Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Đến Đây Là Vì Ai?


trước sau

Editor: Nguyetmai

"Dẫn độ ư?!" Giọng của Thẩm phán Judy the thé lên, bà ta hoàn toàn không dự liệu trước được sẽ xảy ra chuyện này. Ánh mắt lúng túng của bà ta bất giác nhìn về phía một người đang ngồi dự thính trong tòa án.

Người đó là người chịu trách nhiệm điều phối vụ án của bên Bộ Quốc phòng và CIA, cũng là người liên lạc và thỏa thuận riêng tư với bà ta...

Trung tá Peter ngạc nhiên há hốc mồm, mắt trừng to như cái chuông đồng, trong lòng thầm nghĩ không ổn, đúng là ông ta đã quên mất điểm này.

Một trong những điều kiện mà Tân Hạnh Cao đưa ra khi tiếp xúc với bọn họ, chính là phải cấp thẻ xanh cho cô ta trở thành cư dân vĩnh viễn của nước Mỹ.

Thủ tục làm thẻ xanh tương đối rườm rà, dù họ đã đáp ứng điều kiện của cô ta, nhưng làm thủ tục cũng tốn rất nhiều thời gian.

Thủ tục còn chưa làm xong, Tân Hạnh Cao đã bị Cố Niệm Chi đánh cho một trận.

Không thể nuốt xuống cục tức này, Tân Hạnh Cao ỷ có Bộ Quốc phòng Mỹ và CIA làm chỗ dựa, muốn giết một người để răn trăm người khác. Cô ta muốn đe dọa các du học sinh khác của Đế Quốc Hoa Hạ đừng có ý đồ gây chuyện với cô ta, vì thế nên kiên quyết muốn tố cáo Cố Niệm Chi, đưa cô vào thăm nhà tù của nước Mỹ.

Khoảnh khắc đó, cô ta đã tự cho mình là người Mỹ rồi, cho rằng hệ thống pháp chế của Mỹ sẽ nói đỡ cho cô ta, bảo vệ cô ta thoát khỏi sự xúc phạm của sinh viên Đế Quốc Hoa Hạ.

Về phần Cố Niệm Chi, du học sinh Đế Quốc Hoa Hạ đó sẽ phải chịu tổn hại gì trong nhà tù Mỹ, thì căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô ta.

Nhưng bây giờ nhân viên ngoại giao của Lãnh sự quán Đế Quốc Hoa Hạ vừa xuất hiện đã đánh cô ta trở về nguyên hình, giống như gậy Kim Cô của Tôn Ngộ Không vậy.

Tân Hạnh Cao đờ đẫn ngu ngơ ngồi trên ghế nguyên cáo, sợ đến mềm nhũn cả hai chân, hai tay đặt trên xe lăn bắt đầu run rẩy dữ dội như chính sự thấp thỏm lo âu trong lòng cô ta vậy.

Cô ta thậm chí còn không phải là cư dân vĩnh viễn của nước Mỹ, vẫn hoàn toàn là công dân Đế Quốc Hoa Hạ, điều pháp luật nước Mỹ có thể làm thực sự rất có hạn.

"Đúng, dẫn độ." Nhà ngoại giao cầm văn kiện trong tay, "Nước tôi đã ký thỏa thuận dẫn độ với quý quốc. Dựa theo thỏa thuận, vụ án hình sự này hoàn toàn thuộc về phạm vi của việc dẫn độ."

Nhà ngoại giao này nhấn mạnh từ "vụ án hình sự" mang theo giọng giễu cợt, cười như không cười nhìn mặt Thẩm phán Judy đang đỏ tới tận mang tai.

Vì theo như thỏa thuận dẫn độ, nếu là đương sự trong vụ án chính trị thì nằm ở ngoài thỏa thuận, nhưng vì là vụ án hình sự nên hoàn toàn phù hợp với những điều khoản trong dẫn độ.

Vụ án Tân Hạnh Cao kiện Cố Niệm Chi rõ ràng là vụ án chính trị, nhưng vì để dạy cho Cố Niệm Chi một bài học mà họ lại đi tố cáo theo vụ án hình sự.

Kết quả như vậy vừa khéo cho người của Đế Quốc Hoa Hạ tận dụng khe hở.

Nhưng để cho bọn họ đưa Tân Hạnh Cao về nước xét xử ư?!

Are you kidding me?! (Các người đang đùa với tôi đấy à?)

Trung tá Peter sẽ là người đầu tiên nhảy ra táng cho cô ta một cái bạt tai!

Trong tòa án nhất thời im lặng như tờ, hầu hết các ánh mắt đều nhìn tới nhìn lui vẻ mặt của Thẩm phán Judy và Tổng Lãnh sự Đế Quốc Hoa Hạ tại Boston.

Ngoại trừ Hà Chi Sơ.

Anh ta ngồi thẳng tắp trên dãy ghế bị cáo, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào Cố Niệm Chi. Ánh mắt kia, thực sự rất khó tả bằng lời, dường như chỉ cần có khả năng, anh ta sẽ lập tức biến thành một con mãnh thú, nuốt gọn Cố Niệm Chi vào bụng vậy.

Nhưng từ bé đến giờ, trừ Hoắc Thiệu Hằng ra, Cố Niệm Chi cô chưa từng biết sợ ai là gì.

Cô không cam lòng yếu thế, nhìn thẳng vào mắt Hà Chi Sơ, sau đó nghiêng người sang ghé tai anh ta, nhẹ giọng hỏi: "... Giáo sư Hà, thầy không vui à?"

Sao tự dưng lại phát cáu như thế?

Nghĩ tới nghĩ lui, dường như là lúc cô bắt đầu nhắc đến phí luật sư với anh ta thì phải.

Thế nhưng lúc ấy, cô tưởng rằng đợt tố tụng này nhất định sẽ thua, cô sẽ bị giam giữ. Thế nên, ngay trước khi bị cảnh sát tòa án mang đi, cô mới vội vàng nói rõ chuyện này với Hà Chi Sơ.

Cô không muốn nợ ân tình của Hà Chi Sơ.

Nhìn phản ứng của Hà Chi Sơ như thế, Cố Niệm Chi càng cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn.

Cô phải nhanh chóng trả tiền cho anh ta mới được.

"Đúng vậy, em còn quan tâm tôi có vui hay không cơ à?" Hà Chi Sơ rít răng phun ra một câu, âm lượng cực kỳ thấp, hơi thở và giọng nói lành lạnh dường như quét lên gò má của Cố Niệm Chi.

Cố Niệm Chi dịch người ra, dùng khóe mắt liếc Hà Chi Sơ một cái, rồi tiếp tục giải thích: "Em biết Giáo sư Hà giúp em không phải vì tiền, nhưng em không thể coi ý tốt của thầy là lẽ đương nhiên được. Điều duy nhất mà em có thể làm cho Giáo sư Hà chính là trả tiền, sau đó làm một sinh viên giỏi của thầy, cố gắng dốc sức đạt được thành tích tốt nghiệp xuất sắc thôi."

Hà Chi Sơ giận đến bật cười, tay xoa mi tâm, cùi chỏ dựa vào thành ghế, "Ha ha... Hà Chi Sơ tôi có học trò như em thế này, đúng là có phúc ba đời."

"Sao nghe câu này của Giáo sư Hà giống như đang nói "khổ tám đời" vậy." Cố Niệm Chi dời ánh mắt nhìn lướt qua phía bên Trần Liệt, hững hờ nói: "Nếu như Giáo sư Hà nhất thời khó tiếp nhận được thì chờ sau khi vụ án này kết thúc rồi nói sau vậy. Nói chung em sẽ không để cho Giáo sư Hà chịu thiệt thòi đâu."

"Người có thể khiến tôi chịu thiệt thòi, bất cứ là ở nơi đâu, cũng chỉ có em mà thôi..." Hà Chi Sơ cúi đầu thở dài một tiếng, nuốt câu nói cuối cùng này vào trong bụng. Anh ta nhắm mắt lại, không chấp nhặt với cô nhóc không có lương tâm này nữa.

Trong tòa án, Cố Niệm Chi nói nhỏ với Hà Chi Sơ, người ngoài cũng không nghe thấy. Cho dù có nhìn thấy, họ cũng sẽ chỉ tưởng rằng bị cáo đang chuyện trò cùng với luật sư biện hộ thôi. Dù sao tình tiết vụ án cũng có sự thay đổi mới, phải dẫn độ về nước xử lý rồi.

Thực ra dù nhà ngoại giao của Đế Quốc Hoa Hạ không xuất hiện, Hà Chi Sơ cũng có cách để Cố Niệm Chi bình an vô sự thoát ra khỏi vụ án này.

Nhưng bây giờ thậm chí đối phương còn phái nhà ngoại giao tới, Hà Chi Sơ cũng không muốn dùng đến thế lực của mình nữa.

Anh ta nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc những nhà ngoại giao này đến đây là vì ai? Vì Tân Hạnh Cao, hay là... Cố Niệm Chi?

Hà Chi Sơ không thốt ra câu nói cuối cùng, đương nhiên Cố Niệm Chi không hề hay biết.

Mà thật ra, dù có nghe thấy được, cô cũng không quan tâm, vì sự chú ý của cô lúc này đang bị thu hút bởi cuộc giao chiến giữa Thẩm phán và nhà ngoại giao của Đế Quốc Hoa Hạ rồi.

Sau giây phút sững sờ, cuối cùng Thẩm phán Judy cũng tung ra đòn phản kích mới: "Không được, Tân bị suy nhược thần kinh, không có năng lực hành vi của người bình thường. Ai có thể đảm bảo cho sự an toàn tính mạng của cô ấy chứ?"

Đương nhiên bên Đế quốc Hoa Hạ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Trần Liệt bước ra, tự giới thiệu về thân phận bác sĩ của mình, nói: "Có tôi ở đây, xin ngài Thẩm phán cứ yên tâm."

Năng lực chữa bệnh của Trần Liệt nổi tiếng cả trong giới y học quốc tế, cộng thêm nền tảng quân đội của anh ta, nên anh ta vừa ra mặt một cái, ngay cả Trung tá Peter cũng á khẩu, không thể phản bác gì được.

Ông ta thầm lắc đầu với Tân Hạnh Cao, nhún vai ra vẻ mình đã bất lực, không thể làm gì khác.

Đại diện CIA cũng ngồi thẳng tắp, không nhúc nhích.

Người họ muốn giao thiệp là tên trùm Bạch Dư Sinh đã nằm trong sự khống chế của bọn họ, tác dụng của Tân Hạnh Cao này đã không còn quan trọng gì nữa rồi.

Ánh mắt Tân Hạnh Cao lướt nhanh một vòng quanh tòa án. Đột nhiên cô ta phát hiện ra rằng, nếu cô ta vẫn không lên tiếng thì chắc chắn sẽ phải trở thành quân cờ bị bỏ rơi của những kẻ này, thật sự sẽ bị dẫn độ về nước xét xử mất.

Cô ta từng làm biết bao chuyện như thế, nếu về nước, dùng đầu gối nghĩ cũng biết điều gì đang chờ đợi cô ta.

"Ngài Thẩm phán, tôi yêu cầu nhập tịch nước Mỹ." Giọng nói của Tân Hạnh Cao đột ngột vang lên trong tòa án. Mặc dù cô ta đang nói chuyện với Thẩm phán, nhưng lại quay đầu lại, uy hiếp nhìn về phía Trung tá Peter và đại diện CIA đang ngồi trên ghế dự thính, "Tôi biết theo luật nhập tịch của nước Mỹ, người có cống hiến to lớn cho lợi ích của Mỹ, có thể lập tức nhập tịch ngay không cần phải chờ đợi."

Làm thẻ xanh cần phải có thủ tục, nhưng nhập tịch hỏa tiễn còn nhanh hơn nhiều.

Tân Hạnh Cao đã sớm nghiên cứu cẩn thận về những quy trình này. Trước kia cô ta tưởng rằng thẻ xanh không phải là vấn đề, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được, nhưng bây giờ là tình thế bắt buộc, cô ta không thể không lập tức đề cập đến việc nhập tịch.

So với ý định muốn để cho Cố Niệm Chi ngồi tù, đối với cô ta mà nói, việc tranh thủ thời gian nhập tịch Mỹ, không để bị pháp luật của Đế quốc Hoa Hạ cai quản nữa mới là điều quan trọng nhất hiện giờ.

Cuối cùng Tân Hạnh Cao không thể tiếp tục giả vờ ngu được nữa, trong lòng quá sốt ruột bèn buột miệng kêu lên trước mặt mọi người trong tòa án.

Cố Niệm Chi là người phản ứng nhanh nhất. Cô lập tức cười nhạo một tiếng, đứng lên nói: "Ô? Không phải bộ não của bạn học Tân đã chịu tổn thương nghiêm trọng không hồi phục được, chỉ số IQ chỉ giống như đứa trẻ ba tuổi à? Vì sao vừa tới thời khắc quan trọng, đầu óc của bạn Tân lại sáng suốt thế? Trước mặt bao người chứng kiến như thế này, Tân Hạnh Cao, cô đừng hòng giả ngu để vu cáo tôi nữa! Luật sư Hà, tôi muốn anh đại diện tôi phản tố Tân Hạnh Cao giả tạo chứng cứ, cản trở sự công chính của Tư pháp. Phản tố Bộ Quốc phòng Mỹ và CIA dùng quyền hành tư lợi cá nhân, hãm hại trẻ vị thành niên vô tội như tôi!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện