đã từng nghĩ tới, không bằng đời này cứ một mình như thế, yên lặng mà sống. Đời trước yêu đến sâu đậm, cho nên bỏ phí cả một đời, đời này không cần yêu điên cuồng vậy nữa, không yêu thì sẽ không hận, tâm lặng như nước mới có thể thanh tịnh.

Nhưng cuối cùng, bản thân cô vẫn giống như khi còn trẻ, dễ dàng rơi vào ái tình.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cô vốn cho rằng mình có thể lạnh nhạt mà sống, hóa ra chấp niệm lại sâu như vậy.

Cô không hiểu, mình tốt như vậy vì sao Đỗ Dịch Trạch lại không thích? Về sau cô lại nghĩ có lẽ mình chưa đủ tốt cho nên Đỗ Dịch Trạch mới chướng mắt, cuộc sống càng ngày càng mệt mỏi, dần dần cô không còn muốn biết Đỗ Dịch Trạch có yêu cô hay không nữa.

Ít nhất, cô cũng nhận ra người mà Đỗ Dịch Trạch thích chính là Mạnh Tử Dịch. Vậy còn cô thì ở nơi nào?

“Nguyễn Nguyễn. Tôi thích cậu.”

Thanh âm Cố Kỳ Nguyên trầm thấp mà kiên định, nhẹ nhàng làm trái tim Lý Nguyễn khẽ run lên, mê chướng kiếp trước dần dần được xé mở, trong mắt nào còn bóng dáng Đỗ Dịch Trạch? Trước mặt cô là Cố Kỳ Nguyên, tuy tuổi trẻ nhưng khuôn mặt lại vô cùng nghiêm túc, rõ ràng hai người mới gặp lại nhau hơn một tháng thế nhưng lại quen thuộc giống như chưa từng chia xa.

“Nhưng, nhưng mới hơn một tháng mà thôi…” Giọng Lý Nguyễn có chút khô ráp, cô không biết mình đang lấy cớ, hay vẫn vô lực mà thuyết phục chính mình.

“Từ khi cậu ba tuổi, hai tuổi chúng ta đã nhận thức nhau, cho đến bây cậu nghĩ xem đã bao nhiêu năm rồi?” Cố Kỳ Nguyên nở nụ cười nhìn vẻ mặt có chút bối rối của Lý Nguyễn.

Anh có thể nhìn ra sự hoảng loạn cùng giãy giụa trong ánh mắt cô nhưng lại không có chút chán ghét nào, hoàn toàn khác cách cô nhìn Đỗ Dịch Trạch tối qua. Tuy rằng anh chưa từng yêu đương nhưng cũng hiểu, nếu cô đối xử với anh và Đỗ Dịch Trạch trái ngược nhau thì có lẽ trong lòng cô cũng có anh.

Cố Kỳ Nguyên cảm thấy yên lòng, đôi mắt rực rỡ lấp lánh như ánh sao trời, chiếu sáng gương mặt đầy sương mù của Lý Nguyễn.

“Chính là…” Lý Nguyễn đáy lòng mờ mịt, lại tiếp tục tìm cớ.

“Ba mẹ tôi cậu cũng đã biết, về sau sẽ không có xích mích chuyện mẹ chồng nàng dâu, ba mẹ chúng ta đều là bác sĩ, môn đăng hộ đối.” Cố Kỳ Nguyên ngắt lời Lý Nguyễn, vội vã nói ra ưu điểm của mình, “Tính cách tôi vốn trầm lặng, vì vậy có thể không cần đi xã giao bên ngoài, công việc ổn định tiền lương cũng không quá thấp, về sau cậu không đi làm có thể ở nhà làm bà chủ, một mình tôi nuôi cậu và con không thành vấn đề.”

“Tôi không thể làm bà chủ đâu…” Lý Nguyễn nghe Cố Kỳ Nguyên lải nhải bên cạnh, tâm trạng dần ổn định.

“Được, tùy cậu.” Cố Kỳ Nguyên cười khẽ, “Hai chúng ta đều là con một, không cần chờ chính sách là có thể sinh hai đứa, một nam một nữ, một giống cậu một giống tôi.”

“Tôi mới không sinh…” Giọng Lý Nguyên cứng lại, cuối cùng mới nhớ ra trừng mắt nhìn Cố Kỳ Nguyên, “Ai muốn cùng cậu sinh con?!”

“Không cùng tôi thì cậu muốn cùng ai?” Cố Kỳ Nguyên hơi cong môi, ánh mắt dịu dàng lại nóng rực, “Cậu muốn giữ gìn vóc dáng cũng không sao, việc sinh con rất vất vả, tôi không muốn cậu phải chịu đau nên chúng ta sinh một đứa thôi cũng được.”

“Cậu tưởng bở!”

Lý Nguyễn bật cười, sương mù trong lòng cũng dần tan. Câu chuyện đang từ việc đăng ký kết hôn đã chuyển sang sinh mấy đứa nhỏ, cô thế mà không phát hiện Cố Kỳ Nguyên có tài khua môi múa mép đấy.

“Là tôi tưởng bở.” Đôi mắt Cố Kỳ Nguyên nhìn Lý Nguyễn chăm chú giống như muốn thu gom lại tươi cười thanh lệ, đáy lòng mềm mại một mảnh, thanh âm cũng chưa bao giờ ôn nhu như vậy, “Vợ tôi so với tôi còn đẹp hơn.”

“Cái gì mà vợ tôi?” Lý nguyễn nói nhỏ, như có như không liếc Cố Kỳ Nguyên một cái.

“Đúng vậy, bây giờ còn chưa phải, vì vậy chúng ta phải nhanh một chút, tôi cũng mong sớm có một người vợ.”

Lý Nguyễn nhìn Cố Kỳ Nguyên ngược lại thúc giục chính mình, đột nhiên cảm thấy không biết phản bác thế nào.

Nghĩ tới việc kết hôn với Cố Kỳ Nguyên hình như cũng không khó chấp nhận… Lại nghĩ về sau mỗi ngày cô nấu cơm cho Cố Kỳ Nguyên, cũng là lẽ đương nhiên.

Cố Kỳ Nguyên không am hiểu xem mặt đoán ý, nhưng mọi sự chú ý của anh đều đặt trên người Lý Nguyễn, bất cứ chuyển biến nhỏ nào trên mặt cô anh cũng nhìn ra được.

Mắt hạnh ẩn chứa ý cười, cánh môi hơi thả lỏng rốt cục cũng khiến anh an lòng, tươi cười thoạt nhìn có điểm ngốc.

“Nguyễn Nguyễn…” Anh khẽ gọi, từ chỗ sâu nhất trong tâm hồn truyền đến rung động, chậm rãi hôn lên đôi môi của Lý Nguyễn.

Dịu dàng cùng trân trọng, mát lạnh lại ấm áp. Như gió ngày xuân, rõ ràng còn mang theo một tia tức giận nhưng lại làm cho tâm trạng anh trở nên phấn chấn.

~ Hết chương 27 ~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện