Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Giống Như Đã Từng Quen Biết (4)


trước sau

Advertisement
Editor: Nguyetmai

Nghe Cố Niệm Chi nói xong, toàn thân Ôn Thủ Ức rơi vào trạng thái im lặng, mười ngón tay cô ta nắm chặt lại, móng tay gần như cắm sâu cả vào lòng bàn tay.

"Sao lại không nói gì thế?"

Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên từ màn hình laptop, nhìn thẳng vào mặt Ôn Thủ Ức, đôi mắt to đột nhiên nheo nheo lại.

Nhìn gương mặt hóa đá của Ôn Thủ Ức, cô bỗng có cảm giác quen thuộc như đã từng quen biết.

Sao lại có thể như thế chứ?

Cố Niệm Chi biết mình luôn không muốn nhìn thẳng Ôn Thủ Ức dù chỉ nửa con mắt…

Từ sau lần đầu tiên hai người có cuộc nói chuyện chẳng vui vẻ gì ở dưới tòa nhà ký túc xá nữ của khoa Luật trường đại học C, Cố Niệm Chi đã vô thức tự bật chế độ "ẩn" đối với cái người tên Ôn Thủ Ức này rồi.

Những ký ức có liên quan tới dáng dấp cô ta trong trí nhớ của Cố Niệm Chi luôn rất mơ hồ. Không phải là cô không nhớ rõ, mà là cô không muốn nhớ rõ tướng mạo của cô ta.

Từ khi có được ký ức đến nay, Cố Niệm Chi gần như chưa từng có cảm xúc phản cảm như thế này với ai bao giờ.

Khi Ôn Thủ Ức rơi vào trạng thái im lặng thất thần, trong đầu Cố Niệm Chi cũng không có phút nào nhàn rỗi, những suy tư trong đầu cô thay đổi nhanh như chớp đã lật đi lật lại những cảm xúc và ấn tượng kì quái của mình về Ôn Thủ Ức rồi.

Cô nhẹ nhàng hắng giọng một tiếng, quyết định bình tĩnh đối mặt với Ôn Thủ Ức trước đã.

Quá mức coi nhẹ, hoặc quá mức coi trọng Ôn Thủ Ức, đều là một loại biểu hiện mình không đủ lòng tin.

Cố Niệm Chi cảm thấy mình không có gì để phải tự ti với Ôn Thủ Ức đang ngồi trước mặt đây.

Nghe thấy tiếng tằng hắng của Cố Niệm Chi, Ôn Thủ Ức mới lấy lại tinh thần, cũng hắng giọng một cái rồi nói, "Nếu cô có thể tra được ở trên mạng, vậy cần gì phải hỏi tôi? Tự mình tra không được sao?"

"Cô đang đùa tôi đấy à?" Cố Niệm Chi nhướng mày, đôi môi hơi cong cong, khóe mắt lại nhếch lên trên một chút, đôi mắt to chứa đầy vẻ trêu tức nhìn cô ta, "Trên mạng có nhiều thứ như thế, nếu không có chút manh mối thì tra kiểu gì? Chẳng lẽ cô muốn tôi dùng tên của cô và Đậu Khanh Ngôn cho chó tìm* sao?"

(*) Phiên âm của goolge bên tiếng Trung là 谷歌 – Cốc ca, nhưng Cố Niệm Chi cố tình đọc lái đi là "Cô cẩu" (Chó cô độc) để chửi xéo Ôn Thủ Ức.

Khóe miệng Ôn Thủ Ức run lên, "… Cho chó tìm ư?"

Cố Niệm Chi dùng tay chống đầu, mặt đầy vẻ phiền não, "Đúng thế, nước Mỹ của cô có mạng tìm kiếm "chó cô độc" đó còn gì. Có phải cô chưa từng dùng bao giờ đâu, giả vờ cái gì mà giả vờ. Cô mau nói đi, rốt cuộc là vụ kiện gì, ở tòa án nào, ai là bị cáo, ai là nguyên cáo, phán quyết sau cùng có kết quả thế nào, còn nữa, số hiệu vụ kiện là bao nhiêu? Chắc chắn tôi sẽ tra, còn liên hệ cả tòa án bên Mỹ để kiểm tra nữa."

Ôn Thủ Ức không thể nào né tránh được nữa. Cô ta nghiêm mặt, cụp mí mắt xuống, không thèm nhìn Cố Niệm Chi, lạnh nhạt nói, "Là siêu thị Degu ở Buffalo, kiện Đậu Khanh Ngôn trộm cắp vặt trong siêu thị, còn sở hữu và sử dụng thuốc cấm trái phép."

Cố Niệm Chi hơi sững sờ, "Đậu Khanh Ngôn? Trộm cắp vặt trong siêu thị á?"

"Cô ta là con gái Thủ tướng Đế quốc Hoa Hạ, cần phải đi ăn cắp đồ trong siêu thị sao?!" Cố Niệm Chi không hiểu nổi, "Cô chắc là cô không nhớ nhầm chứ?"

Nói Đậu Khanh Ngôn sở hữu và sử dụng thuốc cấm trái phép Cố Niệm Chi còn tin tưởng, người có quyền thế thể nào cũng sinh ra mấy tên phá gia chi tử. Nhưng lại đi ăn cắp vặt những vật dụng hàng ngày ở siêu thị thì Cố Niệm Chi cảm thấy đầu óc mình thật sự có chút không đủ dùng.

Cuối cùng, sự tự tin của Ôn Thủ Ức cũng quay lại, cô ta liếc mắt cười phì một tiếng, thản nhiên nói, "Chuyện này có gì kì quái? Trộm cắp vặt của Khanh Ngôn là một loại bệnh tâm lý, cũng không phải là trộm cắp thật sự. Cô cho rằng làm sao mà cô ấy lại thoát tội? Để quan tòa nhìn xem tài khoản cô ấy có bao nhiêu tiền, thêm vào đó là hồ sơ bệnh án của bác sỹ tâm lý là cô ta thuận lợi thoát được tội danh thôi."

Cố Niệm Chi giờ mới hiểu được, hóa ra đây là "bệnh nhà giàu" của kẻ có tiền.

Cô cũng cười theo, khẽ gật gù nói, "Quả nhiên là như thế, nếu rơi vào người nghèo thì cái tội trộm cắp vặt kia chắc chắn sẽ phải ngồi tù. Nhưng với con gái của gia đình phú quý, trộm cắp vặt lại thành sở thích, là bệnh tâm lý, biết chơi thật đấy nhỉ!"

Ôn Thủ Ức cạn lời.

Một lát sau, cô ta buồn cười nhìn Cố Niệm Chi, nói với ẩn ý rất sâu xa, "Bệnh tâm lý vốn chính là một loại bệnh, chỉ cần không giấu bệnh sợ bác sĩ là sẽ ổn thôi. Rất nhiều người có bệnh tâm lý nhưng lại giả vờ mình là người bình thường, không biết rằng sẽ có ngày, sự giả vờ đó nổ đùng một tiếng vỡ tan, tới lúc ấy mới thật sự là thời điểm gian nan."

Trong lời nói của Ôn Thủ Ức mang đầy hàm ý khác, nhưng Cố Niệm Chi rất mạnh mẽ phớt lờ nó.

Đối với cô mà nói, những lời hiện tại cô và Ôn Thủ Ức nói không phải để đả kích đối phương mà chỉ là để moi thêm được càng nhiều tin tức từ miệng đối phương mà thôi.

Cho nên, không cần coi lời của đối phương là thật, chỉ cần nhớ kĩ chi tiết theo thực tế, ngày sau sẽ từ từ biết rõ thật giả thế nào.

"Cô Ôn hiểu rõ cái tình trạng có tâm lý mà lại giả vờ là người bình thường như thế, có phải là do cảm thấy đồng cảm vì cùng cảnh ngộ không? Hay là cô giới thiệu cho tôi nghe một chút về cái cảm giác đó với? Khi phát bệnh sẽ thế nào, sau này lỡ tôi mà gặp được ai có triệu chứng như thế, cũng dễ nhắc nhở cô ấy đi gặp bác sỹ tâm lý."

Cố Niệm Chi nói hươu nói vượn với Ôn Thủ Ức trong dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Thấy Cố Niệm Chi thật sự khó chơi, khó xử lý như thế này, trong lòng Ôn Thủ Ức vẫn có chút bội phục, không thể không thừa nhận ánh mắt của Hà Chi Sơ quá độc.

"Thật ra tôi cũng không hiểu nhiều lắm, chỉ nghe người khác nói qua thôi. Họ nói nếu như một người phải chịu kích thích quá lớn, có đôi khi sẽ đóng chặt lại ký ức thật sự của mình, làm cho mình một bộ ký ức ngụy trang mới, giả vờ mình là một người khác, như thế thế mới có thể sống sót yên ổn. Bởi vì một khi sự thật bị công bố, chắc chắn người đó sẽ không chịu được những áp lực khổng lồ trong lòng. Tới lúc đó, chỉ sợ người ấy cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ, không thể nào sống sót nổi."

Ôn Thủ Ức chậm rãi nói, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào mặt Cố Niệm Chi, giống như một con rắn Thanh Trúc đang thè lưỡi phì phì vậy, không ngừng khiêu khích trước mặt Cố Niệm Chi.

Cố Niệm Chi vô cùng khó chịu với cảm giác này, cô cố gắng nhẫn nại, không muốn xông tới tát vào khuôn mặt tròn trắng như tuyết của Ôn Thủ Ức.

Hoắc Thiệu Hằng ở phòng bên cạnh cảm nhận được tình trạng khác lạ của Cố Niệm Chi, lẳng lặng nhắn cho cô một tin nhắn, "… Em sao thế? Thẩm vấn thuận lợi không?"

Thấy tin nhắn của "Hoắc thiếu" xuất hiện trên màn hình laptop, những cảm xúc hỗn loạn đang cuồn cuộn dâng trào trong lòng Cố Niệm Chi mới dịu lại.

Cô nhắn lại, "Em vẫn ổn, đang tiến hành."

Lại một lần nữa ngẩng đầu lên, Cố Niệm Chi mỉm cười với Ôn Thủ Ức, "Cô Ôn quả là có kiến thức rộng rãi. Thế khi phát bệnh liệu có giống như cô Ôn bây giờ không?"

Lúc đầu, cô chỉ muốn nói đểu cô ta một chút, thuần túy chỉ là đấu võ mồm mà thôi, không ngờ Ôn Thủ Ức lại hoảng hốt tới biến sắc, trong nháy mắt cả khuôn mặt đều méo mó, vặn vẹo. Cô ta tức giận nhìn Cố Niệm Chi, bộ dạng như hận đến thấu xương, hận không thể ăn thịt uống máu Cố Niệm Chi, khiến Cố Niệm Chi nhìn mà kinh ngạc, bất chợt rùng mình một cái.

"Cô Ôn, cái kiểu cô nhìn tôi như thế này khiến tôi sợ hãi lắm ấy." Cố Niệm Chi nhún vai, thật ra không hề có chút dáng vẻ sợ hãi nào, "Tôi sẽ không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi tôi nói đúng sao."

"Đúng cái đầu cô ấy." Ôn Thủ Ức nhanh chóng khôi phục về trạng thái bình thường, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt. Cô ta che ngực mình, cau mày nói, "Vết thương của tôi vô cùng đau đớn, xin cho tôi nghỉ một chút."

Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, không hỏi tiếp nữa, bắt đầu chỉnh sửa lại kết quả thẩm vấn.

Cô ghi chép hai điều liên quan tới Ôn Thủ Ức.

Một, Ôn Thủ Ức có khúc mắc trong lòng, hẳn là có liên quan tới vấn đề thân phận.

Hai, vụ kiện của Đậu Khanh Ngôn không đáng nhắc đến, hẳn là phía sau chuyện đó không có uẩn khúc gì. Nhưng tại sao Đậu Khanh Ngôn có thể mời Ôn Thủ Ức làm luật sư, cũng trở thành bạn tốt với nhau, đây là vấn đề đáng để điều tra đến cùng. Về điểm này, có thể đột phá từ bên phía Đậu Khanh Ngôn.

Ghi chép xong hai điều này, Cố Niệm Chi lại ngẩng đầu lên, thấy Ôn Thủ Ức đã khá hơn nhiều, đang uống nước.

Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, "Chúng ta tiếp tục chứ?"

"Được." Giọng điệu Ôn Thủ Ức khôi phục lại bình thường, "Ngại quá, vừa rồi tôi thất thố, mong cô Cố thông cảm cho."

"Ừm, tôi biết rồi." Cố Niệm Chi không tiếp tục hỏi tới cùng, vì chắc chắn Ôn Thủ Ức đã có sự đề phòng ổn thỏa rồi, nếu tiếp tục khoét vào góc độ đó thì sẽ không đạt được hiệu quả lớn hơn. Cô bắt đầu hỏi Ôn Thủ Ức về quan hệ với Hà Chi Sơ.

Cố Niệm Chi đan hai tay lại, đặt trên chiếc bàn dài mảnh trước mặt, cười hỏi, "Cô Ôn đi theo Giáo sư Hà bao lâu rồi? Cô đường đường là Phó Giáo sư của khoa Luật trường Harvard sao lại phải miễn cưỡng đè nén mình, làm cả những công việc bảo mẫu bên cạnh Giáo sư Hà thế?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện