Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Thật Sự Quá Ngây Thơ


trước sau

Advertisement
Editor: Nguyetmai

Hà Chi Sơ nắm chặt hai tay, khóe môi lạnh nhạt mím chặt, đôi mắt hoa đào sóng sánh kia tràn ngập vẻ lạnh lùng, nhưng nhất thời lại không nói nên lời.

Bất luận là khả năng nào mà Hoắc Thiệu Hằng vừa nói thì đối với Hà Chi Sơ, nó cũng đều có thể đẩy anh ta vào một cái hố sâu vô cùng phiền toái.

Đương nhiên anh ta không có tình cảm gì với Ôn Thủ Ức, hơn nữa, đối với Đậu Khanh Ngôn, anh ta cũng chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi.

Nhưng anh ta biết có người đang thiết lập sẵn một cái bẫy như thế, anh ta cũng vui nếu chuyện đó thành công nên mới khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn thuận nước đẩy thuyền cho mượn một chiếc máy bay.

Không ngờ rằng, Hoắc Thiệu Hằng lại có thể liên kết hai chuyện nhìn có vẻ như không liên quan gì đến nhau lại để tra hỏi anh ta.

Có điều, những cơn sóng gió mà Hà Chi Sơ phải trải qua không hề ít hơn Hoắc Thiệu Hằng, có một chút chuyện thậm chí còn hung hiểm hơn Hoắc Thiệu Hằng nhiều nữa. Mấy vấn đề ở độ khó này, anh ta vẫn có thể ứng phó được.

Hà Chi Sơ hơi nhếch khóe môi lên, giọng nói lạnh lùng thờ ơ, giống như là dòng nước chảy qua vùng đất lạnh giá, "Hóa ra đối với Thiếu tướng Hoắc, việc cho mượn một chiếc máy bay chính là minh chứng cho việc có cảm tình với đối phương sao?"

Sau đó anh ta cười phì một tiếng, "… Như vậy, thứ tình cảm đó không khỏi quá rẻ mạt đó."

"Rẻ mạt ư?" Hoắc Thiệu Hằng hỏi lại, "Giáo sư Hà đang khoe khoang sự giàu có của mình sao?"

"Ừm, anh có thể hiểu như thế." Hà Chi Sơ dựa vào lưng ghế, hai tay để lên thành ghế, trông giống như một vị vương giả âm trầm và lạnh lùng, "Đối với tôi mà nói, chiếc máy bay kia cũng giống như những chiếc ô tô trong ga-ra của Thiếu tướng Hoắc vậy. Đó chỉ là một loại phương tiện giao thông mà thôi, không nói lên rằng giàu hay nghèo. Một khi trợ lý của tôi cần, tôi giúp đỡ cô ấy cũng không có gì quá đáng."

Anh ta cố tình dùng thế lực về tiền tài của mình để chèn ép ra mặt.

Hoắc Thiệu Hằng gật nhẹ đầu, trong lòng lại cảnh giác với Hà Chi Sơ thêm vài phần.

Người này không chỉ thông minh, lại giàu có đến mức quy mô như vậy. Đồng thời, có thể anh ta biết được về quá khứ của Cố Niệm Chi, thậm chí còn luôn ngấp nghé cô ấy nữa, quả thật là anh càng phải thận trọng hơn một chút.

"Lời giải thích của Giáo sư Hà tuy có hơi miễn cưỡng nhưng cũng không phải là không thể tiếp nhận." Hoắc Thiệu Hằng cũng gác chân, hơi hất cằm lên, "Có điều, bản thân Giáo sư Hà có tài lực thế này, vậy mà nhà họ Hà lại không có tiếng tăm gì, cũng khó trách người ngoài đoán già đoán non."

"Điều này thì tôi đành chịu, không có biện pháp. Người khác muốn nghĩ thế nào, là chuyện của người ta, tôi cũng đâu thể chặn miệng bọn họ không cho nói được đúng không?" Hà Chi Sơ nhún vai tỏ vẻ không quan trọng, "Giờ thì anh tin rằng tôi và Đậu Khanh Ngôn không có quan hệ gì với nhau rồi chứ?"

"Giáo sư Hà, anh đi cùng một xe với Đậu Khanh Ngôn tới đây, lại phủ nhận hoàn toàn chuyện có quan hệ với cô ấy thì gượng ép quá." Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười nói. Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng Cố Niệm Chi truyền tới từ trong tai nghe, cô đang nói với anh: "Hoắc thiếu, chắc chắn Giáo sư Hà có quen Đậu Khanh Ngôn, hơn nữa còn rất thân thiết. Ngày đó, trước khi Đậu Khanh Ngôn cho em xem đống ảnh chụp kia, ở ngay tại dinh thự Thủ tướng chính miệng anh ta đã nói với em, rằng anh và Đậu Khanh Ngôn rất xứng đôi, là một đôi… Rõ ràng anh ta đã biết trước sự tồn tại của những bức hình đó."

Hoắc Thiệu Hằng chăm chú lắng nghe trong chốc lát. Khi ngước mắt lên nhìn lại Hà Chi Sơ một lần nữa, sắc mặt anh càng trầm tĩnh hơn.

Anh tắt cuộc gọi trên tai nghe, cười nói với Hà Chi Sơ, "Giáo sư Hà, vừa có người của chúng tôi nói, ngày đó chính tai nghe thấy cuộc nói chuyện của anh với Niệm Chi ở dinh thự của Thủ tướng. Nghe nói, có vẻ anh đã biết trước chuyện về những bức hình kia, hơn nữa còn biết được khúc mắc giữa tôi và Đậu Khanh Ngôn nữa…"

Hà Chi Sơ hơi mím môi, lập tức nghĩ đến Cố Niệm Chi. Chỉ có Cố Niệm Chi mới nghe thấy những lời đó của anh ta.

Mà khi anh ta nói những lời đó, căn bản cũng không có ai ở bên cạnh, chỉ có một mình cô ấy.

Trong lòng Hà Chi Sơ giận điên lên, lập tức thay đổi sắc mặt, cười lạnh một tiếng rồi nói, "Ai nghe thấy? Bảo cô ấy ra đây đối chất với tôi!"

Anh ta ngồi thẳng người trên ghế, sống lưng thẳng tắp trông lại có mấy phần phong thái của quân nhân.

"Việc này, hiển nhiên tạm thời chưa thể được."

Hoắc Thiệu Hằng muốn kéo dài một chút.

"Vậy thì tôi không thể trả lời."

Hà Chi Sơ không muốn nói thêm nữa, sắc mặt có vẻ rất bất cần đời.

Hoắc Thiệu Hằng thấy Hà Chi Sơ khó chơi, cũng không có cách nào nói thêm gì nữa, hờ hững gật đầu, "Vậy thì để nói sau."

Hà Chi Sơ đứng dậy, sa sầm mặt hỏi, "Anh có thể cho tôi gặp Niệm Chi một lần được không?"

"Anh muốn gặp Niệm Chi làm gì?" Hoắc Thiệu Hằng cũng đứng lên theo, "Cô ấy vừa thẩm vấn Ôn Thủ Ức xong, anh chắc chắn mình muốn gặp cô ấy chứ?"

Hà Chi Sơ ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc bén như kiếm, nhìn Hoắc Thiệu Hằng, hỏi dồn: "Cái gì? Anh để cô ấy làm việc cho anh sao?!"

Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói, "Không tính là làm việc cho tôi, cô ấy là chuyên gia thẩm vấn chúng tôi đặc biệt mời tới."

Hà Chi Sơ càng tức giận hơn, sắc mặt tái xanh, đôi mắt hoa đào sóng sánh tràn ngập vẻ tức giận, thậm chí đuôi mắt còn hơi đỏ ửng lên, đây là biểu hiện của sự tức giận tới cực điểm.

"Hoắc Thiệu Hằng, anh đừng có lợi dụng đàn bà con gái góp một viên gạch cho con đường thăng quan tiến chức của mình!"
Advertisement
Hà Chi Sơ đập mạnh tay xuống bàn, "Tôi muốn gặp Niệm Chi! Bây giờ! Ngay lập tức!"

Ở phòng bên cạnh, Cố Niệm Chi kinh hãi che miệng lại. Lúc này, Triệu Lương Trạch cũng đi tới bên cạnh cô, cùng cô đứng xem tình hình trong phòng thẩm vấn.

Nghe thấy lời Hà Chi Sơ nói, thần sắc Triệu Lương Trạch trở nên rất phức tạp nhìn sang Cố Niệm Chi, rồi lại nhìn phòng thẩm vấn một chút, khẽ hỏi, "Em có muốn đi không?"

Cố Niệm Chi gật đầu lia lịa, "Em đi, em không hy vọng Giáo sư Hà và Hoắc thiếu có tranh chấp."

Mặc dù cô nhất định sẽ đứng bên Hoắc thiếu, nhưng chỉ cần Giáo sư Hà không cố ý ngáng chân, Cố Niệm Chi vẫn không muốn đối phó anh ta.

Là một người thầy, đúng là Hà Chi Sơ cực kì chiếu cố cô, cô không thể nói chuyện trái với lương tâm được.

"… Hoắc thiếu, để em tới nói vài lời với Giáo sư Hà đi."

Cố Niệm Chi nói với Hoắc Thiệu Hằng qua tai nghe.

Hoắc Thiệu Hằng ừ một tiếng, cụp mắt thu dọn đồ đạc trên bàn, nói với Hà Chi Sơ, "Niệm Chi sẽ sang đây ngay bây giờ."

Hoắc Thiệu Hằng rời đi, không lâu sau, Cố Niệm Chi đẩy cửa phòng thẩm vấn, đi vào.

"Giáo sư Hà." Cố Niệm Chi rất lễ phép cúi chào anh ta.

Hà Chi Sơ thoáng sững sờ mất một chút, "Niệm Chi, em cũng khách sáo với tôi như vậy sao?"

"Giáo sư Hà là thầy của em, đương nhiên em phải tôn sư trọng đạo rồi." Cố Niệm Chi mỉm cười, kéo một chiếc ghế cho Hà Chi Sơ, "Mời thầy ngồi."

Hà Chi Sơ chán nản ngồi xuống, yên lặng nhìn Cố Niệm Chi chằm chằm.

Cố Niệm Chi mỉm cười với anh ta rồi nói, "Giáo sư Hà, vừa rồi thầy và Hoắc thiếu nói chuyện, em đều đã nghe được. Em thấy rất vui vẻ."

"Em rất vui vẻ ư?" Hà Chi Sơ hơi nhướng mày, "Em vui vẻ cái gì?"

"Em rất vui vẻ vì chuyện này không liên quan gì tới Giáo sư Hà."

Cố Niệm Chi thản nhiên nói.

Hà Chi Sơ cười phì một tiếng, không phản đối cũng không đồng ý, chỉ sờ sờ chóp mũi của mình, "Niệm Chi, vừa rồi tôi chẳng nói gì cả, liệu có phải em vui sớm quá không?"

"Em biết, chưa chắc Giáo sư Hà hoàn toàn không biết rõ tình hình, nhưng chỉ cần Giáo sư Hà không thật sự nhúng tay vào thì em vẫn vô cùng cảm kích Giáo sư Hà, rất biết ơn thầy."

Cố Niệm Chi nói, rồi lại đứng lên, cung kính gập người trước Hà Chi Sơ một cái.

Hà Chi Sơ hơi sửng sốt, thần sắc phức tạp nhìn Cố Niệm Chi, không nói gì, cũng không ngăn cản cô.

"Khi theo Giáo sư Hà học tập ở Mỹ nửa năm, em hiểu rõ, với khả năng của Giáo sư Hà ở Mỹ, nếu như Giáo sư Hà thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này, những hình ảnh đó đã sớm bị tiết lộ ra ngoài rồi."

Cố Niệm Chi thành khẩn nói.

Lúc ở phòng kế bên cô vừa nghĩ thông suốt điểm này, chính là lúc Hà Chi Sơ nói chiếc máy bay kia không tính là chuyện gì cả.

Hà Chi Sơ cười cười, "… Em cũng đừng nghĩ tôi tốt như thế, đương nhiên là tôi cũng có ý đồ riêng."

Hoắc Thiệu Hằng đào hố bẫy anh ta, sao anh ta lại không chơi xỏ Hoắc Thiệu Hằng một phen chứ? Hà Chi Sơ thầm cười lạnh trong lòng.

Anh ta yên lặng nhìn Cố Niệm Chi, trong lòng có quá nhiều thứ hỗn loạn muốn nói, nhưng không thể nào nói nên lời.

"Cho dù là cố ý hay vô tình, chuyện này trước mắt vẫn còn trong phạm vi khống chế, em cảm ơn Giáo sư Hà." Cố Niệm Chi kiên quyết tặng cho Hà Chi Sơ vài cái danh cao chót vót, "Em có thể làm nghiên cứu sinh Thạc sỹ của thầy, thật là một điều may mắn của em."

Người xưa có câu, lời nào cũng có thể vạch trần, chỉ riêng mấy lời nịnh nọt là chẳng ai vạch bao giờ.

Dù là một người cao quý, thận trọng, không thiếu thứ gì như Hà Chi Sơ, cũng không chịu được những nịnh nọt của Cố Niệm Chi…

"Được rồi, được rồi, tôi hiểu ý của em rồi." Hà Chi Sơ cụp đôi mắt ngạo mạn xuống, chỉ có điều là khóe đôi mắt hoa đào hơi nhếch lên, liếc xéo Cố Niệm Chi một cái, "Hoắc Thiệu Hằng sống hay chết không liên quan gì tới tôi. Nhưng chuyện anh ta dám lợi dụng em làm việc cho anh ta thì tôi không thể nhịn được."

"Giáo sư Hà, Hoắc thiếu không hề lợi dụng em, là chính em tự nguyện!" Cố Niệm Chi cố gắng xóa đi suy nghĩ kì quái của Hà Chi Sơ, "Hơn nữa, em vốn học luật, giúp đỡ làm chuyên gia thẩm vấn, học tập kỹ xảo tra hỏi và biện luận, cũng coi như là được áp dụng thực tế mà. Giáo sư Hà, thầy cảm thấy như vậy không tốt sao?"

"Thật quá ngây thơ." Sắc mặt Hà Chi Sơ lạnh đi, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn, "Anh ta là người ngành gì, lại cần tới một luật sư còn chưa có giấy phép, mới chỉ tốt nghiệp đại học như em làm chuyên gia thẩm vấn sao? Niệm Chi à, em đừng bị anh ta mê hoặc đến mụ mị đầu óc. Loại người như anh ta, anh ta có bán đứng em, em cũng vẫn còn đang phất cờ hò reo cổ vũ anh ta đấy!"

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện