Xin Lỗi, Nhận Nhầm Người

Chương 19


trước sau

Công vừa mới làm chuyện xấu, cuộc đời duy chỉ làm hai chuyện xấu, tâm tình cực kỳ khẩn trương, đương nhiên không thể thiếu sự hưng phấn trong đó, hưng phấn không thể nói ra ngoài, nghẹn tới mặt đỏ bừng, da cậu lại trắng, thức đêm nhiều nên nhìn màu trắng có nhiễm xanh trông hơi bệnh hoạn, nhưng mà hiện tại do cảm xúc kích động, làn da ửng hồng, đôi mắt ngập nước, nụ cười rạng rỡ mê người, nhìn vào liền không dời mắt được.

Yết hầu Thụ hơi chuyển động, không tự giác bị lây nhiễm cảm giác vui vẻ của Công, khoé mắt đuôi mày đều giãn ra, hỏi: “Làm gì mà vui vậy?”

Công chớp mắt vờ vô tội: “Có sao?”

Thụ nhìn theo hướng cậu vừa đi qua, không chút sơ hở sờ sờ trán cậu: “Trong một chốc mà đụng người hai lần, đầu có đau không?”

Công: “Anh nhìn thấy hết rồi hả?”

Thụ: “Ừ.”

Thụ: “Tôi tới đây thị sát công trình, từ đầu đã thấy cậu, còn có bạn cậu nữa, nhưng lúc đó không thể phân thân, đành làm việc xong rồi mới tính ra chào hỏi cậu, không ngờ xoay người liền gặp.”

Hắn lược bỏ chuyện mình cố tình đi vào một đường với Công, dẫn tới anh bạn nhỏ va phải mình.

Công vừa nãy còn hơi bối rối, nghe hắn nói thế liền cười: “Mấy lần trùng hợp rồi, xem ra chúng ta có duyên thật.”

Thụ nhìn gương mặt tươi cười không chút đề phòng của cậu, phụ hoạ: “Đúng vậy, cậu là người có duyên với tôi đấy.”

Thụ còn tính nói thêm, bên người lại nhiều ra thêm một người, cầm tập văn kiện đến cho hắn kí tên, Công biết điều lui lại vài bước, bị cắt ngang như vậy, Công cũng không thể không biết xấu hổ mà bám hắn quài, sợ lại quấy rầy hắn làm việc.

Cậu tính rời đi trước, mới xoay người, cổ tay lại bị nắm: “Tối mai cậu rảnh không?”

Công suy nghĩ một chút, gật đầu: “Có.”

Thụ nắm cổ áo cậu quơ quơ: “Vậy tôi tới đón cậu…”

“Lần trước còn nợ cậu một bữa cơm.” Thụ bổ sung.

Công hai mắt đỏ bừng, lỗ tai nóng rực, nhẹ nhàng đáp ‘Được’.

Thụ buông cậu ra, xoay người đi, hai người cách nhau một khoảng, cậu mới giật mình, chà sát mặt, nhịn không được gửi mấy tin qua cho bạn thân.

“Tao lại đụng vị kia.”

“Hơi kỳ lạ… đây chỉ là tao đoán thôi…”

“Hình như…”

Biểu cảm Công hơi ngưng lại, gõ hoàn tất một câu cuối: “Tao thấy ảnh thích tao thì phải…”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện