Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Em Cần Phải Tin Tưởng Anh Mới Được (2)


trước sau

Advertisement
Editor: Nguyetmai

Mặc dù Đậu Hào Ngôn, con trai cả của Thủ tướng chỉ vừa nảy ra ý định tổ chức bữa tiệc tối mừng tết Nguyên đán này tức thì, nhưng từ khoảng năm giờ chiều ngày mùng Một Tết này, tất cả dành cho bữa tiệc đã được chuẩn bị sẵn sàng. Các con phố ở gần hẻm Cây Liễu, vị trí của dinh thự Thủ tướng đã bắt đầu giới nghiêm.

Từ đầu con phố nối liền với hẻm Cây Liễu đến dinh thự của Thủ tướng ở số nhà 32 hẻm Cây Liễu, cứ ba bước lại có một trạm, năm bước lại có một đồn, khắp nơi đều là cảnh sát trang bị vũ trang và lính cảnh vệ mặc thường phục của Sở Mật vụ.

Cả con đường từ trong ra ngoài được vô số camera bao quát, không có điểm mù.

Khi Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng cùng ngồi trên xe chuyên dụng chống đạn của anh đi đến đầu con phố nối liền với hẻm Cây Liễu của Đế đô, họ phát hiện ra trước mặt có rất nhiều xe đều đang xếp hàng đợi kiểm tra.

Âm Thế Hùng xuống xe nhìn một chút rồi báo cáo lại cho Hoắc thiếu qua tai nghe: "Thủ trưởng, bên này đông người lắm, tôi đề xuất đi vào dinh thự Thủ tướng từ bãi đỗ xe ở cổng số hai của dinh thự."

Hoắc Thiệu Hằng nhìn qua kính cửa màu xanh thẫm, thấy hàng xe dài dằng dặc phía trước, hơi nhíu mày, nói với lính công vụ Phạm Kiến cũng là lái xe ngồi ở ghế trước: "Quay lại đi, đi lối cổng số hai."

Cổng số hai của dinh thự Thủ tướng còn nghiêm ngặt hơn lối đi dành cho khách VIP ở sân bay nhiều. Trong cả Đế quốc Hoa Hạ này, số người có thể đi qua được cổng số hai của dinh thự Thủ tướng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nói cách khác là không đến mười người.

Hoắc Thiệu Hằng chính là một trong số đó, vì anh có giấy thông hành đặc biệt dành cho lãnh đạo cấp cao trong Cục tác chiến đặc biệt.

Phạm Kiến khẽ gật đầu, hỏi: "Có cần chờ Đại Hùng quay lại không ạ?"

Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một chút, thông báo lại và dặn dò Âm Thế Hùng qua tai nghe Bluetooth Senheiser: "Cậu đi cổng chính vào nhé, tiện thể nhìn thử xem khách mời có những ai. Bọn tôi đi theo cổng số hai, khi nào vào trong dinh thự Thủ tướng thì tập hợp."

"Rõ, thưa Thủ trưởng."

Trong tay Âm Thế Hùng cũng có thiệp mời. Anh ta vội đáp lời, đưa mắt nhìn xe chuyên dụng của Hoắc Thiệu Hằng quay đầu trong bóng chiều tà, rẽ vào hẻm nhỏ bên cạnh.

Nhìn chỗ đó giống như một ngõ cụt, nhưng thật ra phía sau lại có một "động tiên" khác. Người có giấy thông hành đặc biệt có thể gọi mở được cánh cổng sắt lớn trên bức tường của "ngõ cụt", đi qua cánh cổng sắt để vào cổng số hai, tiến vào bãi đỗ xe của dinh thự Thủ tướng.

***

Kim Uyển Nghi lái chiếc xe Accord của mình đến. Cô ta đã bị kẹt trong dòng xe rất lâu rồi.

Phải rất vất vả cô ta mới qua được bước kiểm tra xe. Lúc cô ta lái được vào bãi đỗ xe ngoài trời ở phía trước dinh thự Thủ tướng thì đã hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi.

Cô ta đến đây vào lúc ba giờ chiều, ròng rã suốt hai tiếng đồng hồ mới đến được cổng chính của dinh thự Thủ tướng.

Không ngờ ở chỗ này vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng phía trước.

Vừa nãy là kiểm tra xe, còn bây giờ là kiểm tra người.

Kim Uyển Nghi thở dài nặng nề, đành chấp nhận tiếp tục xếp hàng.

Khi đang chờ hàng người tiến lên, cô ta lấy một cái gương nhỏ trong túi xách ra kiểm tra lớp trang điểm trên mặt. Thấy chóp mũi có vẻ hơi đổ dầu, cô ta vội lấy giấy thấm dầu ấn nhẹ lên đó, sau đó lại dặm thêm một lớp phấn nữa.

Không ngờ hàng người trước mặt bỗng nhiên xôn xao chen lấn nhau. Kim Uyển Nghi đang đi giày cao gót mảnh nên vốn đã đứng không vững rồi, bây giờ lại bị hàng người chen chúc, cô ta lảo đảo lùi về phía sau, suýt chút nữa là ngã chổng vó lên trời. Bỗng phía sau xuất hiện một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cô ta, giúp cô ta đứng dậy.

Kim Uyển Nghi vội quay đầu lại, vô cùng cảm kích nói lời cảm ơn. Vừa ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy một gương mặt vuông chữ điền đầy vẻ nam tính đang nhìn cô ta cười hì hì nói: "Cẩn thận trẹo chân đấy!" Còn nháy mắt với cô ta nữa.

Người đàn ông kia mặc bộ comple màu đen thẫm không nhìn ra được là của hãng gì, thắt một cái nơ đơn giản. Chiếc áo sơ mi kẻ nhỏ màu trắng ở trong bộ comple rất phẳng phiu, vừa nhìn đã biết là giá cả không tầm thường. Hơn nữa, vóc dáng của anh ta rất cường tráng, bắp thịt bên trong phồng cả lên, nhìn là biết đây là người thường xuyên tập gym, còn rất đẹp trai nữa.

Mặt Kim Uyển Nghi bỗng đỏ lên, cô ta vội ném hộp phấn và cái gương nhỏ vào trong túi xách của mình, nói: "Cảm... cảm ơn anh!"

"Đừng khách sáo." Anh bạn trẻ kia cười rất thoải mái, vô cùng nhiệt tình với cô, "Tôi rất vinh hạnh khi có thể giúp đỡ một cô gái xinh đẹp như cô. Xin hỏi, cô cũng đến để tham dự bữa tiệc này sao?"

"Đúng... đúng vậy..."

Kim Uyển Nghi thường ngày rất đoan trang, nho nhã, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không nhìn ra được tính cách nóng nảy và to gan của cô ta: "Anh cũng đến tham gia bữa tiệc tối này ư?"

"Đúng vậy, chúng ta có duyên thật đấy! Xin hỏi quý danh của cô là gì?"

Anh bạn trẻ kia rất dẻo miệng, hơn nữa còn rất lịch sự đứng bên cạnh cô ta, chắn cho cô ta khỏi hàng người đang xô đẩy nhau.

Kim Uyển Nghi vô cùng cảm kích, lại thấy anh ta có thiệp mời nữa. Những người có thể đến đây tham gia bữa tiệc tối này, mặc dù không thể nói là ai cũng giàu sang quyền quý, nhưng ít ra đều là người đứng đắn có nghề nghiệp đàng hoàng. Vì vậy cô ta rất thành thật nói với anh ta: "Tôi họ Kim, là luật sư, tối hôm nay vô cùng vinh hạnh có thể tham gia bữa tiệc tối của anh Đậu."

Anh bạn trẻ kia cười vô cùng rạng rỡ, "Không ngờ cô Kim đây thanh tú, xinh đẹp như vậy mà lại là một luật sư giỏi, thật sự thất lễ, thất lễ quá!"

"Anh quá khen rồi. Tôi không phải luật sư giỏi gì đâu, tôi mới đến Đế đô không lâu, đã tham gia được mấy phiên tòa đâu." Mặt Kim Uyển Nghi đỏ lên, vội vàng xua tay, "Anh đừng nói như vậy."

"Luật sư Kim khiêm tốn quá, nếu là một luật sư không có tên tuổi thì làm sao có thể tới đây tham gia bữa tiệc tối này được."

Anh bạn trẻ kia có vẻ vô cùng hiểu chuyện, cười một cách đầy ẩn ý.

Mặt Kim Uyển Nghi càng đỏ hơn, cô ta lí nhí nói: "Thật ra là do gặp may đúng dịp nên tôi mới có thể tới tham gia bữa tiệc tối này thôi." Nói xong, cô cũng không muốn nhiều lời thêm mà dáo dác nhìn xung quanh giống như đang tìm người nào đó.

Anh bạn trẻ kia cười càng vui vẻ hơn, "Luật sư Kim này, cô đang tìm người à? Hay là thử nói với tôi xem? Tôi cũng quen không ít người đâu, chưa biết chừng lại có thể giúp cô thì sao?"

"Thật ư?" Kim Uyển Nghi lơ đãng trả lời đại một câu, "Tôi muốn xem thử xem... vị Thiếu tướng Hoắc kia đã tới chưa..."

"Thiếu tướng... Hoắc ư?" Nụ cười trên mặt anh bạn trẻ càng sâu hơn, "Cô muốn tìm Thiếu tướng Hoắc à? Thiếu tướng Hoắc của Cục tác chiến đặc biệt đúng không?"

"Đúng..." Kim Uyển Nghi quay đầu nhìn anh bạn trẻ kia một lần nữa, "Sao anh biết? Anh biết anh ta sao?"

"Ừ, làm gì có ai không biết anh ta, vị tướng trẻ tuổi nhất của Bộ Quốc phòng mà. Những người hôm nay đến dự tiệc kể cả không nhận ra thì hẳn cũng đã từng nghe tên của anh ta rồi." Hai tay anh bạn trẻ đút trong túi quần tây, cùng Kim Uyển Nghi di chuyển lên phía trước theo hàng người đang chờ kiểm tra rồi lại chuyển chủ đề khác: "Con trai cả của Thủ tướng chỉ nhất thời nảy ra ý định tổ chức bữa tiệc tối này thôi mà trong chốc lát đã có thể mời được nhiều người như vậy đến dự nhỉ?!"

Chỉ riêng số người đang xếp hàng kiểm tra ở đây ước chừng đã có hơn một trăm người rồi, mà cách đó không xa vẫn còn có xe ô tô đang liên tục di chuyển về phía này.

Trước khi tới, Kim Uyển Nghi đã nghe ngóng chi tiết từ Bạch Trường Huy, nghe vậy cô ta vội nói: "Nghe nói là con trai cả của Thủ tướng lo không có nhiều người đến cho nên đã gửi một lượt một trăm tấm thiệp mời, không ngờ hình như mọi người đều đến cả."

Mỗi tấm thiệp có thể mời hai đến ba người, cho nên chắc chắn số khách mời sẽ vượt quá một trăm người, tính sơ sơ phải hơn hai trăm người.

"Vậy sao?"

Anh bạn trẻ kia lấy tay chạm nhẹ vào lỗ tai của mình, chỉnh lại vị trí chiếc tai nghe Bluetooth Senheiser giấu trong lỗ tai.

Anh bạn trẻ này chính là Âm Thế Hùng, một trong số những thư ký riêng của Hoắc Thiệu Hằng.

Khi xếp hàng ở đây để đi vào, anh ta cũng không ngờ mình lại có thể gặp được Kim Uyển Nghi.

Âm Thế Hùng là người phụ trách điều tra lai lịch của Kim Uyển Nghi, vì vậy vừa nhìn đã nhận ra cô ta ngay. Anh biết cô ta không có hậu thuẫn lớn đến mức có thể tự mình lấy được thiệp mời, vì vậy không kìm được đến bắt chuyện với cô ta, hỏi khéo một chút về ngọn nguồn câu chuyện.

Kim Uyển Nghi không phải là đối thủ của một người đã được huấn luyện đặc biệt như Âm Thế Hùng. Mặc dù cô ta đã rất cẩn thận, nhưng vẫn bị Âm Thế Hùng moi được không ít thông tin.

Trong khi Âm Thế Hùng cố ý tiếp cận thì Kim Uyển Nghi thì lại vô tình có thiện cảm. Hai người trò chuyện rất vui vẻ, chỉ một lát là đã sắp tới lối vào kiểm tra an ninh rồi.

Vị trí của lối vào kiểm tra an ninh cho khách mời là ở cổng bên trái của dinh thự Thủ tướng.

Đúng lúc này, đám người phía sau họ lại xôn xao, nhốn nháo.

Âm Thế Hùng giơ cánh tay ra bảo vệ cho Kim Uyển Nghi, không để cho đám người đẩy cô ta.

Hai người cùng quay đầu lại nhìn, chỉ trông thấy dưới ánh hoàng hôn, từ phía xa xuất hiện một chiếc xe chuyên dụng Limousine màu đen đuôi dài đang đón ánh nắng chiều lái qua cửa kiểm tra xe ô tô, chạy thẳng đến lối vào cổng chính của dinh thự Thủ tướng mới dừng lại.

Chỗ mà những khách mời cần kiểm tra đang đứng là cổng phụ của dinh thự Thủ tướng, bởi vậy tất cả mọi người đều rất kinh ngạc. Rốt cuộc trong chiếc xe chuyên dụng Limousine đuôi dài kia là thần thánh phương nào mà lại có thể được đặc cách đi thẳng vào cổng chính của dinh thự Thủ tướng như vậy?!

Kim Uyển Nghi bỗng cảm thấy căng thẳng, nắm lấy cánh tay Âm Thế Hùng, nhỏ giọng nói: "Anh nhìn giúp tôi xem người ngồi trong đó có phải là Hoắc Thiệu Hằng không với?"

Âm Thế Hùng biết chắc chắn người ngồi trong đó không phải Hoắc Thiệu Hằng, nhưng anh ta cũng cảm thấy cực kì hứng thú, rốt cuộc là ai mà phô trương như vậy nhỉ? Vì vậy anh ta cũng nhón chân lên cùng Kim Uyển Nghi nhìn qua.

Cửa xe còn chưa mở đã thấy cổng chính của dinh thự Thủ tướng đột nhiên mở ra, một nhóm người từ bên trong đi ra.

Đi đầu chính là Thủ tướng và phu nhân của ông ta, theo sau là con trai cả của họ, cũng chính là người chủ trì bữa tiệc tối ngày hôm nay, còn có một cô bé trẻ tuổi xinh xắn đi bên cạnh Đậu Hào Ngôn nữa.

Cả nhà bốn người đứng ở bậc thấp nhất trên cầu thang của dinh thự, kích động nhìn chiếc xe chuyên dụng Limousine màu đen đuôi dài kia, chờ người ở trong xe đi ra.

Phía trước dinh thự Thủ tướng bỗng chốc yên tĩnh trở lại. Mặt trời đang chiếu xuống ánh nắng cuối cùng trong ngày, rọi vào đầu chiếc xe chuyên dụng đuôi dài màu đen kia làm nổi bật cái biểu tượng đôi cánh thiên sứ nhỏ đang dang ra ở trên đầu xe.

Người tài xế mặc bộ đồng phục màu đen, đeo găng tay trắng đi xuống xe từ ghế trước, kéo cửa xe ra.

Người đầu tiên bước ra từ chiếc xe chuyên dụng Limousine đuôi dài màu đen kia là một cô gái trẻ cao ráo đầy đặn, có phong thái trang nhã, quý phái.

"Khanh Ngôn! Cuối cùng con cũng trở về rồi!"

Phu nhân Thủ tướng lập tức đi lên trước kéo tay cô ta, vô cùng xúc động.

Cô gái kia đội một chiếc mũ nồi màu tím có phần lưới che nửa mặt. Cô ta khẽ nắm tay phu nhân Thủ tướng: "Mami, con về rồi đây. Để con giới thiệu với mọi người một chút, đây là Luật sư Hà Chi Sơ ạ!"

Người bước xuống xe ngay sau đó chính là Hà Chi Sơ. Anh ta mặc chiếc áo vest đuôi tôm màu đen đứng bên cạnh xe, vóc dáng cao lớn, tuấn tú, đôi mắt ướt hoa đào hờ hững nhìn về phía trước, sống mũi cao vút và đôi môi mỏng mím chặt làm lộ rõ nét mặt cực kì lạnh lùng, cũng vô cùng nghiêm túc của anh ta.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện