Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Những Bức Thư Tình


trước sau

Advertisement
Editor: Nguyetmai

Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ liếc nhìn về hướng mà Hoắc Gia Lan chỉ, thấy khuôn mặt lơ mơ không hiểu của Cố Niệm Chi, đột nhiên anh không kìm lòng được. Anh đang muốn gọi cô ấy qua đây thì đã nghe thấy Cố Niệm Chi một lần nữa phản bác lại.

Đối diện với biến cố xảy ra bất ngờ như thế này, Cố Niệm Chi cũng chợt hiểu ra điều khiến cô luôn có cảm giác lo lắng, bất an đến khó tả này là gì.

Chính là bố mẹ của Hoắc Gia Lan!

Theo lý mà nói thì bố của Hoắc Gia Lan là con trai cả của nhà họ Hoắc, mẹ là con dâu trưởng, đều là người thân thiết nhất cả. Thế nhưng, trong hai ngày ở đây, cô chưa từng nghe ai chủ động nhắc tới hai người này. Ngay cả Hoắc Gia Lan cũng chưa từng nói với cô bất cứ điều gì về bố mẹ cô ta.

Hôm nay là lần đầu tiên cô nghe thấy Hoắc Gia Lan nhắc đến bố mình.

Cố Niệm Chi vô thức vỗ tay một cái, nghiêm túc nói: "Vậy thì càng tốt. Chị cả nhà họ Hoắc này, mục đích của chúng ta đều như nhau, đó là sớm chữa khỏi bệnh cho bác Tống, như vậy chị cũng có thể sớm tìm thấy tung tích của bố mình, chị thấy có đúng không?"

Lần phản công này mới thật sự là chặt chẽ, trôi chảy. Ngay cả ông cụ Hoắc, Hoắc Học Nông nãy giờ vẫn đứng trên cầu thang để theo dõi diễn biến cũng khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu.

Dù sao thì đó cũng không phải người nhà họ Hoắc, có thể thấy cô nhóc không biết tí gì về việc nhà họ Hoắc cả.

Nhưng điều này đã chứng minh rõ ràng, Hoắc Thiệu Hằng là người công tư phân minh. Đối với Cố Niệm Chi, anh vẫn coi đó là nhiệm vụ và công việc của mình, tuy đã chăm sóc cô ấy suốt sáu năm, nhưng Hoắc Thiệu Hằng không hề nhắc đến một chữ nào về chuyện của nhà họ Hoắc với cô ấy.

Tất nhiên, chắc chắn ông cụ Hoắc không thể tưởng tượng được rằng, không phải Hoắc Thiệu Hằng không nhắc đến, mà là không có cơ hội để nhắc đến đó thôi.

Anh vốn định tối hôm nay sẽ nói hết mọi chuyện của nhà họ Hoắc với Cố Niệm Chi, kết quả kế hoạch lại không theo kịp biến cố, tất cả đều diễn ra trước đó mất rồi.

Dù vậy, đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói thì những tình huống này không là gì cả.

Anh ấy đã phải đối mặt với những tình huống nguy hiểm hơn hàng trăm lần so với lần này.

Có khả năng tùy cơ ứng biến là một trong những chỉ tiêu quan trọng trong bài kiểm tra năng lực của các thành viên trong Cục tác chiến đặc biệt.

Nếu Niệm Chi muốn đi theo anh thì phải quen với những tình huống bất ngờ phát sinh thế này.

Hoắc Thiệu Hằng không có bất kỳ biểu hiện gì, khoanh tay lẳng lặng quan sát tình hình.

Mặc dù Hoắc Gia Lan lớn tuổi hơn Cố Niệm Chi nhưng rõ ràng cô ta không có khả năng tùy cơ ứng biến và chỉ số IQ như Cố Niệm Chi.

Cô ta cứng họng nghe Cố Niệm Chi cố tình bẻ chuyện này thành chuyện tốt, muốn đưa Tống Cẩm Ninh đi ngay trước mắt cô ta.

Điều này sao có thể được chứ?!

Hoắc Gia Lan hoàn toàn không thể chấp nhận nổi kết quả này. Cô ta đưa mắt nhìn một vòng trong phòng khách, nhìn thấy ông nội Hoắc Học Nông đứng trên cầu thang tầng ba, còn trên cầu thang tầng hai là gia đình nhà chú thím Chương, còn có con gái Chương Văn Na và con trai Chương Văn Kiệt của họ. Tất cả đều đang đầy thấp thỏm nhìn về phía phòng khách.

Cô ta lại quay sang nhìn chú Hai Hoắc Quan Thần, không ngờ ông ấy cũng có vẻ hơi rung động.

Còn Bạch Cẩn Nghi, đôi mắt bà ta sâu thăm thẳm, nhìn cô ta bằng ánh mắt thương xót, cảm thông.

Ánh mắt của Bạch Cẩn Nghi chính là giọt nước tràn ly khiến toàn thân Hoắc Gia Lan run rẩy, không thể tiếp tục giả vờ được nữa.

Nhớ tới khuôn mặt tái nhợt của mẹ cô ta nằm trong phòng ngủ, sắc mặt Hoắc Gia Lan bất giác biến đổi liên tục, lúc thì đỏ gắt, lúc thì trắng bệch đến đáng sợ, cuối cùng cảm xúc đã sụp đổ hoàn toàn.

Hoắc Gia Lan gào lên khóc, chỉ vào Tống Cẩm Ninh đang đứng cạnh Cố Niệm Chi rồi hét lên với Cố Niệm Chi: "Tôi sẽ không để cô đưa bà ta đi đâu! Không cho phép cô đưa ả đàn bà đê tiện này đi đâu! Cô có biết rằng, mẹ tôi đã vì bà ta mà phải uống thuốc ngủ tự tử không! Bà ta dựa vào cái gì mà dám giả điên giả dại sau khi đã làm ra những việc vô liêm sỉ như thế chứ?! Chẳng phải bà ta bị điên sao? Bị mất trí nhớ sao? Đã vậy, tôi sẽ làm cho bà ta phát điên mãi mãi! Mất trí nhớ mãi mãi để đền tội với mẹ tôi!"

Cố Niệm Chi chợt cảm thấy trái tim mình đang chông cha chông chênh treo lên dây thép trong không trung, trên không chạm trời dưới không chạm đất, thậm chí còn nhất thời cảm thấy choáng váng.

Tất cả điều này rất khác với những gì cô đã dự tính ban đầu, lẽ nào cô sai rồi sao?

Cô nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng như cầu cứu, nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn nhìn cô bằng khuôn mặt không chút cảm xúc, cũng không có ý định mở lời.

Hoắc Gia Lan ngã vào vòng tay của Bạch Cẩn Nghi, khóc lóc đến toàn thân run rẩy: "Cháu biết! Cháu biết điều đó từ mười năm trước rồi! Bố cháu vốn không mất tích! Mọi người đều đang nói dối cháu và mẹ cháu! Chẳng qua vì bảo vệ mạng sống của ả đàn bà đê tiện kia mà ông ấy thịt nát xương tan thôi!"

"Chị đủ rồi đấy!"

Cuối cùng Cố Niệm Chi không thể nghe tiếp được nữa. Nếu đã không có ai nói hộ cho Tống Cẩm Ninh vậy thì để cô nói. Dù sao cô cũng là người ngoài cuộc, để cô lấy thân phận người ngoài nói vài câu đi, "Hoắc Gia Lan, những điều bẩn thỉu chị nói ra sẽ không khiến chị có lý hơn mà chỉ khiến người khác ghét bỏ hơn thôi."

Cơn tức của Hoắc Gia Lan nghẹn lại trong cổ họng, ho sù sụ cả tràng dài.

Bạch Cẩn Nghi vội vàng vỗ vỗ vào lưng cô ta, lắc đầu với Cố Niệm Chi: "Cố Niệm Chi, tôi không ngờ miệng lưỡi của cô lại sắc sảo như thế. Cô có biết đối với Gia Lan, việc mẹ con bé đã chết vì tự tử là nỗi đau cả đời của nó không? Sao cô có thể xát muối lên vết thương của con bé như thế chứ?"

Cố Niệm Chi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân, bình tĩnh nói: "Cháu không biết rằng mẹ của Hoắc Gia Lan đã chết vì tự tử, cháu chỉ biết rằng việc cô ấy gọi bác Tống như vậy là sai. Bác Tống…"

"Cô vẫn còn bác Tống này bác Tống nọ được nữa ư?!" Hoắc Gia Lan ngước lên từ trong vòng tay của Bạch Cẩn Nghi, nước mắt giàn giụa nhìn Cố Niệm Chi, "Cô đợi đó, tôi sẽ cho cô xem cái này!" Nói dứt lời, cô ta lập tức rời khỏi Bạch Cẩn Nghi, chạy nhanh lên phòng của mình trên tầng hai.

Gia đình nhà họ Chương ở tầng hai sững sờ nhìn cô ta, ngay cả đôi mắt cũng không dám chớp.

Hoắc Gia Lan lao vào phòng ngủ của mình rồi lại nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cô ta cầm một xấp phong bì màu vàng cũ kỹ trong tay, chiếc phong bì ở trên cùng có vẻ mới hơn so với số còn lại, dường như được bảo quản rất cẩn thận.

"Cố Niệm Chi, cô đã sẵn sàng chưa? Cô có muốn xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào không?"

Hoắc Gia Lan cầm xấp phong bì, nhìn thẳng về phía Hoắc Thiệu Hằng, lại thấy anh ấy vẫn điềm nhiên chút cảm xúc, không chút phản ứng, đứng sau lưng Cố Niệm Chi.

Hoắc Gia Lan cười khẩy, trong lòng thầm tự nhủ, chẳng trách người ta nói là lòng dạ như sắt đá. Liệu có phải do hơn mời năm trong quân đội nên loại người như anh họ cả cũng đã luyện được trái tim cứng rắn như kim cương không? Hay là do anh ấy vốn không có trái tim, cũng không có tình cảm?

Chuyện mất mặt của mẹ anh ấy sắp được công khai trước mặt mọi người rồi, vậy mà anh ấy vẫn thờ ơ không quan tâm như vậy...

Nghĩ đến đây, Hoắc Gia Lan như muốn phát điên.

Nếu bản thân anh còn không quan tâm đến chuyện mất mặt của mẹ mình thì tại sao em phải che giấu nó cho anh chứ?

Cứ để cho mọi người biết bộ mặt thật của ả đàn bà đê tiện đó đi...

Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm vào xấp phong bì trong tay Hoắc Gia Lan rồi lại ngước nhìn Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, không ngăn cản cũng không khuyến khích, chỉ dửng dưng đứng sang một bên, như thể tất cả những điều này đều không liên quan đến anh vậy.

Trong lòng Cố Niệm Chi thoáng đập thịch một cái, lẽ nào giữa Hoắc Thiệu Hằng và mẹ anh ấy còn có khúc mắc gì đó?

Cô không nói thêm lời nào, cầm lấy xấp phong bì từ tay của Hoắc Gia Lan, nghiêng đầu nói, "Vậy để tôi xem xem còn có chuyện bí ẩn gì ghê gớm..."

Cô rút chiếc phong bì được bảo quản cẩn thận nhất ở trên cùng ra, mở phong bì, nhìn thấy bên trong chỉ có một tờ giấy in hoa, bên trên viết hai câu: "Gạt lệ, trả ngọc chàng thôi. Tiếc không gặp gỡ đương thời còn son." Bên dưới là chữ ký "Cẩm Ninh" được viết theo kiểu chữ khải cực kì xinh xắn.

Cố Niệm Chi bỗng biến sắc.

Những chiếc phong bì còn lại trong tay cô giống như một ngọn lửa cháy rừng rực vậy.

"Sao thế? Sợ rồi à?" Hoắc Gia Lan nhếch mép, giang tay ra quay một vòng như đang múa ba-lê trong phòng khách, "Nhìn xem, giấy không gói được lửa. Chuyện gì cần phải lộ ra rồi cũng sẽ bị lộ thôi."

Cố Niệm Chi lại một lần nữa nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, nhưng lần này Hoắc Thiệu Hằng lại nhìn đi chỗ khác. Nét mặt anh ấy vẫn rất bình thản, đến cả yết hầu cũng vẫn chuyển động trên dưới rất bình thường.

Có thể thấy rằng kĩ năng kiềm chế tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng đã đạt đến một tầm cao mới rồi.

Trái tim của Cố Niệm Chi cũng theo đó mà bình tĩnh lại. Cô lấy một vài bức thư từ những chiếc phong bì còn lại ra để xem.

Thì ra là mấy bức thư tình, ký tên là "Hoắc Quan Nguyên".

Bố của Hoắc Thiệu Hằng tên là Hoắc Quan Thần, vậy Hoắc Quan Nguyên này là…?

Thấy Cố Niệm Chi nhìn vào chữ ký, Hoắc Gia Lan
Advertisement
không thể nhịn được cười, "Vâng, Hoắc Quan Nguyên đó là người bố thân yêu của tôi đấy... Ha ha ha ha... Tôi chỉ ước gì ông ấy đã đốt hết những lá thư không thể để người khác biết này trước khi chết! Như vậy, cũng sẽ không để mẹ tôi phát hiện ra sau khi ông ấy đã ra đi..."

Cố Niệm Chi nhíu mày nhìn Hoắc Gia Lan, "Mẹ cô phát hiện ra sao?"

"Phải. Mẹ của Gia Lan vốn là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, sau khi phát hiện ra những lá thư này, bà ấy không nói chuyện với ai, một mình im lặng chịu đựng. Cho đến khi không thể chịu đựng được nữa, bà ấy mới uống thuốc ngủ tự sát." Bạch Cẩn Nghi hơi bùi ngùi nói, "Đó là... chuyện đã xảy ra mười năm trước nhỉ?"

Chính vào năm đó, Hoắc Gia Lan vừa tan học về đã nhìn thấy mẹ mình nằm yên bất động trên giường cùng với lá thư tuyệt mệnh do mẹ cô ta để lại.

Mặc dù trong lá di thư đó, mẹ cô ta bảo cô ta hãy đốt những lá thư kia đi nhưng Hoắc Gia Lan không chịu.

Gia đình cô ta đã bị hủy hoại, bố mẹ cô ta đều đã qua đời vì người phụ nữ đó, nhưng cô ta sẽ không thánh thiện nuốt trôi cơn giận để cuối cùng bị trầm cảm như mẹ mình. Cô ta lựa chọn đưa những thứ này cho ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần, còn cả Hoắc Thiệu Hằng lúc đó vẫn đang là sinh viên vừa lên năm hai nữa.

"Cô có biết trước khi phát bệnh bà ta là người như thế nào không? Bà ta vốn chỉ là một ả đàn bà lẳng lơ luôn dựa vào sắc đẹp của bản thân để đi khắp nơi mê hoặc người khác! Nếu không sao có thể khiến bố tôi mất mạng vì bà ta chứ? Bây giờ cô thấy bà ta bình thường như vậy đấy, nhưng năm xưa thì thế nào chứ? Chỉ có cô là không biết thôi. Nếu không có cô Bạch thì bà ta đã sớm bị nhận điều trị bằng điện kích trong bệnh viện tâm thần từ lâu rồi..."

"Bộ dạng bây giờ của bà ta tốt hơn nhiều so với khoảng thời gian chưa mắc bệnh tâm thần. Chẳng qua, tôi cũng chỉ để bà ta tiếp tục mất trí nhớ thôi mà, cho bà ta ăn uống đầy đủ, mọi người đều đỡ phải lo nghĩ. Cô còn không hài lòng cái gì chứ? Liên quan gì đến cô nào?"

Tại thời điểm này, Hoắc Gia Lan cảm thấy bản thân mình đang chiếm thế thượng phong, từng câu từng chữ đều vô cùng hà khắc, đay nghiến Cố Niệm Chi.

Cố Niệm Chi không ngờ mình lại vướng vào mớ rắc rối to như vậy, lòng bàn tay cũng lạnh toát.

Cô lúng túng nhìn Hoắc Thiệu Hằng, vẻ mặt Hoắc Thiệu Hằng nghiêm túc, nhưng không lên tiếng phủ nhận, ánh mắt anh ấy bình tĩnh nhìn cô rồi lại rời đi.

Có phải vì có quá nhiều uẩn khúc nên Hoắc thiếu mới có vẻ muốn nói lại thôi như thế không? Chẳng trách mỗi khi đối mặt với Tống Cẩm Ninh, tâm trạng của anh ấy đều rất phức tạp.

Mặc dù anh không ngăn cản cô tiếp cận bà, nhưng chính anh lại luôn chỉ nhìn theo bà ấy từ phía sau.

Chuyện năm đó, có lẽ không phải bọn họ không hề hay biết nhỉ?

Nghĩ đến chuyện Hoắc Quan Thần ly hôn rồi nhưng vẫn để Tống Cẩm Ninh điên loạn mất trí ở bên mình như cũ, cô chợt nghĩ, rốt cuộc trong chuyện này còn có bao nhiêu bí ẩn khác mà người ngoài không thể biết nữa chứ?

Chẳng trách Hoắc Thiệu Hằng lại quyết định rời khỏi nhà gia nhập quân đội nhiều năm không về, cũng không can dự vào chuyện của người lớn như vậy.

Bạch Cẩn Nghi thở dài nhìn khuôn mặt u sầu của Hoắc Quan Thần.

Hoắc Gia Lan chỉ vào Tống Cẩm Ninh, trong lòng tràn ngập vui sướng nói với Cố Niệm Chi: "Có biết từ lúc nào mà bác Tống của cô đang là bà Hoắc lại trở thành bà Tống không? Chính là năm đó, khi chú Hai tôi nhìn thấy những lá thư kia đã kiên quyết ra tòa ly hôn đấy."

Lúc đó, lý do trên giấy tờ để ra tòa ly hôn là vì Tống Cẩm Ninh bị bệnh tâm thần, không tiện cho quan hệ vợ chồng thôi…

Tất nhiên, ông ấy sẽ không nói lý do thực sự là vì giữa vợ và anh trai mình có quan hệ bất chính...

Lúc này, Cố Niệm Chi mới nhớ đến vài lần Hoắc Thiệu Hằng muốn nhắc tới mẹ anh Tống Cẩm Ninh nhưng rồi lại thôi. Chẳng trách anh ấy lại cố tình muốn tìm một thời gian riêng để nói với cô. Trên thực tế, chuyện này thật sự cũng không nên để người ngoài biết được.

Nếu hôm nay Bạch Cẩn Nghi không chạy tới đây ngay thì chẳng phải cô sẽ được nghe trước toàn bộ sự việc từ chính Hoắc Thiệu Hằng hay sao?

Như vậy cô cũng sẽ không bị sốc quá thế này.

Cũng may, khả năng ứng phó của cô coi như còn bình thường.

Cố Niệm Chi lại lặng lẽ nhìn Hoắc Thiệu Hằng, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt anh ấy. Đây cũng là một trong những lý do quan trọng khiến Hoắc Thiệu Hằng quyết định gia nhập quân đội vào mười năm trước sao?

Gia đình anh khiến anh cảm thấy xa lạ, ngột ngạt, thật sự không muốn quay lại ngôi nhà này nữa, phải không?

Sau khi gia nhập quân đội, nhiệm vụ nào anh ấy cũng tranh làm, chỉ cần có thể không cần phải về nhà thì anh sẽ không về, vì anh không thể nào đối mặt với mọi người trong cái nhà này.

Anh đã phải mất mười năm mới có được sự tâm hồn mạnh mẽ và yên bình như vậy để bản thân có thể không quan tâm đến những chuyện ngoài lề, không mang theo bất cứ cảm xúc cá nhân nào khi đối diện với việc này.

Thầm phán đoán tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng như vậy, trong lòng Cố Niệm Chi cũng rất khó chịu. Cô luôn cảm thấy có lẽ sự việc này cũng không phải là không có cơ hội xoay chuyển.

Tống Cẩm Ninh vẫn còn điên, Hoắc Quan Nguyên mất tích, ai biết được có chuyện gì đã xảy ra chứ?

Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới đi qua, cầm lấy những lá thư trong tay Cố Niệm Chi, bình tĩnh nói với Hoắc Gia Lan: "Những thứ này, tôi sẽ giữ lại trước. Tạm thời mẹ tôi sẽ được đưa đi. Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng." Nói rồi, anh ấy quay đầu gọi một tiếng: "Lính công vụ đâu?"

Lính công vụ trực ban hôm nay vội vàng chạy vào: "Chào Thủ trưởng ạ!"

"Gọi cho thư ký sinh hoạt của tôi, bảo họ đưa Trần Liệt và bác sĩ Diệp qua đây đón mẹ tôi đến căn cứ tổng bộ của Quân khu sáu."

Hoắc Thiệu Hằng ra lệnh rõ ràng, rành mạch, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của anh như có một hồi chuông giúp người nghe định thần lại vậy.

Trái tim đang bị treo lơ lửng của Cố Niệm Chi lập tức tìm thấy vị trí quay về, không còn đung đưa như đi trên dây thép nữa.

"Anh vẫn muốn đưa bà ta đi sao?" Cơ thể của Hoắc Gia Lan lảo đảo như sắp đổ, không nén nổi nỗi đau đớn: "Anh họ cả, sao anh có thể độc ác như vậy chứ? Mạng sống của mẹ anh là tính mạng, mạng sống của bố em không phải là tính mạng sao?!"

Nãy giờ Cố Niệm Chi vẫn nghẹn lời không nói được gì, đến lúc này cô cũng không thể nhịn nổi nữa, bèn cao giọng nói: "Hoắc Gia Lan, cô thật quá đáng. Sao cô có thể bắt Hoắc thiếu đáp ứng một cái yêu cầu vô lý như thế được? Cho dù nói thế nào thì bác Tống cũng vẫn đang bệnh, chân tướng sự việc rốt cuộc ra sao bây giờ nói ra e là vẫn còn quá sớm."

"Cái gì gọi là quá sớm?" Mặt Hoắc Gia Lan vô cùng dữ tợn lao tới bên cạnh Cố Niệm Chi, "Chẳng lẽ cô không tin những thứ này ư? Tôi nói cho cô biết, ông nội và chú Hai đã đưa những lá thư này cho chuyên gia giám định chữ viết giỏi nhất của Bộ Quốc phòng xem rồi, chứng thực là chữ viết của bố tôi và mẹ anh ấy!"

"Thế thì làm sao?"

Cố Niệm Chi không hề nhường bước.

Hà Chi Sơ từng khen Cố Niệm Chi, nói rằng cô ấy có tinh thần bất khuất mà một luật sư cần có nhất. Thậm chí, trong trường hợp đối phương có bằng chứng rõ ràng thì cô cũng có thể kiên trì không từ bỏ, tìm ra điểm yếu hiếm hoi để tấn công lại.

Quả thật, cô cũng không hề phụ sự kỳ vọng của Hà Chi Sơ, một lần nữa đáp trả Hoắc Gia Lan: "Hoắc Gia Lan, tôi thấy có vẻ não của cô và mẹ cô đều không được tốt lắm thì phải. Chỉ cần dựa vào một vài lá thư cũ kỹ, ố vàng mà lên án người thân đang vắng mặt của mình. Ít nhất, hai người cũng nên đợi tìm thấy bố của cô, đợi bác Tống tỉnh táo lại, mọi người đối chất thẳng với nhau có tốt hơn không? Cô kéo dài bệnh tình của bác Tống như thế này, không phải đang lợi cho địch hại cho ta, vẽ đường cho hươu chạy sao?"

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện