Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Không Thể Tự Lo Liệu Cho Cuộc Sống


trước sau

Advertisement
Editor: Nguyetmai

Sáng sớm hôm sau, Mai Hạ Văn vừa thức dậy liền nhận được điện thoại của Hà Chi Sơ.

"Giáo sư Hà, buổi sáng tốt lành." Mai Hạ Văn vội chào hỏi anh ta, "Bây giờ xuất phát ạ?"

Hà Chi Sơ lạnh lùng đáp lại: "Em chuẩn bị đi, ba mươi phút nữa tôi lái xe tới đón em."

Ba mươi phút sau Mai Hạ Văn đi xuống tầng, trông thấy một chiếc Cadillac mui trần phiên bản dài đang đỗ trước cửa khách sạn Hilton.

Trông thấy cậu ta đi xuống, một tài xế nam người da trắng anh tuấn đeo găng tay trắng bước xuống xe, mở cửa bên cạnh mời cậu lên.

Mai Hạ Văn cảm ơn anh ta, bước lên xe, mỉm cười với Hà Chi Sơ đang ngồi bên trong.

"Giáo sư Hà khách sáo quá." Mai Hạ Văn cảm thấy vừa mừng vừa lo vì được đối xử đặc biệt như vậy.

Khí thế lớn nhường đó, còn có cả lái xe riêng nữa, chỉ nhìn thoáng một cái đã thấy vị Giáo sư Hà này toát lên dáng vẻ một người đứng đầu của công ty luật lớn rồi.

Hà Chi Sơ mở tủ lạnh mini trong xe, lấy chai rượu vang đỏ và ly rượu ra, "Muốn uống một ly không?"

Uống rượu vang đỏ vào sáng sớm à...

Tuy Mai Hạ Văn không có thói quen này, nhưng vì không muốn bị Hà Chi Sơ xem thường, cậu ta đành thuận theo đón lấy ly rượu.

"Tôi không có thói quen ăn sáng, bình thường chỉ uống một ly vang đỏ thêm đá." Hà Chi Sơ ra hiệu nâng ly với Mai Hạ Văn, rồi uống cạn một hơi.

Mai Hạ Văn cũng uống một ly theo anh ta.

Rượu vang được bỏ thêm đá mát lạnh, cộng thêm hương thơm thoang thoảng của chanh, khiến nó giống một ly cocktail được điều chế ngon lành hơn.

Hà Chi Sơ lại rót cho cậu ta một ly nữa.

Chiếc xe đuôi dài xa xỉ chạy êm đến mức gần như không có cảm giác đang ngồi trên xe.

Mai Hạ Văn uống liền một lúc bốn năm ly rượu vang, mới nhận ra bọn họ đã đi được một đoạn đường rồi.

Đầu óc bắt đầu choáng váng, cậu ta cầm ly rượu, hai mắt mơ màng, "Giáo... Giáo sư Hà, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?"

Tuy Hà Chi Sơ uống rất nhiều rượu, nhưng lại không hề say.

Anh ta lạnh lùng, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thản nhiên nói: "Đi đón Niệm Chi, không phải cô ấy là bạn gái em sao? Em không muốn đi chơi với cô ấy à?"

Mai Hạ Văn "ồ" một tiếng, khẽ day thái dương, dựa vào lưng ghế. Cậu ta đã say khướt rồi, cười ha ha nói: "Bạn gái ấy ạ? Vẫn còn thiếu chút chút nữa ạ. Đến nằm mơ em cũng muốn cô ấy là bạn gái em, nhưng cô ấy lại muốn em đợi. Cô ấy muốn khảo nghiệm em nửa năm mới đồng ý trở thành bạn gái em."

Hà Chi Sơ hơi bất ngờ không nhìn ra ngoài nữa mà quay sang quan sát Mai Hạ Văn một lượt, như đang dò xét xem những lời nói kia là thật hay giả, "Vậy cũng như đã chốt rồi còn gì? Trước mặt mọi người, hai đứa cũng đã nắm tay đó thôi."

"Chỉ là nắm tay mà thôi." Mai Hạ Văn uống say, nói rất nhiều, không kìm nén nổi cơn giận dữ: "Muốn ôm một chút cô ấy cũng không cho, hơi một tí lại đẩy em ra xa. Có lẽ cô ấy là trinh nữ duy nhất ở trường bọn em ấy chứ, còn là dạng trinh nữ mà chưa có cả nụ hôn đầu cơ… Hahahaha... Em thật vô dụng, theo đuổi cô ấy lâu như vậy rồi, mà cũng chỉ được nắm tay..."

Hà Chi Sơ không nói gì, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa xe.

Anh ta cầm điện thoại, gọi cho Cố Niệm Chi: "Niệm Chi à."

Cố Niệm Chi đang nằm ngủ trên giường, nghe điện thoại reo rất lâu mới nhấc máy.

"Giáo sư Hà ạ?" Vừa nghe thấy giọng Hà Chi Sơ, Cố Niệm Chi lập tức tỉnh táo hẳn. Cô ngồi bật dậy, nhưng giọng nói vẫn mang theo vẻ khàn khàn lười biếng ngái ngủ, "Có chuyện gì vậy ạ?"

"Hôm nay đưa Mai Hạ Văn đi tham quan Viện đại học Harvard, đúng lúc nhớ ra vết thương của em cần tái khám, tôi tới đón em đi cùng luôn." Nói xong Hà Chi Sơ cúp máy luôn, không để Cố Niệm Chi có cơ hội từ chối.

Nhờ thuốc mỡ xanh phiên bản mới của Trần Liệt mà vết thương trên mặt cô đã lành hoàn toàn rồi, còn đến viện tái khám làm gì nữa?

Nhưng hôm nay Hà Chi Sơ đưa Mai Hạ Văn đi tham quan Viện đại học Harvard, Cố Niệm Chi thân là chủ nhà nên cũng không tiện từ chối.

Dù rằng cô thực sự rất muốn được ở nhà một mình ngủ nướng cả ngày...

Cố Niệm Chi vội vàng chạy vào phòng tắm tắm qua, chọn cho mình chân váy trắng nữ tính thêm đôi giày thể thao nhỏ xinh, áo phông xanh tím than, mái tóc dài buộc cao sau đầu, đội mũ bóng chày màu xanh tím than. Cô khoác theo chiếc ba lô nhỏ, nói với Âm Thế Hùng: "Anh Đại Hùng ơi, Giáo sư Hà đưa Mai Hạ Văn đi tham quan Viện đại học Harvard, em đi chơi với họ chút nhé."

Âm Thế Hùng ngó đầu từ trong phòng ra, "Bao giờ em về?"

"Em không biết nữa. Chắc cũng phải đến tối ạ. Em sẽ gọi điện cho anh sau." Cố Niệm Chi vừa dứt lời, điện thoại liền đổ chuông, cô lướt mắt nhìn một cái rồi nói, "Không nói với anh nữa, bọn họ tới đón em rồi." Nói xong, cô mở cửa chạy vụt đi.

Cố Niệm Chi mới đi chưa được bao lâu. Âm Thế Hùng liền cải trang đi xuống tầng, theo họ tới Viện đại học Harvard.

Chiếc xe đuôi dài sang trọng của Hà Chi Sơ nghênh ngang đứng đó khiến Âm Thế Hùng có muốn lờ đi cũng không được.

Tới Viện đại học Harvard, Cố Niệm Chi vui vẻ giới thiệu kiến trúc của trường cho Mai Hạ Văn, toàn nói với cậu ta về tòa giảng đường của các khoa chuyên ngành, sau đó đưa cậu ta tới tham quan tòa giảng đường của khoa Luật, còn chụp vài tấm ảnh nữa.

Mai Hạ Văn cười nói: "Về nước anh có thể khoe khoang với mọi người là tôi đã từng đến Viện đại học Harvard rồi."

"Anh mơ đi." Cố Niệm Chi lườm cậu ta một cái, trò chuyện vui vẻ với cậu ta, còn Hà Chi Sơ ở bên cạnh thì cực kỳ dư thừa.

Nhưng Hà Chi Sơ lại như không quan tâm đến điều ấy, vẫn thong dong đi theo sau họ. Lúc sau không biết từ khi nào, trên tay anh ta lại xuất hiện thêm điếu thuốc, đứng hút thuốc ở nơi được phép hút thuốc của Viện đại học Harvard.

Cố Niệm Chi ngoảnh đầu nhìn điếu thuốc đang cháy trên tay anh ta, ánh mắt sáng lấp lánh.

Hà Chi Sơ như có linh cảm vậy, bất giác ngẩng đầu lên, thấy Cố Niệm Chi đang nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên tay mình.

"Được rồi, tôi không hút nữa." Anh ta mỉm cười vứt điếu thuốc vào thùng rác gần đó.

Cố Niệm Chi khẽ nhoẻn miệng cười, không nói gì, lại quay đầu chỉ về phía tòa giảng đường của Trường Kỹ thuật Điện tử đối diện với Trường Luật, nói với Mai Hạ Văn: "Bên đây là tòa giảng đường của Trường Kỹ thuật Điện tử, em quen rất nhiều bạn học người Trung Quốc ở đây đấy."

"Phải rồi, Niệm Chi còn có một nam thần ở bên đó nữa kìa." Hà Chi Sơ chắp tay sau lưng đứng cạnh Cố Niệm Chi, nheo mắt nhìn về phía tòa giảng đường của Trường Kỹ thuật Điện tử.

"Nam thần ư?" Tim Mai Hạ Văn đập thình thịch, kinh ngạc nhìn Cố Niệm Chi, "Là ai thế?"

Cố Niệm Chi xấu hổ đỏ bừng cả mặt, ngại ngùng đáp: "Giáo sư Hà cứ trêu em, em có nhiều nam thần lắm ấy. Hạ Văn, anh ta cũng là nam thần của em đấy!"

"Thật không?" Mai Hạ Văn tươi cười, dù biết Cố Niệm Chi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng vẫn không nén nổi niềm vui sướng.

Cô ấy coi cậu ta là nam thần cơ đấy, sự tự tin bị đả kích của cậu ta bỗng chốc lại dâng trào như muốn bùng nổ.

"Đương nhiên rồi!" Cố Niệm Chi ra sức gật mạnh đầu, khóe mắt thoáng liếc thấy ánh mắt lạnh lùng của Hà Chi Sơ đang nhìn cô. Cố Niệm Chi quay đầu lại, nịnh nọt anh ta: "Giáo sư Hà, Giáo sư cũng là nam thần của em nữa. Hôm nay em may mắn thật đấy, được đi cạnh hai nam thần như thế này, tuyệt quá đi mất!"

Hà Chi Sơ nhìn Mai Hạ Văn một cái, tự nhiên không hiểu được, với câu nói này của Cố Niệm Chi thì rốt cuộc anh ta nên vui hay nên buồn đây.

Suy cho cùng, Hà Chi Sơ chẳng hề muốn nhận cái danh hiệu nam thần cùng một lúc với Mai Hạ Văn chút nào…

Anh ta hất cằm, nói: "Đi qua bên kia đi. Vết thương của em vẫn cần tái khám."

Mai Hạ Văn vội đồng ý ngay: "Niệm Chi, hôm anh nhìn thấy vết thương trên mặt em, anh sợ chết khiếp đấy. Giờ em không sao rồi chứ?"

Cố Niệm Chi đưa tay lên xoa mặt, khéo léo nói: "Em thì thấy không sao nữa rồi, nhưng có lẽ vẫn nên đi kiểm tra một chút."

Hà Chi Sơ không nói thêm gì nữa, đưa Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn tới bệnh viện trực thuộc Trường Y của Viện đại học Harvard.

Lần này người anh ta tìm tới là chuyên gia khoa da liễu.

"Bác sĩ Thomas, làm phiền ông." Hà Chi Sơ kéo Cố Niệm Chi tới, "Ông nhìn mặt cô ấy xem, lúc trước bị người ta đánh bị thương, bây giờ tuy hết sưng nhưng tôi lo bên trong vẫn chưa khỏi hoàn toàn."

Bác sĩ Thomas cẩn thận kiểm tra cho Cố Niệm Chi, nhưng muốn yên tâm vẫn cần chụp X quang, để chắc chắn rằng xương mặt không có vấn đề gì.

Họ phải ở bệnh viện đợi một tiếng đồng hồ, mới nhận được phim X quang.

"Tôi có thể đảm bảo rằng cô ấy phục hồi rất tốt, không chỉ phần xương mặt không có gì bất thường, mà phần da cũng đã khỏi hoàn toàn rồi, không có một vết sẹo nhỏ nào." Bác sĩ Thomas là một ông lão râu tóc bạc phơ, vô cùng hòa nhã dễ gần với Cố Niệm Chi. Khám xong, ông còn tặng cô một cây kẹo mút nữa.

Cố Niệm Chi ngậm cây kẹo mút,
Advertisement
vui vẻ đi giữa Hà Chi Sơ và Mai Hạ Văn.

Họ đi qua hành lang, Cố Niệm Chi chú ý thấy trước cửa một phòng bệnh có lính Mỹ mặc đồ rằn ri đứng canh gác.

Đây có lẽ là phòng của một nhân vật quan trọng nào đó chăng?

Trong đầu Cố Niệm Chi vừa nảy ra suy nghĩ kia, quay sang thì đã thấy một cô gái đầu quấn băng trắng, cánh tay bó bột, một nửa khuôn mặt sưng lên như chiếc bánh bao, được người khác dìu đỡ, chầm chậm bước ra ngoài phòng bệnh.

Hà Chi Sơ dừng lại, kéo Cố Niệm Chi về phía mình, "Đi bên này." Anh ta đưa cô và Mai Hạ Văn tới một hành lang khác.

Tuy họ rời đi rất nhanh, nhưng vẫn bị cô gái kia trông thấy.

Cô gái này chính là Tân Hạnh Cao, người mà hôm đó đã bị Cố Niệm Chi đánh gãy tay, đồng thời còn bị đánh đến nỗi chấn động não đó.

Ánh mắt cô ta đau đáu nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của Cố Niệm Chi, cứ cảm thấy trông rất quen...

Cô ta hỏi người y tá đang đỡ mình: "Cô gái khi nãy là ai vậy? Cô biết không?"

Người y tá kia lắc đầu, "Tôi có thể hỏi thăm giúp cô."

Họ đều nhìn thấy ba người kia vừa đi từ phòng khám chuyên gia da liễu ra.

Cô y tá đó gọi một người tới, hỏi thăm: "Vừa nãy có ba người, hai nam một nữ, từ phía này đi qua, anh có biết họ là ai không?"

Người này vừa hay lại là y tá của bác sĩ Thomas, chuyên gia da liễu, liền trả lời: "Đó là bệnh nhân của bác sĩ Thomas. Có phải cô gái đó rất xinh đẹp không? Tôi chỉ biết cô ấy họ Cố, là sinh viên của Giáo sư Hà Trường Luật. Vết thương của cô ấy mới lành lại, may mà không để lại sẹo, không thì…" Người y tá kia bỗng im bặt, hơi sợ sệt liếc mắt nhìn Tân Hạnh Cao.

Phần xương mặt của Tân Hạnh Cao bị đánh đến lệch sang một bên, nếu không thực hiện phẫu thuật thẩm mĩ, chắc chắn dung nhan của cô ta sẽ bị hủy hoại.

Cũng bởi lý do đó mà phòng bệnh của cô ta được sắp xếp ở ngay cạnh phòng chuyên gia khoa da liễu, để bác sĩ Thomas khám và xác định phương án điều trị cho cô ta.

Họ Cố, lại là sinh viên của Hà Chi Sơ, còn có thể là ai được nữa?

Tân Hạnh Cao chỉ cảm nhận thấy một luồng phẫn nộ nồng đậm dâng lên từ đáy lòng, nghẹn cứng trong cổ họng. Cô ta quay đầu đi vào phòng bệnh, cầm điện thoại, ấn gọi đến một số điện thoại bí mật: "Tôi muốn gặp Trung tá Peter."

Nửa tiếng sau Trung tá Peter tới bệnh viện trực thuộc Trường Y của Viện đại học Harvard.

Ông ta là một người đàn ông trung niên bụng phệ, chắp tay sau lưng, đứng trước giường bệnh của Tân Hạnh Cao, trên mặt nở một nụ cười hòa nhã thân thiện: "Tân, có việc gì thế? Đã khỏe hơn chưa?"

Tân Hạnh Cao giận dữ nhìn ông ta: "Tôi chỉ muốn hỏi chú, tại sao Cố Niệm Chi lại không bị gì?! Cô ta đánh tôi ra nông nỗi này, lẽ nào không phải chịu trách nhiệm hình sự sao?!"

Trung tá Peter vừa nghe đã biết không ổn, việc này vẫn chưa kịp nói với Tân Hạnh Cao…

Tân Hạnh Cao vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê, sức khỏe đang dần hồi phục, còn phải chuẩn bị làm phẫu thuật thẩm mĩ, nên cô ta không hề biết chuyện về sau.

"Chuyện là thế này…" Trung tá Peter áy náy xoa tay, "Việc xô xát giữa hai người, không cần chịu trách nhiệm hình sự."

"Cái gì?!" Tân Hạnh Cao thấy cổ họng tanh ngọt, chắc là ho ra máu rồi, "Đây là luật pháp ở đâu vậy?! Tôi không tin!"

"Nhưng đây là sự thật." Trung tá Peter nhướng đôi lông mày lưa thưa màu vàng nhạt của mình, "Đây đều là việc có tiền lệ. Bóng chày, khúc côn cầu, đều là những môn thể thao có đánh nhau xô xát trên sân bóng, chỉ cần không đánh chết người, không bị thương nặng, thì không phải chịu trách nhiệm hình sự."

"Cô ta đánh tôi thành nông nỗi này rồi mà vẫn chưa tính là bị thương nặng sao?!" Tân Hạnh Cao chỉ muốn đập giường.

Cô ta giữ Cố Niệm Chi không buông, cũng là vì trong lòng không tự tin và sợ hãi.

Chuyện mà bản thân cô ta làm, trong thâm tâm cô ta vẫn luôn hiểu rõ. Du học sinh Đế Quốc Hoa Hạ đều vạch rõ ranh giới với cô ta rồi.

Nếu họ chỉ không quan tâm và cô lập cô ta, thì cô ta cũng không để ý đến.

Cô ta sợ nhất là người giống như Cố Niệm Chi, trực tiếp ra tay đánh cô ta!

Nếu như vậy rồi mà không xử lý nghiêm khắc, về sau mọi người đều bắt chước theo, thì chưa biết chừng sẽ có thể lấy mạng cô ta bất cứ lúc nào mất…

"Nói theo góc độ y học, vết thương của cháu, thực sự không tính là bị thương nặng." Trung tá Peter giải đáp đâu ra đấy, "Mà bên cô Cố kia, cô ta cũng bị thương, bác sĩ nhận định rằng thương tích cũng ngang cháu."

"Không thể nào!" Tân Hạnh Cao hét lớn, tiếng hét lớn đến mức vang vọng trong phòng bệnh, "Vết thương của cô ta đã lành từ lâu rồi! Tôi còn vừa thấy cô ta đi qua trước phòng bệnh của tôi, diễu võ dương oai cơ mà! Sao có thể giống như tôi, giờ còn chưa dậy được khỏi giường được!"

"… Vậy à?" Trung tá Peter khẽ nhíu mày, "Nhưng cô ta có xác nhận của bác sĩ. Tân à, cháu nên biết rằng, tòa án dựa vào bằng chứng để xét xử, họ chỉ nhìn xác nhận của bác sĩ để xác định mức độ thương tích thôi."

Hai tay Tân Hạnh Cao nắm chặt vào thành giường, nắm mạnh đến nỗi gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên.

"Nói cho tôi biết, phải làm thế nào mới có thể khiến họ Cố kia ngồi tù." Tân Hạnh Cao không muốn bỏ qua cho Cố Niệm Chi. Cô ta muốn giết một người răn trăm người, cô ta muốn quân đội Mỹ phải thật sự cam đoan, bảo đảm chắc chắn cho sự an toàn của cô ta, "Tôi làm cho các người bao nhiêu việc, các người không thể đối xử với tôi như vậy!"

Trung tá Peter lắc đầu, đưa hai tay lên: "Không có ích gì đâu. Cô ta có Hà Chi Sơ nâng đỡ sau lưng, rất khó để kiện cô ta. Tân, có một việc tôi vẫn chưa nói với cháu, chúng tôi vừa hòa giải với Hà Chi Sơ, vì anh ta kiện tôi và phòng của chúng tôi về việc dùng hình phạt trái phép với sinh viên của anh ta. Thực ra chúng tôi chỉ dặn bảo vệ trường còng tay sinh viên của anh ta lại thôi."

Tân Hạnh Cao chợt trợn trừng mắt, "Khó đến vậy sao?"

"Đúng thế, khó hơn so với tưởng tượng của cháu nhiều."

"Tôi không tin." Tân Hạnh Cao nghiến răng nói ra một câu. Cô ta nhắm mắt lại, nằm trên giường bệnh thở dốc, cuối cùng mới nói: "Trung tá Peter, tôi muốn kiểm tra xem như thế nào được định nghĩa là thương nặng."

Trung tá Peter nhìn Tân Hạnh Cao, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, "Tân, cháu thật thông minh." Vừa nói vừa vẫy tay, "Chú chờ tin tốt của cháu."

Mai Hạ Văn ở lại Boston sáu ngày, đến ngày thứ bảy thì lên máy bay về nước.

Trong sáu ngày đó, Hà Chi Sơ đặc biệt cho Cố Niệm Chi nghỉ học, phái một tài xế và một vệ sĩ luôn đi cùng họ.

Đi tới đâu cũng có người theo sát từng bước, Mai Hạ Văn thấy hơi đau đầu. Thế nhưng, Cố Niệm Chi không để ý tới mà vẫn chơi đùa rất vui vẻ. Cô còn nói với cậu ta, lúc vừa tới Boston, ngày nào cô cũng phải đi học, chỉ biết đi từ giảng đường đến nhà trọ, trước giờ chưa từng tới những nơi này chơi, lần này đều là nhờ vào phúc của cậu.

Mai Hạ Văn nghe vậy, cảm thấy Cố Niệm Chi rất đáng thương, cũng không để tâm tới người tài xế và vệ sĩ theo sát không rời kia nữa.

Ngày thứ bảy, Cố Niệm Chi vừa đi tiễn Mai Hạ Văn lên máy bay về thì nhận được giấy triệu tập của tòa án.

Hóa ra bệnh tình của Tân Hạnh Cao đột nhiên trở nặng, não bị chấn thương nghiêm trọng, đã được các bác sĩ chẩn đoán, trí lực bị tổn hại đến mức không thể hồi phục được.

Nói đơn giản là, Tân Hạnh Cao bị cô đánh thành một kẻ ngốc không thể tự lo liệu cho cuộc sống. Trong y học, những điều này được quy vào trường hợp bị thương nặng, do đó tòa án chấp nhận đơn khởi tố của cô ta, triệu tập Cố Niệm Chi ra tòa.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện