Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Giữ Lại Con Át Chủ Bài


trước sau

Advertisement
Sau khi Ôn Thủ Ức tức giận rời đi, vị trí bốn người ngồi chỉ còn lại hai người Cố Niệm Chi và Hà Chi Sơ ngồi đối diện với nhau.

Hà Chi Sơ không nói gì, dựa lưng vào ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực, mắt chăm chú quan sát, đánh giá Cố Niệm Chi: "Sao em thích gây khó dễ với trợ giảng Ôn vậy?"

"Giáo sư Hà, rõ ràng là cô ta gây khó dễ cho em, tại sao thầy lại đổi trắng thay đen, đổ lỗi cho em chứ?" Cố Niệm Chi thực sự không nhịn được nữa, "Hay thầy cho rằng hành vi lắp đặt camera trong nhà sinh viên là bình thường?"

Hà Chi Sơ nhìn hộp quà Ôn Thủ Ức quên đem đi, trầm ngâm: "Nguyên nhân là gì thì chắc chắn sẽ làm cho rõ. Nhưng trước khi rõ ràng..." Mặt Hà Chi Sơ không chút biểu cảm nhìn về phía Cố Niệm Chi, giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Em không nên để lộ cảm xúc của mình như vậy. Muốn trở thành một luật sư ưu tú, điều đầu tiên là em cần có năng lực khắc chế bản thân, dù trong bất cứ tình huống nào cũng có thể khống chế được cảm xúc của mình. Em như thế này, khiến đánh giá của tôi về em lại thấp thêm vài bậc."

Niệm Chi mím môi, khẽ khinh bỉ trong lòng, mặt xị ra, nói, "Cảm ơn Giáo sư Hà đã chỉ bảo. Có điều em vẫn chỉ là một sinh viên thôi, không thể lật lọng thành thạo như trợ giảng Ôn, cũng không thể có được sự thản nhiên lạnh lùng như Giáo sư Hà. Nhưng em sẽ nỗ lực học tập, cố gắng sau này trò giỏi hơn thầy."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của Cố Niệm Chi, Hà Chi Sơ không nhịn được khẽ nhếch khóe môi, lắc đầu nói: "Ừm, em nhớ là tốt rồi".

"Dù nói như thế nào, việc cài camera vào nhà riêng của người khác cũng là sai. Việc này không liên quan đến cảm xúc." Cố Niệm Chi nhất định không bỏ qua cho Ôn Thủ Ức, bởi cô nhìn ra Ôn Thủ Ức đang cố ý nhắm vào cô, nên cô cũng không khách khí nữa.

Thà rằng lôi chuyện của hai người lên bàn ăn còn hơn là chơi trò "diễn biến hòa bình", rồi lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Hơn nữa, chỉ có làm như vậy thì Ôn Thủ Ức mới bớt lại được. Bởi vì, tổn thất khi lật mặt với Cố Niệm Chi quá cao, nếu Ôn Thủ Ức là người bình thường thì hẳn là sẽ cẩn thận cân nhắc về cái được và cái mất trong chuyện này, cũng sẽ không động một chút là gây sự với cô nữa.

Hoàng sư huynh đang tránh ở xa, thấy Ôn Thủ Ức đi rồi mới chầm chậm trở về.

Hà Chi Sơ cùng Cố Niệm Chi đều không nhắc lại vấn đề vừa nãy nữa.

Một lát sau, người phục vụ bê đồ ăn họ đã gọi lên, Cố Niệm Chi và Hoàng sư huynh vừa ăn uống vừa cười nói, nhanh chóng xóa tan đi bầu không khí vừa rồi.

Hà Chi Sơ không ăn nhiều, chỉ là uống rượu hơi quá chén, khuôn mặt trắng trẻo dần đỏ lựng, vô cùng hài hòa với màu sắc hiện tại trong cặp mắt đào hoa của anh.

Khi chăm chú nhìn vào bạn, đôi mắt ấy thực sự sẽ câu hồn đoạt phách bạn đi mất.

Cố Niệm Chi ăn uống no say rồi, quay sang cười nói với Hà Chi Sơ: "Giáo sư Hà, không ngờ thầy cũng không ăn hành tây."

Món thịt bò cuốn Philadelphia vốn phải kết hợp cùng hành đập nhỏ mới đầy đủ hương vị.

Hà Chi Sơ nhíu mày, "Tôi không ăn hành, sao vậy, em cũng không ăn sao?"

"Dạ vâng, em không thích vị của hành tây, ăn xong hôi chết đi được". Cố Niệm Chi chun cái mũi lại, tỏ vẻ ghét bỏ uống một ngụm nước chanh.

Cô chưa đủ mười tám tuổi, chưa được uống rượu, Hà Chi Sơ cũng không rót rượu cho cô, chỉ gọi cho cô một ly nước chanh.

"Tôi cũng không thích". Hà Chi Sơ khẽ mỉm cười, nhanh chóng ăn hết đồ trong đĩa.

Tửu lượng của Hoàng sư huynh rất tốt, hồi còn ở trong nước, anh ta chuyên uống rượu trắng, nên giờ đây uống loại rượu đỏ nhẹ như nước ngọt này, thực sự chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Anh ta hào hứng nhắc đến hạng mục mà mình làm trong nước, không ngừng xin ý kiến hướng dẫn từ Hà Chi Sơ.

Cố Niệm Chi thấy Hà Chi Sơ càng ngày càng nhíu chặt mày, không khỏi cười trộm.

Đại khái là Hà Chi Sơ có thói quen làm việc giống người Mỹ, trong thời gian nghỉ ngơi sẽ không nhắc đến công việc.

Hoàng sư huynh lại đang chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi quý báu của Giáo sư Hà để bàn bạc việc công, hẳn là đã phạm vào điểm tối kị của Hà Chi Sơ.

"Tiểu Hoàng, vừa nãy tôi đã nói với Niệm Chi rồi, các em nghỉ ngơi hai ngày cho quen múi giờ, thứ Hai sẽ bắt đầu lên lớp. Lát nữa về nhà tôi sẽ gửi chương trình học vào hòm thư của các em." Hà Chi Sơ cắt ngang màn trình bày của Hoàng sư huynh, đặt dao dĩa xuống, lấy giấy ăn lau miệng.

Thấy Hà Chi Sơ ăn xong rồi, Hoàng sư huynh cũng gộp ba miếng thành hai miếng, vội vàng ăn hết.

Cố Niệm Chi ăn chậm nhất, nhưng cô cũng không vội ăn hết mà gọi nhân viên phục vụ đóng gói lại giúp mình. Cô muốn đem về làm bữa khuya.

Hà Chi Sơ dùng chiếc Mercedes Benz của mình tiễn họ về khu trọ.

Suốt đường đi là tiếng ríu rít cười nói không ngừng của Cố Niệm Chi và Hoàng sư huynh, hai người đã khiến cho không khí trở nên vui vẻ hơn.

Hà Chi Sơ không nói nhiều nhưng cũng không đến mức quá tẻ nhạt, ngẫu nhiên sẽ góp vào vài câu khá đúng lúc, lại càng cổ vũ Hoàng sư huynh nói mãi không ngừng, phát biểu cảm nghĩ về chế độ tư pháp giữa Trung Quốc và Mỹ.

Đến dưới khu nhà trọ, Hà Chi Sơ không xuống xe, chỉ vẫy tay với hai người họ, rồi lái xe rời đi.

Cố Niệm Chi đưa tay lên ôm quai hàm, lườm Hoàng sư huynh một cái, "Hoàng sư huynh, anh làm gì mà nói liến thoắng vậy? Mệt chết em mất."

Hoàng sư huynh cười khổ: "Niệm Chi à, chẳng lẽ em không sợ Giáo sư Hà sao? Mặt anh ta nặng nề như vậy, chân anh cứ run hết cả lên."

"Tại sao ạ? Anh ta đáng sợ vậy sao?" Cố Niệm Chi cạn lời, thầm nghĩ Hoàng sư huynh đúng là thiếu trải nghiệm quá…

Giáo sư Hà đáng sợ thật đấy, nhưng làm sao đáng sợ bằng chú Hoắc được?

Nhưng đến chú Hoắc cô còn không sợ, thì làm sao lại phải sợ Giáo sư Hà?

Cố Niệm Chi tự cảm thấy mình thật ngầu, hận không thể tự like cho mình một cái.

Hai người bước vào thang máy, ai về phòng người đó.

Hoàng sư huynh rất khôn khéo không hỏi Cố Niệm Chi về vụ camera.

Vấn đề này, anh ta cảm thấy nó như một bãi mìn vậy, nói to cũng to mà nói nhỏ cũng nhỏ. Anh ta chỉ là một người qua đường A thôi, vẫn nên giả vờ không biết gì là tốt nhất, nếu không, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

Anh ta không chọc vào được, nhưng có thể trốn tránh được...

Thấy Cố Niệm Chi trở về phòng, Âm Thế Hùng mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, "Về rồi à?"

Cố Niệm Chi đứng ngoài cửa thay dép lê, ỉu xìu nói: "Em thua rồi, anh Đại Hùng, anh lợi hại thật."

"Ừm, một trăm đồng." Âm Thế Hùng đưa tay về phía cô, "Anh đã sớm nói rồi, em mang camera sang, tuy có thể dọa được trợ giảng Ôn nhưng Giáo sư Hà sẽ không vì các em mà trừng phạt cô ta đâu."

Vậy nên anh ta chỉ cho phép Cố Niệm Chi đem đi hai chiếc camera, ba chiếc còn lại vẫn để ở nhà.

Nguyên nhân rất đơn giản, họ đã từng làm trong tổ chức hành động đặc biệt, có thói quen giữ lại Át chủ bài, trước giờ chưa từng lật tất cả các con bài của mình lên.

Sự chấn động của Ôn Thủ Ức khi họ chỉ đưa ra hai chiếc camera và giao ra cả năm chiếc là hoàn toàn khác nhau.

"Đâu chỉ không trừng phạt, anh ta còn không nói một lời ấy chứ." Cố Niệm Chi tức giận, bất bình nói, "Thật không thể ngờ được… Em vẫn luôn cho rằng anh ta là người cương trực công chính nghiêm minh cơ..."

Âm Thế Hùng không hề khách khí vỗ vào đầu cô: "... Tắm rửa rồi đi ngủ đi, mới mấy cái tuổi đầu, em quen biết được bao nhiêu người hả? Dám cược với anh à, lần sau anh sẽ khiến em thua mất nửa năm tiền sinh hoạt cho coi."

"Em biết rồi." Cố Niệm Chi vội vàng né tránh: "Em đi tắm đây, chúc anh Đại Hùng ngủ ngon!"

Căn phòng trọ này của họ có hai phòng ngủ nên mỗi người đều có phòng ngủ riêng, hơn nữa còn nằm hai phía bên cạnh phòng khách, ở chung vô cùng thuận tiện.

Hà Chi Sơ lái xe về nhà, đã thấy Ôn Thủ Ức đang đứng sẵn ngoài cửa.

Nhà của Hà Chi Sơ là một căn biệt thự độc lập, trông như một tòa thành vậy. Trước cửa nhà có hai trụ đá cẩm thạch màu trắng, nhìn vô cùng khí phách, nguy nga.

"Tốt nhất là cô hãy đưa ra một lý do thích đáng, nếu không, tôi sẽ lập tức tống cô về quê." Hà Chi Sơ không thèm nhìn cô ta, đi thẳng lên cầu thang, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện