Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Đáng Đời Cậu


trước sau

Advertisement
Hôm nay Ôn Thủ Ức đã nổi cáu một lần, hiệu quả sau đó tốt hơn so với tưởng tượng của cô ta nhiều.

Thực ra cô ta đã nguôi giận từ sau khi rời khỏi nhà hàng rồi.

Chẳng qua cô ta không thích bộ dạng đắc ý của Cố Niệm Chi, thực sự càng nhìn càng thấy gợi đòn.

"Giáo sư Hà, tôi thật sự có lý do cho chuyện này. Hơn nữa tôi cũng định hôm nay sẽ nói với anh rồi, kể cả cô ta không nói, thì tôi cũng sẽ nói thôi." Ôn Thủ Ức bước từng bước đi theo anh ta.

Hà Chi Sơ cởi áo khoác, tiện tay ném sang một bên.

Ôn Thủ Ức nhanh nhẹn đỡ lấy chiếc áo khoác, treo vào tủ quần áo.

Khi cô ta đi vào phòng khách đã thấy Hà Chi Sơ đang ngồi ngay ngắn trên chiếc sofa nhung đỏ. Dung mạo tuấn tú của anh ta như được sắc đỏ ấy tôn lên thêm vạn phần.

Trái tim Ôn Thủ Ức đập thình thịch, cô ta chậm rãi bước tới, đứng ở một chỗ cách Hà Chi Sơ không quá xa, hai tay nắm lại, dùng thái độ kính cẩn nói: "Giáo sư Hà, là thế này ạ, mặc dù Niệm Chi chưa tròn mười tám tuổi, nhưng cô ta cũng đã hơn mười bảy rồi, nửa năm nữa sẽ tròn mười tám. Vậy mà, người giám hộ của cô ta lại là một người đàn ông đứng tuổi, anh không lo sao...?"

Đuôi mắt Hà Chi Sơ hơi giật giật, đôi mắt còn ngà ngà men say dời lên khuôn mặt Ôn Thủ Ức, "Ý cô là, cô sợ người giám hộ của Niệm Chi sẽ gây rối cô ấy ư?"

Nếu là lý do này thì không hẳn là không thể chấp nhận.

Tuy nhiên, anh ta không thích người khác nhìn ra tâm sự, suy nghĩ của mình.

Hà Chi Sơ cụp mắt xuống, chìa tay ra lắc lắc: "Không được, lý do này không ổn. Nếu cô lo lắng về vấn đề này thì cô có thể thuê hai phòng riêng rồi bảo họ ở tách ra, cần gì phải mất công lắp camera trong phòng như thế chứ?"

"Giáo sư Hà, là do tôi suy nghĩ không thấu đáo, sau này sẽ không bao giờ mắc lại lỗi như vậy nữa!" Trong lòng Ôn Thủ Ức căng lên, càng ngày càng mơ hồ, không hiểu Hà Chi Sơ đang nghĩ gì.

Hà Chi Sơ đứng lên từ ghế sofa, dáng người thẳng tắp như cây tùng, hai tay chắp sau lưng nói: "Lỗi sai của cô quá lớn, về nghỉ ngơi hai tháng đi, đợi khi nào tới kỳ họp Quốc hội hẵng quay lại."

Cuối cùng cũng vẫn đuổi cô ta đi...

Ôn Thủ Ức không thể tiếp tục duy trì nụ cười khổ trên khuôn mặt nữa.

Cô ta vẫn định xin tha thứ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Hà Chi Sơ, cô ta lại không thể thốt ra nổi một lời cầu xin.

Nói gì thì nói, cô ta cũng không thể mặt dày bằng Cố Niệm Chi được...

Kỹ thuật trở mặt của con bé mồ côi ấy quả thật không tầm thường, người thường không phải đối thủ của cô ta.

Giỏi bợ đỡ nịnh nọt như thế, lại còn không có khí tiết gì cả, chắc chắn là do cuộc sống quá thảm thương, không làm vậy thì không thể tiếp tục tồn tại đây mà.

Ôn Thủ Ức có chút ác ý nghĩ, nhưng rồi lại nhanh chóng khắc chế suy nghĩ của bản thân.

Cô ta không thể như vậy, Hà Chi Sơ không thích người nham hiểm...

"Vâng, thưa Giáo sư Hà, vậy tôi sẽ về thăm ba mẹ". Ôn Thủ Ức thận trọng nhìn Hà Chi Sơ.

Hà Chi Sơ xoay người lên lầu, không tiếp lời cô ta.

Ôn Thủ Ức ngơ ngác nhìn lên cầu thang vắng vẻ, nghĩ tới cái nhà kia của mình, không nhịn được mà tự ôm lấy cánh tay.

Ba mẹ cô ta chỉ là người làm vườn cho nhà họ Hà. Vì từ nhỏ cô ta đã chịu thương chịu khó, nỗ lực hết mình, dùng năng lực xuất chúng thể hiện bản thân nên mới được chọn đến bên cạnh Hà Chi Sơ, chăm sóc và giúp đỡ anh ta.

Nếu cứ vậy mà về, những người trong nhà sẽ biết cô ta phạm sai lầm trước mặt Hà Chi Sơ, thì cô ta sẽ chẳng còn chút thể diện nào nữa.

Ôn Thủ Ức cắn chặt răng, quyết định đuổi theo.

Vừa đúng lúc Hà Chi Sơ đang đẩy cửa tiến vào phòng ngủ.

"Giáo sư Hà!" Ôn Thủ Ức vội vàng gọi anh lại, "Anh muốn gửi lời gì về cho ông Hà không?"

Hà Chi Sơ không quay đầu lại, ngón tay thon dài dừng trên nắm cửa, ánh mắt thay đổi, giọng cũng trầm xuống: "Hỏi xem ông ấy có khỏe không, nói với ông ấy rằng mọi việc của tôi vẫn ổn."

"Vâng, thưa Giáo sư Hà." Ôn Thủ Ức nhẹ thở phào một hơi.

Có lời nhắn gửi của Hà Chi Sơ rồi, cô ta sẽ có thể danh chính ngôn thuận về quê thăm người thân, bạn bè.

Mọi người sẽ biết rằng cô ta về quê theo lời dặn dò của Hà Chi Sơ, giúp anh ta hỏi thăm ông Hà, cũng chính là ba của Hà Chi Sơ.

...

Sau hai ngày nghỉ ngơi, Cố Niệm Chi cùng Hoàng sư huynh tới Đại học Luật của Viện đại học Harvard, lại nghe được tin trợ giảng Ôn đã nghỉ phép.

Hoàng sư huynh nhìn chằm chằm thật lâu vào chương trình học của mình, rồi nhìn sang Cố Niệm Chi, chỉ vào phần thông báo trợ giảng Ôn nghỉ phép, trầm tư nói: "Niệm Chi, điều này không phải là trùng hợp đúng không?"

"Sao em biết được?" Cố Niệm Chi vô tội mở to hai mắt, "Em cũng có phải trợ giảng Ôn đâu. Nếu anh muốn biết nguyên nhân thì hỏi cô ta đi. Anh có số điện thoại, hòm thư của cô ta cả rồi đấy."

Hoàng sư huynh trừng Cố Niệm Chi một cái, phát hiện cô gái này thật đúng là hậu sinh khả úy, bản lĩnh trợn mắt nói dối ghê gớm thật.

Cố Niệm Chi không chịu yếu thế, trợn lên đấu mắt với anh ta.

Đọ mắt lớn mắt bé sao?

Who sợ who chứ!

Đúng lúc này, tiếng chuông vào học vang lên ngoài hành lang, những sinh viên đeo ba lô đang tốp năm tốp ba đi tìm phòng học của mình.

Cố Niệm Chi và Hoàng sư huynh đi theo hai hướng khác nhau.

Hoàng sư huynh kinh ngạc gọi Cố Niệm Chi lại: "Này, em với anh không cùng lớp à?"

Cố Niệm Chi bật cười, nháy mắt với anh ta: "Tất nhiên là không cùng lớp rồi. Hoàng sư huynh là nghiên cứu sinh lên Tiến sĩ năm thứ hai, sắp lên năm thứ ba rồi. Em còn chưa nhập học lớp nghiên cứu sinh của Thạc sĩ, sao có thể cùng lớp với Hoàng sư huynh được chứ? Những bài giảng ở lớp Hoàng sư huynh sao em hiểu được."

Lời này khiến Hoàng sư huynh vô cùng cao hứng: "Sao thế được! Em thông minh như vậy, nhất định sẽ đuổi kịp nhanh thôi. Được rồi, không nói nữa, anh lên lớp đây, hẹn gặp lại!"

Cố Niệm Chi vẫy tay với anh ta, lau mồ hôi trên trán rồi đi vào văn phòng của Hà Chi Sơ.

Vừa nãy, cô không dám lấy ra chương trình học của mình, vì địa điểm ghi trong đó đều là "Room 409, Office of He".

Cô không thể tưởng tượng nổi sắc mặt của Hoàng sư huynh sau khi thấy chương trình học này sẽ như thế nào...

Đến trước cửa văn phòng Hà Chi Sơ, Cố Niệm Chi nhẹ nhàng gõ vài cái.

"Vào đi." Giọng nói trầm thấp động lòng người của Hà Chi Sơ truyền ra từ trong phòng.

Cố Niệm Chi đẩy cửa đi vào, cô mỉm cười, khom người chào anh, "Chào Giáo sư Hà ạ."

"Em đến rồi à." Hà Chi Sơ cầm laptop lên, "Đi thôi, tới phòng 305, hôm nay là giờ thảo luận."

Hóa ra vẫn phải đến lớp học...

Cố Niệm Chi không khỏi lườm một cái trong lòng.

Đã vậy sao không viết số phòng học trên lịch luôn đi, để cô trực tiếp đến thẳng đó có phải hơn không?

Dường như Hà Chi Sơ cũng hiểu được cô đang nghĩ gì, thản nhiên nói: "Tôi rất ít lên lớp. Lớp thảo luận hôm nay cũng là vừa mới quyết định xong, để cho em gặp các bạn học của mình." Anh ta dừng một chút, rồi nói tiếp: "Họ đều là những sinh viên thực tập tại Quốc hội Mỹ, dù không phải là sinh viên của tôi."

Cố Niệm Chi đã hiểu, ra là sinh viên của Giáo sư khác dẫn dắt.

Những người này sẽ là đồng nghiệp trong nửa năm tới của cô, nhất định phải làm quen sớm một chút.

Cô khoe ra nụ cười đáng yêu, theo chân Hà Chi Sơ tới phòng 305.

"Oa... có một người đẹp phương Đông này. Người đẹp, cậu đã có bạn trai chưa? Muốn ngồi cạnh tôi không, chúng ta cùng bàn bạc về vấn đề quan trọng này đi?" Một cậu sinh viên tóc vàng mắt xanh, thân hình cao lớn ló ra huýt sáo với Cố Niệm Chi, rồi nhích sang một bên để nhường chỗ cho cô.

"Alan, tán gái trong giờ học, trừ mười điểm." Hà Chi Sơ không chút nương tay, mở máy tính, gạch một nét dưới tên Alan.

"A a a… Giáo sư Hà, em sai rồi! Em sai thật rồi! Em không dám nữa đâu!" Alan thảm thương kêu lên, gần như tuột người khỏi chỗ ngồi.

Cố Niệm Chi che miệng, không nhịn được cười khanh khách.

Alan đang bò ra bàn ngẩng đầu lên, bị nụ cười của Cố Niệm Chi chọc cho hai mắt nổ trái tim, "Người đẹp ơi, cậu ngồi chỗ này đi. Cậu xem, vì cậu mà tôi bị Giáo sư Hà trừ mất mười điểm không thương tiếc rồi đấy!"

Cố Niệm Chi lắc đầu, dùng khẩu âm London rất tiêu chuẩn nói: "You deserve it! (Đáng đời cậu)" sau đó ngồi ở hàng đầu, đối diện ngay vị trí bục giảng của Hà Chi Sơ.

Một nụ cười thoáng lướt qua khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng của Hà Chi Sơ, rồi bắt đầu sắp xếp chủ đề thảo luận.

...

Âm Thế Hùng nằm ở nhà mấy ngày mới xách ba lô lượn lờ trong khuôn viên Viện đại học Harvard.

Trường học ở bên đây không có tường bao, có rất nhiều khách du lịch cũng vào ngắm cảnh như anh ta nên không bị ai chú ý.

Trong ba lô anh ta có đựng máy dò thiết bị vô tuyến và máy dò tín hiệu điện từ, đây là thói quen nghề nghiệp của anh ta.

温守忆今天发了一次脾气,效果和后续比她想象的要好多了.

  她其实从餐馆里出来之后就消气了.

  只不过她不喜欢看见顾念之得瑟的样子,真是怎么看怎么欠扁.

  "何教授,这件事我真的是有理由的.而且我是打算今天把这件事告诉您的.就算她不说,我也肯定会说."温守忆小步跑着跟了进来.

  何之初将外套脱了,随手一扔.

  温守忆利落地接住了外套,挂到衣橱里.

  她走进客厅的时候,看见何之初端坐在客厅的红丝绒沙发上,清冽潋滟的眉眼,被一片桃红映得艳色无边.

  温守忆的心怦怦直跳,她慢慢走过去,站在离何之初身前不远的地方,束着手,毕恭毕敬地说:"何教授,是这样的,念之虽然不到十八岁,但是她也有十七岁多了,下半年就十八岁.而她那个监护人,居然是个壮年男子,你就不担心...?"

  何之初的眼尾一闪,带着醉意的眸光移到温守忆脸上,"你是说,你担心念之的监护人会对她不轨?"

  如果是这个理由,倒不是不能接受.

  但是,他不喜欢让别人看出他的心思.

  何之初垂下眼眸,伸出手指摇了摇:"没用的,这个理由站不住脚.如果你担心这个问题,你大可租两个公寓,让他们分开住就可以了,何必多此一举,在屋里装摄像头?"

  "...何教授,是我考虑不周,以后再也不会了."温守忆心里一紧,越发摸不清何之初是怎么想的.

  何之初从沙发上站起来,身姿挺直如松,他背着双手道:"这件事你的错太大,回去待两个月,等国会会期开了再回来."

  居然还是要把她赶走...

  温守忆脸上的苦笑都撑不住了.

  她还想求情,可是看着何之初清冷的样貌,她一句求饶的话都说不出来.

  说来说去,她还是没有顾念之脸皮厚...

  那个小孤女,变脸的技术简直了,一般人都不是她的对手.

  这么能趋炎附势,没有节操,肯定是平时过得太惨,不这样就不能活下去.

  温守忆不无恶意地想,但很快又制止自己.

  她不能这样,何之初不喜欢恶毒的女人...

  "是,何教授,那我回去看我爸妈去了."温守忆小心翼翼地瞅了何之初一眼.

  何之初转身上楼去了,并没有接话.

  温守忆呆呆地看着空荡荡的楼梯,想到自己那个家,忍不住抱住了胳膊.

  她的爸妈只是何家的园丁,她是因为从小刻苦努力,能力出众才被挑到何之初身边照顾他,辅助他.

  如果就这样回去,家里那些人知道她在何之初面前犯了错,她就什么脸面都没有了.

  温守忆咬了咬牙,还是追了上去.

  何之初刚好要推门进自己的卧室.

  "何教授!"温守忆急急忙忙叫住他,"您有什么话要给何先生带回去吗?"

  何之初没有回头,修长的手指停在卧室的门把手上,眼神变幻,声音低沉下来:"看看他身体怎样了,跟他说我一切都好."

  "是,何教授."温守忆松了一口气.

  有了何之初这个吩咐,她就可以名正言顺回老家看亲人朋友了.

  大家会知道她是奉了何之初的嘱咐,回老家帮他探望何先生,也就是何之初的父亲.

  ...

  顾念之和黄师兄过了两天去哈佛大学法学院上课的时候,发现温助教已经去度假了.

  黄师兄久久盯着自己的课程表,又看了看顾念之,指着课程表上说的温副教授去度假的消息,深思道:"念之,这个不是巧合吧?"

  "我怎么知道?"顾念之无辜地睁大眼睛,"我又不是温助教.你要想知道原因,去问她呗.她的电话邮箱你都有."

  黄师兄瞪着顾念之,发现这小姑娘真是后生可畏,睁眼说瞎话的本事确实不小.

  顾念之不甘示弱地跟他对瞪.

  比眼睛大小吗?

  who怕who啊!

  这时走道上上课的铃声响起,背着书包的学生三三两两寻找着自己的教室.

  顾念之和黄师兄走得是截然不同的两个方向.

  黄师兄惊讶地叫住顾念之:"咦?你跟我上的课不一样吗?"

  顾念之笑着对他眨眨眼:"当然不一样啊.黄师兄是博士研究生二年级,马上就是三年级.我呢,硕士研究生还没入学呢.我怎么会跟黄师兄上一样的课呢?黄师兄上的课我听都听不懂."

  这话说得黄师兄心里高兴极了,"那哪儿能呢!你那么聪明,很快就赶上来的.好了,不跟你说了,我要去上课了,回见啊!"

  顾念之朝他招招手,抹了一把额头的汗,往何之初的办公室走去.

  她的课程表,刚才都不好意思拿出来.

  上面列着的上课地点都是"Room-409,Office-of-He".

  她不能想象黄师兄看见这张课程表之后的脸色...

  来到何之初的办公室门前,顾念之轻轻敲了敲门.

  "进来."里面传来何之初清冽动人的嗓音.

  顾念之推门进去,笑着鞠躬行礼,"何教授."

  "来了."何之初拎起笔记本电脑,"走吧,去305室,今天是课堂讨论."

  原来还是要去教室...

  顾念之忍不住在心里又翻了个白眼.

  那干嘛不在课程表上写教室的门牌号,她直接过去就好了啊?

  何之初像是明白她在想什么,淡淡地说:"我上课的时候极少.这一次课堂讨论,是临时决定的,让你见见你的同学."顿了顿,又说:"他们都是要去美国国会实习的学生,虽然不是我的学生."

  顾念之明白,那就是别的教授带的学生了.

  这些人是她未来半年的同事啊,一定要早点混个脸熟.

  她扬起可爱的笑脸,跟着何之初来到305室.

  "唔...来了个东方美女.——美女,你有男朋友吗?要不要坐到我这里来,我们来谈谈这个至关重要的问题?"一个金发碧眼,身材高大的男生朝顾念之吹了一声口哨,将自己身边的位置让了出来.

  "艾伦,上课的时候泡妞,扣十分."何之初毫不留情地打开电脑,在艾伦的名字下注了一笔.

  "啊啊啊——何教授,我错了!我真的错了!我再不敢了!"艾伦发出一声惨叫,几乎从座位上滚落下来.

  顾念之捂着嘴,忍不住咯咯笑了一声.

  趴在桌上的艾伦抬头看去,被顾念之的笑容晃得两眼直冒圈圈,"美女,坐我这里吧.你看我为了你,被扣十分都在所不惜!"

  顾念之摇了摇头,用很标准的伦敦口音英语说道:"You-deserve-it(你活该)."然后坐到第一排,正对何之初讲台的位置.

  何之初清冷的面容上闪过一丝笑容,开始布置讨论的课题.

  ...

  阴世雄在公寓里待了几天之后,开始背着自己的背包,在哈佛大学校园里乱逛.

  这里的大学没有围墙,像他这样的观光客有不少,并不引人注目.

  他的背包里有搜寻无线电和电磁信号的仪器,这是他的职业习惯了.

  ※※※※※※※※※

  这是第四更月票2100加更.

  周一啊,推荐票非常重要哦.

  O(∩_∩)O~.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện