Buổi chiều Thụ còn có công việc, trong nhà không người, Thụ sợ Công đợi mình sẽ nhàm chán, nên chở cậu về phòng trọ của cậu.
Bé váy thì không thể mặc nữa rồi, Thụ lấy cho cậu một bộ đồ của mình.
Thật ra chiều cao của họ không chênh lệch nhiều lắm, chỉ là dáng người khác chút, Công dù sao cũng chỉ là một sinh viên, tự nhiên không thể có vóc dáng lăn lộn xã hội nhiều năm đẹp mã như Thụ, mặt khác, Công vì muốn mặc váy nên không tập thể dục thể thao nhiều, vóc người cũng thanh mảnh.
Điều này lại làm cho Thụ có cảm giác, quần áo của hắn trên người cậu, y như mặc áo sơ mi bạn trai trong truyền thuyết.
Cực kỳ thú tính, làm cho người muốn quá….
Trên đường đưa Công về nhà, Thụ liều mạng ép chế tính dâm trong người mình lại, nhìn không chớp mắt một lát rồi làm bộ đứng đắn.
Nhưng lý trí gì đó, chỉ là mây bay, khoảnh khắc Công tháo dây an toàn nói lời tạm biệt, mặt hơi đỏ, ánh mắt trong suốt như pha lê, bên trong còn có hình ảnh phản chiếu của hắn, một ánh nhìn kia, Thụ cảm thấy mình đã vứt thứ gọi là liêm sỉ đi mất rồi.
Đành thôi vậy.
Hắn giữ chặt tay cậu, kéo cậu về lại ghế ngồi, cúi người hôn sâu, thẳng đến khi ánh mắt Công có chút không đúng lắm, mới thở hổn hển buông ra.
“Cục cưng, tạm biệt.” Nhẹ lau đi vệt nước trên môi cậu, cười nói “‘Đừng quên muốn anh.”
Công sửng sốt một giây, sau đó lại trở về bình thường, hôn nhẹ khoé môi hắn đáp trả, cũng nói lời tạm biệt với Thụ.
“Tạm biệt.”
Công về nhà, nhỏ