Xích Linh

MƯỜI HAI THÂN XÁC


trước sau

Advertisement

Chiều nắng vào họa, gió ngọt kéo theo mùa xuân tràn đến. Tây Châu ướt đẫm dưới một màn sương như nước mắt tuôn rơi vào thiên hạ chẳng biết thẹn, tiếng đàn của Bạch Phúc trên gác xép trước đỉnh núi Phong Huyền vẫn rung lên những âm hưởng đầy ngạo nghễ. Bất Nhiễm nâng nhẹ tà váy mềm như bông dẫm nhẹ lên đám cỏ xanh ướt, lắng nghe tiếng nhạc từ phương xa trong lòng có chút tự vấn khó nói thành lời... Gió xuân mơn mởn kéo theo vài giọt mưa bụi nơi tiên cảnh hạ thế xuống nhân gian mang tàn hơi lạnh ngắt.

-Rốt cuộc tiếng đàn của quý nhân phương nào lại dám ngạo mạn đến vậy? Bất Nhiễm tự nhủ.

-Tây Châu từ xưa đến nay vẫn chỉ có những tiếng đàn êm ái, trong veo như suối chảy, vị lữ khách này cũng thật nhân thời cơ Đại Hãn bất tỉnh mà làm lung lay lòng của dân chúng... Xuyến Chi bước đến, sánh vai với Bất Nhiễm ngước nhìn cảnh thảo nguyên bốn bể lừng lẫy.


-Ta nhất định phải đi xem hắn là ai... Nữ vương nhanh chóng tiến về phía trước cổng núi Phong Huyền.

Phong Huyền biết bao đời nay vẫn được nhận xét là một ngọn núi tâm linh, ma trêu quỷ hờn, rừng cây tà tú, vốn dĩ chuyện trên đỉnh núi còn có một gác xép nhỏ cư trú quả là đáng để kinh ngạc. Con dốc đó không quá cao, nhưng đường đi lại trơn ướt, cỏ cây xung quanh đều xuất thân thuộc họ dại, đi đến nửa chừng đã bám vào đế giày mĩ nhân khiến cõi lòng người ta cũng thật đỗi nhức nhối...

Tiếng đàn ấy phả ra ngày càng một lớn hơn, tất cả dồn về tứ phía, nếu nghe kĩ sẽ cảm thấy có một chữ hận khuất sau những âm thanh đầy kiêu hãnh ấy, nếu nghe đơn giản hơn lại chỉ có chữ thương in đậm vào từng khung nhạc vang lên từ xa đến gần. Quả nhiên người này vốn dĩ không thể xem nhẹ, liệu người là cố nhân chăng hay chỉ như một kẻ dấu thân chẳng hay tung tích? Đáng tiếc, cuộc đời ngao du này, ta gặp quá nhiều chuyện, có những người đã đi rồi, ta chẳng hoài bận tâm, nhưng cũng có những kẻ, một lần đi xa rồi, cả đời sẽ hóa chết chóc...


Bất Nhiễm leo thang đến bậc cuối cùng, nghe thấy tiếng động, khúc ca thiên hạ đầy khoa trương ấy vội chợp tắt. Nam nhân ấy có đôi mắt sáng như ngọc, y phục chàng màu bạch kim bay phất phới nhuộm trong mưa xuân đầy bí ẩn, mái tóc chàng mượt như tà váy ta đang đung đưa trong gió, sợi vải cũ mèn rơi xuống khung đàn, chẳng thể nhặt lại. Chàng vẫn vậy, vẫn ưu tú như thế, Bạch Phúc Tiên Sinh.

-Tham kiến Bất Nhiễm Nữ đế vương, Xuyến Chi công chúa, thần mạo phạm rồi... Bạch Phúc nhanh chóng quỳ xuống mà chẳng kịp nhặt sợi dây cuốn tóc gọn ghẽ trên khung đàn.

-Ngươi cũng cả gan quá rồi, Bạch Phúc. Ngươi có biết khúc nhạc Thiên hạ này bị cấm ở Tây Châu không? Xuyến Chi bước lên phía trước.

-Thần vốn dĩ chưa từng được đặt chân đến Tây Châu, khúc nhạc nổi tiếng ở quê hương như thế này nhưng lại đắc tội khi quân nếu dùng ở nơi đất khách. Thần quả đáng tội chết, nhưng chẳng phải Công chúa cũng mang gốc ở Thành Đô hay sao? Bạch Phúc quỳ xuống, bờ môi vẫn mỉm cười thật khó hiểu.


-Ngươi như vậy là có ý gì? Xuyến Chi lộ rõ vẻ mặt tức tối rồi gạt phăng tay áo về phía sau.

-Đủ rồi, ngươi cũng biết tình trạng hiện giờ của Đại Hãn đang rất nguy cấp, tốt nhất vẫn nên tránh làm kinh động đến kinh thành Tri Viễn gây ra họa khó lường. Bất Nhiễm nhẹ nhàng, từ tốn.

Bạch Phúc không đáp lại, đầu hắn cúi gằm xuống, bờ môi vẫn mỉm cười một nét thật tàn bạo.

-Báo....! Một tên thị vệ ngay lập tức chạy tới.

-Còn không mau nói?

-Thi Văn cùng mười hai cô nương đến từ Thành Đô đang đến về phía Nam chuẩn bị chờ về. Mong người nhanh chóng thay mặt Đại Hãn ra nghênh đón.

-Ngươi nói gì? Tại sao Thi Văn lại có mặt ở đây? Xuyến Chi vội vã chạy đến tra hỏi tên thị vệ.

-Thi Văn chính là nô tỳ bên cạnh Sương Yến Ái Phi, nhưng sau khi người không may qua đời ở Thành Đô, Đại Hãn đã thu nhận cô ấy và huấn luyện để thành sát thủ thân cận.
-Xuyến Chi, bình tĩnh đã, theo ta đi đón khách. Bất Nhiễm thong thả bước về phía trước, bỏ mặc Bạch Phúc vẫn âm thầm quỳ gối đến bầm tím ở đằng sau.

Gió xuân cứ trôi qua, trúc đâm hoa mơn mởn, giai nhân bày ngày gặp gỡ, mưu kế dần dần được bại lộ, có mưa bụi làm chứng và có nàng làm vật thế thân...

-Giờ chỉ còn mình ta thôi, bước ra đi. Bạch Phúc thản nhiên ngồi xuống dùng khăn lau thân đàn.

-Bẩm Bạch Phúc, liệu người đã biết chuyện... Hỏa Quỷ bước ra từ tấm rèm trắng rồi chầm chầm lên tiếng.

-Nàng ấy vẫn ngây thơ như vậy, nữ chủ nhân của ta... Bạch Phúc dừng tay lại, nhìn vài hạt mưa bắn tung tóe trên tán lá.

-Quả nhiên, người đã đoán được tất cả. Thi Văn sau khi dứt mối tơ duyên với Cao Tề cũng chẳng còn gì để hối tiếc nữa rồi...

-Khoan hẵng nói về nhân duyên, chuyện ta bảo chuẩn bị đến đâu rồi...?
-Tất cả đã được làm theo như kế hoạch thưa Tiên Sinh.

-Tốt lắm, rốt cuộc thì giữa Tây Châu và Thành Đô, nàng sẽ dâng hiến tâm hiến tâm gan cho nơi nào đây? Bạch Phúc thì thầm...

...

Kinh thành Tri Viễn ngay lúc này chìm vào một màu trắng của mưa bụi, vài cánh hoa đào mải mê chạy trốn nhân gian bay đến vai áo của Bất Nhiễm rồi bị đè nặng bởi gió mây, rồi từng đám cứ thế bay theo một chiều chia lả tả, kéo về phương Nam để tránh rét... Hoa mà cũng phải tránh rét ư? Có lẽ Thành Đô những tháng này hẳn không gặp ít khó khăn, đến nỗi cánh đào cũng mỏng manh hơn xưa, hoặc chẳng còn mềm mịn như trước. Bất Nhiễm bị cuốn vào trận mưa đào đầy mê hoặc mà quên mất đi sự tồn tại của một nhân vật mà Đại Hãn vô cùng coi trọng, Thi Văn.

-Thần tham kiến A Lặc Bất Nhiễm Nữ vương. Nàng ta nhìn thoáng qua trông rất khẽ khàng đến giọng nói cũng thật trôi chảy, chỉ là đáng tiếc đôi mắt không còn được nguyên vẹn, thật đáng thương biết bao.
-Ai cũng đều sẽ gọi ta là Bất Nhiễm, riêng có ngươi dám gọi cả tên họ... Bất Nhiễm nghiêng đầu, ra hiệu hãy bình thân.

-Mong Nữ vương hãy tha thứ cho sự sơ suất này, người Tây Châu chúng ta vẫn thường hay gọi nhau bằng cả tên họ để biểu hiện sự thân mật. Có thể Nữ vương ở Thành Đô nên quên mất những phép tắc cơ bản, chúng thần có thể hiểu được...

Bất Nhiễm không cười nữa, nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt xanh xao vẫn gượng chịu đựng của Thi Văn mà lòng cũng chẳng khỏi hiềm khích. Quả là một câu nói sắc nhọn đến thâm sâu như cái gai ghì chặt vào lồng ngực.

-Mong Nữ vương bớt giận, ngày ấy nếu không có sự cứu giúp và chỉ hướng của cô nương này thì có lẽ ta cũng phải chịu cảnh ngộ chung số phận với mười hai cô nương này rồi... Xuyến Chi nhanh chóng giải nguy cho Thi Văn...
Bất giác từ câu nói ấy, Bất Nhiễm quan sát phía sau có đúng mười hai nữ nhân đâm tuổi xuân sắc rạng ngời nhưng buộc phải bị đày đến Tây Châu làm nô ɭệ đến vĩnh viễn...

-Truyền lệnh của ta, mau thả mười hai người này trả về quê hương của họ. Bất Nhiễm ra lệnh trong một sự khó hiểu của Thi Văn... Vốn dĩ tất cả những gì đã được bày sẵn đều nằm trong một phần mưu kế của nàng, nhưng bây giờ lại bị một tay nữ vương hại chết đầy thảm bại... Bàn tay A Văn nắm chặt đám đất dưới tay rồi mím chặt môi đầy chịu đựng...

Màn chào hỏi đã qua, trong phòng Đại Hãn bây giờ chỉ còn lại một mình Thi Văn ngồi lặng im uống trà, phía sau tấm màn rèm một giọng nói trầm đục vang lên thật ồn ã...

-Ngươi về sớm hơn ta nghĩ đấy.

-Thần chỉ về đúng như hẹn với chủ nhân... Nhưng còn chuyện của mười hai nữ tử kia?
-Chuyện này giao cho ngươi xử lý, nhất định phải đúng mười hai xác thiếu nữ, nếu thiếu ai ta sẽ cho ngươi thay thế vào, Thi Văn ạ...

-Thần tuân lệnh... Thi Văn đặt mạnh cốc trà xuống mặt bàn, lững thững bước ra ngoài.

Phía xa nơi thảo nguyên rực rỡ, Xuyến Chi vẫn đứng đợi chờ một người nào đó như đã chấp thuận việc coi họ tựa như tri kỉ, nàng vốn dĩ chưa từng quên hắn, A Tuân. Việc hắn mất tích cũng thật giống như cơn mưa xuân kia, ban đầu rất dịu mát, càng về sau lại chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tột đỉnh...

-Nàng đang đứng đợi ai vậy? Giọng nói quen thuộc ấy cất lên thật khiến cho Xuyến Chi hốt hoảng giật mình...

-A Tuân, tại sao mấy hôm nay ngươi không còn xuất hiện nữa? Xuyến Chi quay mặt lại, một chút lo lắng đan xen cùng sự hờn dỗi...

-Để nàng phải bận lòng rồi, sắp tới sẽ là một khoảng thời gian đầy khó khăn, có thể sẽ không còn được gặp nhau nhưng...
-Tại sao không thể gặp? Xuyến Chi chặn họng.

-Ta không thể tiết lộ bí mật của giang sơn được, cô có quê hương của nàng và ta cũng vậy... Ta nhất định sẽ trở về cho dù...

-Đừng nói câu cho dù... Xuyến Chi to tiếng...

-Cô nương rất tốt, nhưng ta thì ngược lại. Cô nương hiểu ta được mấy phần, nhìn thấu được mấy ngăn, vốn dĩ ta không phải một người tốt đẹp gì... Ta vốn dĩ không xứng...

-Ta nhìn thấu rồi... Ta nhìn ra từ rất lâu rồi, vậy nên người không cần phải nói những câu vô nghĩa ấy nữa...

A Tuân nghe xong vội bật cười, ánh mắt hắn xao xuyến nhìn nàng thật lâu rồi dùng tay gạt sợi tóc mai đang bay bổng trong gió.

-Nếu nàng hứa tha thứ cho ta, khi đạt được mục đích, ta nhất định sẽ mang nàng về Tây Châu làm nương tử...

-Tại sao phải tha thứ trước? Xuyến Chi khó hiểu.
-Vốn dĩ, ta chỉ sợ những điều ta sẽ làm sau đấy sẽ khiến nàng cả đời này cũng muốn nhìn mặt ta lần nữa...

Xuyến Chi buông tay ra khỏi vạt áo của hắn, nàng nhìn khẽ khàng vào gương mặt đầy cao ngạo ấy rồi suy nghĩ nhiều thứ thật mông lung...

-Rốt cuộc người đang đứng đối diện trước mắt ta có thân phận như thế nào? Cả đời này dù có phải chết, ta cũng muốn được biết một lần... Nàng tự nhủ...

...

Đêm hôm ấy, Tây Châu đổ mưa như trút nước, trước khi đón một mùa xuân chính thức đã về thì Tây Châu lại lạnh lùng, thản nhiên đến thế... Ánh đèn chợp tắt, Thi Văn rời doanh rồi phi ngựa tiến về kinh thành, có một điều tại hạ vẫn đau đáu trong lòng chưa thể giải thích: Tại sao Thi Văn bị Cao Tề lấy cắp đi đôi mắt mà vẫn có tài phi ngựa và bắn cung xuất sắc đến như vậy? Rốt cuộc là do tài huấn luyện của A Lặc Khải Tùy hay còn một bí mật nào khác vĩnh viễn cả đời này Thi Văn cũng không muốn bị phơi bày?
Trước cổng kinh thành Tri Viễn, nàng bước xuống với tấm lụa trắng che một nửa dung nhan, y phục đen kín đáo không để lộ một sơ hở, mái tóc buộc cao với dây vải đơn giản nhưng đôi mắt và cây kiếm trên tay thì lại hiện ra vô cùng sắc bén. Đôi chân thoăn thoắt tiến theo lối mòn cũ xông vào cửa Lâu Y Viện-một tiệm lầu xanh có tiếng ở Tây Châu có nguồn gốc từ người Thành Đô cũng phải khoảng năm năm về trước. Mưa dầm dã ngày một lớn, đường đi trơn ướt bao phủ bởi đất cát vấy bẩn gót hài, Thi Văn gạt tà áo, lấy chân đạp thẳng vào cánh cửa gỗ vừa được hé mở.

Lâu Y Viện vốn dĩ vẫn được trang trí tựa như phong cách của người Thành Đô nhưng chỉ khác một chỗ tất cả đều có tin tình báo từ Tây Châu cử vào, giống như Thi Văn ngày hôm nay đã xâm phạm vào lãnh thổ, những nơi mà chỉ có người Thành Đô mới được đi đến... Tất cả ồ ạt, người thì ôm nam nhân hoảng sợ, người thì hét ầm ĩ, ném rượu tung tóe xuống mặt sàn ra vẻ hiệp nghĩa.
-Ả này là ai mà dám lỗ mãng với người Thành Đô như thế? Một nam nhân trạc tuổi có gia đình lại mang nhân cách chẳng trong sạch đi dạy đời người khác.

-Trước khi đi hỏi thân phận của ta, ngươi nên đi về nhà đi trước khi khẻo muộn, nương tử của ngươi đang đi tìm đấy... Thi Văn bước đến, nhìn thẳng vào thân thể to tướng mà liên tục chảy mồ hôi hột...

-Mụ ấy lại đến nữa à, ta phải về, phải về thôi... Chưa kịp để bà chủ thanh lâu lên tiếng, hắn đã quấn áo chạy đi mất.

Thi Văn không chờ đợi ngay lập tức ra tay, nàng túm lấy tà váy của một cô nương bất kì mang lấy làm con tin. Bà chủ chưa gì đã thấp thỏm sợ hãi, bèn ra vẻ nịnh nọt.

-Cô nương này nhìn thoáng qua cũng biết con gái nhà lành, có chuyện gì chúng ta từ từ bàn luận trong hòa bình, được chứ?

-Ta không phải hạng người tốt đẹp như một tay bà chủ đã ca ngợi đâu. Ta cần mười hai nữ nhân trong đêm nay...
-Mười hai nữ nhân thì cũng được thôi, nhưng về mặt trong trắng thì... Bà chủ e ngại.

-Không cần thiết, các người ăn ở đất Tây Châu, sống ở đất Tây Châu, mà việc cỏn con này cũng muốn trốn tránh hay sao? Bà chủ cũng biết nếu chuyện này mà làm kinh động đến Đại Hãn thì...

-Được chứ, nhất định sẽ được...

Ngay khoảnh khắc khi ấy dưới kinh thành Tri Viễn, Bất Nhiễm đang tản bộ một mình dưới cơn mưa đêm tĩnh lặng, có lẽ nàng đã thấy được nhiều điều bất ổn nên muốn đi tìm kiếm quá khứ của mình, tại sao cách ba tháng Thành Đô sẽ phải nộp đủ số mĩ nhân cho Tây Châu? Tất cả chỉ đơn giản là bảo toàn cho kế hoạch bành trướng lãnh thổ của Đại Hãn thôi sao?

Bỗng nhiên tiếng hét lớn bên phía Y Viện khuất ra, Bất Nhiễm mau chóng đi đến thì chỉ còn một khung cảnh hoang tàn, tất cả đã bị một tay Thi Văn quậy phá và gϊếŧ hại. Nguyên vẹn mười hai xác mĩ nhân đang be bét máu dưới màn sàn, cả Y Viện bị dán bùa trú vào từng dãy hành lang và cửa giấy gỗ trên gác xép, xung quanh chỉ còn mùi hôi của tỏi và hương đốt phảng phất. Bất Nhiễm không tránh được hoang mang mà xông đến chỗ Thi Văn và phi tiêu vào bờ vai của nàng một nhát.
-Giải thích cho ta chuyện này là thế nào? Bất Nhiễm hét lên đầy hoảng loạn.

Thi Văn ngã gục xuống, đầu chạm xuống sàn, nàng vẫn cố dùng tay ôm bả vai rồi quay mặt về phía Nữ vương cười mỉm với từng hàng máu đang ròng ròng chảy.

-A Lặc Bất Nhiễm nữ đế vương, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi...

-Chính ngươi
Advertisement
đã nói với Xuyến Chi đến Tây Châu và cầu xin Đại Hãn cứu Ma Tà Đạo đúng không? Tại sao Thi Văn, tại sao ngươi có thể nỡ lòng nào làm mọi thứ ta đã gây dựng đều hoàn toàn sụp đổ? Ngươi biết việc dẫn giặc vào nhà sẽ nguy hiểm đến mức nào mà đúng không? Người Tây Châu vốn dĩ không có kẻ độc ác và tàn bạo như ngươi, mười hai xác mĩ nhân này có chết người cũng không trả oán hận đủ...!. Bất Nhiễm gào lên đầy đau đớn mặc kệ bàn tay mỏng manh của Thi Văn đang nắm chặt vào chân váy.
-Giặc? Từ bao giờ người coi cố hương của mình là giặc vậy? Bao nhiêu năm qua ta theo chân Ái phi đến Thành Đô, dù có bị phải chạy trốn thay thất lạc người cũng thề không bao giờ quên quê hương của mình, Nữ vương nói câu như vậy, Ái phi ở dưới suối vàng chẳng thể yên giấc nổi đâu...!

Khi Thi Văn vừa dứt câu, Bất Nhiễm nhanh chóng rút kiếm kề ngay cổ nữ tử đang gục xuống nơi đối diện.

-Nữ vương có muốn đi thăm mẫu thân không? Nếu người muốn, chúng ta cùng đi, ngươi sẽ được ở bên Ái phi xuống đời, ta cũng sẽ được hầu hạ chủ nhân suốt kiếp...

Thi Văn nhanh chóng dùng tay nắm chặt vào thanh kiếm, máu ào ào chảy, miếng gỗ trên nóc nhà bị ngấm nước rồi từ từ rơi xuống trung tâm. Bất Nhiễm đứng bất động không thể nhúc nhích, Thi Văn chính kiến khung cảnh tử thần ấy thì chỉ biết mỉm cười rạng rỡ, chẳng quan tâm đến dòng máu nóng còn chảy.
Bất Nhiễm rơi nước mắt rồi nắm chặt lại, nàng không muốn nhìn thấy cảnh tượng bi tâm ấy khi tất cả những gì nàng nhìn thấy tựa như một giấc mộng không thể tỉnh lại, tất cả nàng suy nghĩ đến chỉ còn lại là mẫu thân của mình, như tất cả những gì Thi Văn vừa nói, Ái phi đang đứng đó giơ tay ra đón lấy người... Nhưng...

Một tia sáng lóe rạng, Bất Nhiễm cảm thấy đang trôi lơ lửng giữa mênh mông biển trời, nàng đang nằm giữa trung tâm của dương gian hay sao? Tất cả đều thật mềm mịn mà dễ chịu đến thế... Nàng dứt lòng chầm chậm mở khóe mắt lại nhìn thấy nét thanh tú của thiếu niên năm ấy đối diện ngay trước mặt, sống mũi chàng thanh mảnh, bờ môi hồng nhạt sờn da theo ngày tháng... Bạch Phúc? Tại sao mỗi khi ta gặp rắc rối, ngươi lại dùng phép thuật đến cứu ta? Tại sao mỗi khi ta muốn quên đi ngươi, ngươi lại trở về và xuất hiện trước mặt như một nỗi nhớ?
-Nữ vương còn chưa giải cứu được thiên hạ, mà đã muốn ra đi rồi sao? Bạch Phúc lên tiếng, có chút mỉm cười vẫn ôm Bất Nhiễm trong vòng tay

-Hả...? Bất Nhiễm có phần không hiểu nên chẳng đáp lại...

-Tất cả mọi sự việc đều sẽ nằm trong tầm ngắm của Đại Hãn, chúng ta không dễ động vào đâu. Người có biết hành động của người hôm nay sẽ gây ảnh hưởng như thế nào đến Thành Đô không? Bạch Phúc nói tiếp.

-Ý ngươi là sao? Bất Nhiễm đáp lại.

-Nàng ngây thơ thật đấy...! Bạch Phúc không còn xưng người nữa mà ngay lập tức chuyển thành nàng ra vẻ bất lực, trách móc.

-Còn không mau buông ta xuống? Bất Nhiễm nhanh chóng đập vào vai Bạch Phúc.

Bọn họ đi tản bộ giữa canh ba đã gớt mưa dưới kinh thành, Bất Nhiễm nhanh chóng chẳng giấu được thắc mắc.

-Việc Xuyến Chi đến ra hạn xin giúp đỡ từ Đại Hãn, ngươi biết chưa?
-Biết rồi, không thay đổi được gì đâu, trước khi Đại Hãn bệnh nặng, người có đóng dấu đỏ rồi... Đừng bảo nàng định sai người đi ăn cắp con dấu nhé?

-Này, sao ngươi có thể nghĩ như vậy...

-Hồi Thành Đô nàng cũng vậy mà, cái gì cũng nghĩ được sẽ xông vào để lấy trộm, đến Dương thị còn dám cải trang đi đến, thiết nghĩ chắc cả thiên hạ này không ai mưu kế hơn nàng... Bạch Phúc kể chuyện đầy hạnh phúc, hắn mỉm cười một niềm vui chưa từng có...

-Tại sao,... Tại sao ngươi biết những chuyện đấy? Bất Nhiễm ngạc nhiên...

-Hỏa Quỷ đã kể cho ta nghe, chuyện quá khứ ta... hoàn toàn... không nhớ gì cả... Bạch Phúc nhanh chóng giải thích trong ấp úng.

-Vậy còn việc mười hai xác mĩ nhân, tại sao Thi Văn phải bắt buộc xông đến Y Viện gϊếŧ bằng được họ cơ chứ?

-Nàng quên mất rồi sao? Mười hai là con số may mắn của tộc người Tây Châu, còn việc gϊếŧ hại mĩ nữ là để Đại Hãn củng cố vào lượng máu cho quân sĩ nếu chiến tranh biên giới buộc diễn ra...
-Củng cố vào lượng máu? Ta cũng từng nghe Nam Đông Khả Đôn nói đến việc Đại Hãn cất trữ rất nhiều mĩ nhân ở sau phía núi Phong Huyền, nhưng việc để phục vụ cho việc này thì chưa hề nghe đến...

-Đại Hãn là một người không thể đùa được, vốn dĩ Tây Châu được phồn vinh như ngày hôm nay, đều dựa vào một tay của Khải Tùy-thúc phụ của nàng, khẩu hiệu có người Tây Châu đó chính là: Gϊếŧ được thì phải gϊếŧ đến tận cùng, rút xương, rút tủy đến khi nào chỉ còn da bọc xương thôi, Bất Nhiễm ạ. Bạch Phúc cúi mặt xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy lo nghĩ của Bất Nhiễm rồi mặc kệ mà cười mỉm.

-Hóa ra Đại Hãn đã để ý miếng mồi ngon Thành Đô từ rất lâu rồi, chỉ là chưa có cớ để gây phản loạn, gây căng thẳng cho biên giới. Nhưng suy nghĩ kĩ, ta cũng là một người con của Tây Châu, ta không thể giương mắt chứng kiên cảnh lãnh thổ của mình bị xâm chiếm, ngươi có hiểu không? Bất Nhiễm tránh ánh mắt của Bạch Phúc rồi từ từ dạo bước.
-Thiên hạ là thế đấy, khi có được một thứ gì thật lớn lao rồi, ngay tức khắc họ sẽ để ý đến những thứ lớn lao hơn. Rồi cuối cùng là đâm chém nhau, mài mòn cho đến chết... Chúng ta rồi cũng sẽ trở thành những người mình từng căm ghét thôi, chỉ là khoảnh khắc ấy sẽ đến thật nhanh như kim đồng hồ, hay vô cùng chậm rãi như tiếng mưa tí tách còn đọng lại...

-Nếu một ngày ta trở thành kẻ thù của nàng, nàng sẽ hận ta chứ? Bạch Phúc tiến về gần.

-Ta sẽ hận người... nhất định sẽ hận ngươi... Bất Nhiễm nắm chặt tay vào vạt áo, đôi mắt đỏ hoe như vừa bắt gặp một dòng cảm xúc đầy nức nở...

...

Ở Thành Đô bây giờ cũng chợp sáng, liệu cao nhân còn nhớ đến sự hiện diện của Khanh Quân hay không? Nhưng năm tháng này, nàng vẫn bị Tổng Tư cưỡиɠ ɦϊếp và nhốt vào phủ, đã gần một năm rồi, Khanh Quân không thể nhìn chiếu được ánh sáng, nàng đau đớn nhưng không có cách nào để tự sát, kết liễu trong mình... Tại vì nàng hiểu, mình đang có mang...
Đêm hôm ấy, Khanh Quân ôm bụng khóc trong đau đớn, nàng hét lên những tiếng kêu đau đớn rồi cắn chặt vào da thịt để có thể chịu đựng, nàng rất muốn chết, nhưng còn đứa trẻ này, nó sẽ phải sống như thế nào đây? Nàng ôm hận, dùng kéo đâm nhiều nhát vào bụng, nước mắt tuôn ra ròng rã xong đau đớn, vết cắt trên da ngày càng nhiều, máu theo từng khe nhỏ bị rách ào ào chảy ra không kiểm soát. Đôi mắt nàng sụp hẳn, thâm quầng, mái tóc tàn tạ, chết chìm theo năm tháng... Trả cho ta một Khanh Quân của ngày xưa, một Khanh Quân thật khác...!

Khi đám nô tì xông đến thì tất cả đã kết thúc rồi, đứa nào chưa kịp chào đời đã bị mẫu thân cướp đoạt đi mất tình mẫu tử, người ta chỉ thấy Khanh Quân nằm co ro vào góc tường, nàng lạnh lẽo ôm thân thể vẫn còn đang rưng rức...
Khi thái y đến, họ cho nàng vào giường nằm nghỉ, xử lý vết thương và chia li với đứa con đã lìa đời vài khắc trước... Vốn dĩ việc nàng có thai, Tổng Tư cũng kinh hãi mà chẳng hiểu nổi, hắn ta vốn dĩ không biết, tại sao một việc hệ trọng đến thế này cũng không quan trọng bằng giang sơn của hắn... Rốt cuộc thì tình người đang nằm ở đâu trong thế gian này? Cho ta một thân phận để ta tiếp tục sống...

Tổng Tư lững thững bước vào, nhìn thấy nương tử đã tàn tạ sắc phai, nằm trên giường với những kẻ hầu người hạ, khi ấy hắn mới cảm thấy thật đau xót khôn nguôi, nhưng có lẽ những thứ mai sau này hắn phải trả giá còn đau đớn hơn gấp trăm lần việc hôm nay hắn phải chịu đựng...

-Ngươi đã cảm thấy vừa lòng chưa? Khanh Quân phờ phạc nói.

-Con của ta chết rồi, kể cả ta không chính tay gϊếŧ nó chết, thì nó cũng sẽ chết vì sinh non thôi. Ngươi hạnh phúc lắm đúng không, Tổng Tư? Con của chúng ta chết rồi...! Khanh Quân tựa vào giường, nước mắt rơi lã chã...
-Nàng nghĩ một người phụ thân như ta khi mất con sẽ cảm thấy thế nào? Tổng Tư lạnh nhạt đáp lại.

-Ngươi không có quyền hỏi ta câu đấy, bởi vì ngươi chưa từng xứng làm một phụ thân, một phu quân... Ngươi chưa từng xứng với những từ thiêng liêng đến thế...

-Bao nhiêu năm nay ngươi đã tìm thấy giang sơn của mình chưa? Ngươi đã có được những gì ngươi mong muốn hay chưa? Ta không mong mình được tha thứ, ta kiệt sức rồi... Mau đến gϊếŧ chết ta, gϊếŧ chết ta đi...! Con ta chết rồi, ta còn sống để làm gì nữa...! Khanh Quân gào thét ầm ĩ cả căn phòng, nàng gì chặt tay vào tấm chăn rồi gục xuống mà khóc.

Tổng Tư vội vã chạy đến ôm lấy bả vai của nàng rồi hét:

-Khanh Quân, ta sắp có được tất cả rồi, chờ ta, chờ ta lên ngôi hoàng đế, nhất định nàng sẽ được làm hoàng hậu. Ta nhất định sẽ có được thiên hạ, ta không thể để mọi thứ trôi qua dễ dàng như thế, dù có chết, ta cũng phải có được Thành Đô...!! Tổng Tư điên thật rồi, hắn không còn kiểm soát được những hành động ngạo mạn của mình nữa, đối diện với nương tử đang đau đớn khi mất con, người làm cha như hắn vẫn chỉ hét được hai từ: thiên hạ....
Cũng ngày lúc này ở Dương thị, Y Mẫu đang chăm chút tỉa hoa vội nghe được tin Xích Quỷ đã được truyền đến.

-Không biết hôm nay người có nhã hứng gì lại muốn mời ta đến đây?

-Đúng lúc lắm, linh hồn ngươi trấn giữ được từ Bất Nhiễm sắp được phát huy tác dụng rồi...

Xích Quỷ ngước lên vẻ mặt đầy ung dung của Y Mẫu mà ngạc nhiên:

-Người có ý gì?

-Kịch hay sắp đến rồi, tất cả sẽ dồn vào một mình Bất Nhiễm, tai hạ sắp đến, để ta xem con bé tránh khỏi kiếp nạn này thế nào...

-Theo như lời người nói thì việc ấy có vẻ rất hay ho...

-Đúng thế, thời cơ mà chúng ta chờ đã đến rồi. Hôm nay là mười hai nữ tử cuối cùng mà Thành Đô cho truyền vào Tây Châu, nhân cơ hội Khải Tùy đang bệnh nặng, hoàng cung sẽ tiến vào biên giới cầm giương đe dọa. Để ta xem bọn chúng có gan to đến mức nào...
-Người có cảm thấy việc Khải Tùy bị bệnh nặng rất mờ ám không? Không thể nào chỉ vì sự xuất hiện của Bạch Phúc mà khiến hắn trở nên như vậy.

-Ngươi ngây thơ quá rồi, trong đêm mưa năm ấy khi Sương Yến trốn thoát, chính Diệp Thần là người tận mắt nhìn thấy những vẫn không ra tay ngăn cản Thái Thượng Hoàng, để ả thất lạc rồi trốn thoát vào Thiên Kịch Rạp. Cứ mỗi khi ngắm nhìn Bất Nhiễm thì sự hận thù của ta lại càng trở nên khó kiểm soát hơn bao giờ hết...

-Vậy bây giờ chuyện này tính thế nào?

-Để sau đi, ngay lập tức triệu lệnh tập hợp quân lính, ta sẽ ăn trộm con dấu của hoàng đế, chiếm đóng ở Tây Châu gây khiêu khích. Mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như chiến tranh nội bộ, ngươi hiểu chứ? Y Mẫu nhìn Xích Quỷ với đôi mắt trợn tròn, bờ môi đột nhiên mỉm cười một cách khó hiểu...
-Tuân lệnh.

Đêm đã hết, rồi cuộc đời ta sẽ bị đưa đẩy về đâu đây? Mọi thứ sẽ thật trôi chảy như dòng sông sang thu, hay sẽ thật nhanh chóng như đốm lửa thả xuống thiêu đốt mọi vật sống tại nhân gian? Ta không muốn cuộc đời mình kết thúc nhanh như thế, khi ta nhớ lại câu nói ấy:

-Nữ vương còn chưa giải cứu được thiên hạ, mà đã muốn ra đi rồi sao?

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện