Vượt Mệnh (Nam Biến Nữ)

Chương 16


trước sau

Advertisement
- Cậu à, có lẽ cậu nói đúng, bên phía Hồ đại nhân thật muốn lôi kéo Quân Nam. Nhưng con thấy hiền đệ không hẳn là người ham chuộng phú quí. Con tin đệ ấy là một người trọng tình nghĩa, nhất định sẽ không cùng một giuộc với họ Hồ.

Vương thượng thư nhíu mày:

- Thời thế hiện nay chiến sự liên miên, triều đình lấy võ tướng làm trọng yếu. Người thiếu niên này quả thật là một danh tướng tương lai. Hồ Quí Ly nhất định sẽ không bỏ qua. Nếu không có Trần Khát Chân thượng tướng quân cùng hoàng thân Nguyên Hãng giữ binh quyền, e rằng triều đình đã sớm bị Hồ Quí Ly nuốt gọn. Con người này lòng dạ khó lường. Chỉ tiếc hoàng thượng quá lệ thuộc vào ông ta. Nếu họ Trịnh này thật có thể trở thành đại tướng nắm giữ binh quyền, lại bị họ Hồ khống chế, tương lai e rằng là đại họa với xã tắc.

Kỳ Hiên giật mình:

- Cậu à, sẽ không đâu. Quân Nam hiền đệ không thể nào là loại người đó. Hồ Nguyên Trừng đúng là có lòng dụ dỗ đệ ấy. Nhưng nếu đệ ấy dao động thì đã sớm ngã theo, sao lại còn trước mặt từ chối Hồ Nguyên Trừng để đi cùng con? Xin cậu nghĩ lại, Quân Nam là một nhân tài, cậu đừng loại bỏ đệ ấy!

Vương thượng thư lắc đầu:

- Con xem con kìa, thân là võ tướng sao lại có lòng dạ đàn bà như vậy? Hơn nữa, kẻ đó cũng còn chưa vào triều. Ta cũng cần phải quan sát. Nếu hắn là nhân thượng trung, ta sẽ chiêu nạp, còn là dạng bất nhân bất nghĩa, bất trung bất tín thì... - Vương thượng thư lãnh khốc giơ bàn gạt xuống một nhát làm động tác chặt đứt.

Lâm Kỳ Hiên hít một hơi lạnh. Trịnh hiền đệ à, Trịnh hiền đệ! Ta thật lòng cầu mong huynh đệ chúng ta sẽ thật sự là cùng một chiến tuyến!

Trong phòng của Vương Ngọc Yên, một gia nô bước vào bẩm báo. Nàng nghe xong, lạnh nhạt hỏi:

- Thật sự là tìm không thấy bất cứ đồ vật gì của nữ nhân trong phòng của hắn sao?

Gia nô đáp:

- Dạ bẩm tiểu thư, thật sự là không có.

- Vậy trong y phục của hắn có loại nào như vải bố, mảnh vải dài hay loại áo nào lạ lùng không? - Vương Ngọc Yên vẫn kiên trì hỏi.

- Dạ bẩm, thật sự không có. Phòng của hắn chỉ có y phục nam nhân thông thường. Hơn nữa người này ăn mặc rất đơn giản. Tiểu nhân tìm mãi cũng chỉ thấy có hai bộ y phục. Ngoài ra không có bất kì đồ đạc gì khác.

Vương Ngọc Yên cau mày thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ hắn thật sự không phải người kia? Nhưng khuôn mặt đó....làm thế nào lại giống như vậy?

Gia nô thấy tiểu thư đột nhiên im lặng rất lâu, mới khẽ lên tiếng nói thêm:

- Dạ bẩm tiểu thư, đồ nữ nhân ở phòng của hắn thì tiểu nhân không thấy, nhưng cạnh bên phòng hắn có một cô gái mù. Cô gái này dường như là đi cùng với hắn, cả hai rất thân mật.

- Cái gì? - Vương Ngọc Yên kinh ngạc.

"Hắn lại có nữ nhân ở cùng? Không lẽ....". Nàng nghĩ đến điều gì đó, chợt nhiên mỉm cười. Tên vô ơn phụ nghĩa kia giấu giỏi lắm! Không tìm được đồ nữ nhân trong phòng ngươi, hay là ngươi giấu ở chỗ nữ nhân bên cạnh ngươi đấy sao? Khá lắm, cãi trang nam nhân còn sợ người nhận ra, lại tìm cả một nữ nhân ở cùng để che mắt. Ngươi cho rằng Vương Ngọc Yên ta không bắt được ngươi sao?

Ngọc Yên cho gia nô lui ra. Lúc gia nô đi rồi, nàng lại nhìn thấy Kỳ Hiên đi ngang. Lại nhớ hôm đó Kỳ Hiên cùng Quân Nam gần gũi thân mật ôm vai bá cổ, nàng nhíu mày: Biểu ca và "hắn" làm thế nào lại thân thiết như vậy? "Hắn" không phải nên tránh biểu ca càng xa càng tốt hay sao? Mà cũng lạ là biểu ca cũng không nhận ra "hắn"? Hay là bọn họ....

Trên đại điện Thiên An, hoàng đế Trần Thuận Tông thân thể mập mạp ngồi trên long ỉ. Y chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng vì quá béo mập nên trông cả người phì nộn bủng beo, thiếu sức sống. Đứng đầu hai hàng quan văn võ là Hồ Quí Ly và Trần Khát Chân. Phía dưới nữa cũng có đến gần trăm người đều áo mũ đai nghiêm đứng thẳng tắp hầu triều.

Trịnh Quân Nam được thái giám dẫn vào đại điện. Thái giám đứng bên cạnh dặn dò. Y làm theo, quì sụp xuống lạy:

- Thảo dân Trịnh Quân Nam, tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!

Vua Thuận Tông khẽ phất tay, mỉm cười:

- Đứng lên đi! Ngươi là tân khoa võ trạng nguyên lần này? Nghe nói thân thủ của ngươi khá lắm. Nhân đây, cho trẫm xem thử một tuyệt kỹ của ngươi đi!

Vốn còn tưởng gặp vua sẽ đáng sợ lắm, ai dè, ông vua trẻ này cũng dễ tính ghê! Bảo Quân Nam nói chuyện thì còn lo là không biết cách ăn nói sẽ phạm tội, nhưng nếu chỉ là biểu diễn, y tự tin hơn nhiều.

Quần thần nghe hoàng thượng nói muốn xem tân võ trạng biểu diễn tài nghệ liền hiểu ý, lùi sát vào hai bên, chừa một khoảng sân rộng giữa đại điện. Quân Nam hướng về phía vua vái một vái, rồi lại xoay sang các đại thần vái hai bên. Y bày ra tư thế đứng tấn, vẻ mặt tập trung như đang dồn ép khí ở đan điền. Sau đó nhảy phốc một cái, bay lên mái điện, chụp lấy một chiếc đèn lồng trên cao, lại xoay một vòng tròn làm ra một tư thế cực kì ảo diệu. Lợi dụng nội lực thi triển khinh công nhào lộn đến trước mặt vua Thuận Tông, quì xuống, hai tay dâng lên chiếc đồng tâm kết của lồng đèn:

- Hoàng thượng là thiên tử anh minh! Trịnh Quân Nam xin nguyện được tận tụy phục tùng hoàng thượng, cả đời trung hiếu, vĩnh kết đồng tâm!

Vua Thuận Tông nhìn chiếc đồng tâm kết trong tay Quân Nam, lại nghe những lời của y, nhịn không được, phì cười thành tiếng. Các đại thần nghe hoàng thượng cười cũng ồ lên cười theo. Hồ Quí Ly và Vương thượng thư đứng ở bên cũng lắc đầu, cố gắng mà nhịn cười. Quân Nam cũng không hiểu mình nói sai gì lại khiến bản thân thành trò cười như thế. Y cứ nghĩ là bắt chước theo các phim kiếm hiệp, lựa mấy câu thành ngữ Hán Việt mà nói chắc sẽ nịnh được ông vua. Lí nào lại thành làm trò cười đây?

Vua Thuần Tông thấy hắn lớ ngớ, liền lệnh cho hắn đứng lên, ôn tồn bảo:

- Mừng cho khanh có lòng trung can. Nhưng mà....trẫm nghĩ Trịnh khanh hẳn là võ sĩ, vậy còn về văn chương?

Quân Nam thành thật nói:

- Dạ bẩm hoàng thượng, thần chỉ biết đủ ba chữ để viết tên mình.

Thuận Tông lại bật cười sãng khoái:

- Không sao không sao đâu! Là võ tướng, ra trận được là được, còn về văn, từ từ học cũng được. Ha ha!

Quân Nam khẽ đáp tạ rồi lui xuống mấy bước. Thuận Tông lại bảo:

- Trịnh Khanh hôm nay đã là võ trạng nguyên tân khoa. Triều đình trọng dụng nhân tài. Trẫm sẽ không để võ tướng của trẫm chịu thiệt. Các ái khanh nói xem, trẫm nên ban chức gì cho Trịnh khanh?

Quần thần khẽ trao đổi với nhau. Hồ Quí Ly liền bước lên, chắp tay nói:

- Bẩm hoàng thượng, tân trạng tuổi trẻ tài cao, vũ dũng hơn người, nhân trong triều còn trống một chức vệ úy, thần cúi xin hoàng thượng đề bạt cho Trịnh tân trạng đảm nhiệm chức ấy.

Vương thượng thư lập tức bước ra ngăn cản:

- Hồi bẩm hoàng thượng, Trịnh võ trạng quả thật là võ công rất cao là một nhân tài đáng dùng. Nhưng y vẫn còn rất trẻ, vừa mới tiến triều đã nhận tước quan tam phẩm thật là không đúng qui chế. Làm như vậy chẳng những trái với tổ chế, còn khiến cho hoàng thượng mang tiếng là khen thưởng quá mức. Hoàng thượng đặc cách như vậy đối các tân khoa nhiệm trước, sẽ cảm thấy hoàng thượng bất công.

Thuận Tông nhíu mày, liếc sang Hồ Quí Ly, rồi lại liếc sang các đại thần khác. Lúc này, Thượng tướng quân Trần Khát Chân mới bước lên tấu:

- Dạ bẩm hoàng thượng, thần cảm thấy Vương thượng thư nói đúng. Thiếu niên đắc chí, là mồ chôn nhân tài. Thần tin Trịnh tân khoa võ trạng sẽ hiểu. Chúng thần không phải là trù dập y, mà là toi luyện y. Đầu bao lớn thì đội nón bao lớn, quan trọng là thích hợp với mình. Cho nên thần đề nghị ban cho Tân trạng chức hiệu úy ngũ phẩm. Nếu y là ngọc, nhất định sẽ không sợ lu mờ.

Quân Nam liếm môi, liếc trộm xem gã đang nói chuyện là ai. Vừa gặp mặt, có cần phải đánh phủ đầu vậy không? Ta đây là không có thèm làm quan. Làm võ trạng là theo ý nguyện của lão bà bà mà thôi. Nếu chuyện ta làm quan khiến các người khó chịu như vậy, ta mới không thèm làm! Y nghĩ xong liền bước ra chắp tay nói:

- Dạ bẩm hoàng thượng, Quân Nam chỉ là một võ phu thô lỗ, dốt nát. Quả thật không thích hợp làm quan. Các vị đại nhân nói rất phải, Quân Nam cần phải toi luyện thêm. Cho nên thần khẩn xin hoàng thượng cho thần được làm một chân tiên phong trong quân ngũ. Thần muốn ra chiến trường vì Đại Việt giữ gìn bờ cõi!

Vua Thuận Tông phấn khích vỗ lên long ỉ một cái rõ to:

- Hay lắm! Khá khen cho một thiếu niên chí khí. Có tài mà lại khiêm tốn giữ mực. Trẫm ưng thuận cho khanh vào quân ngũ, trước tiên khanh cứ làm một tiên phong. Sau khi lập công, trẫm sẽ gia phong khanh làm tướng quân. Chỉ là, nay khanh đã là trạng nguyên, mà lại không có ban thưởng gì thật là không phải. Khanh nói xem, khanh có muốn gì không?

Quân Nam nhớ lại lời của sư phụ, liền quì xuống tâu:

- Dạ bẩm, thần chỉ xin hoàng thượng ban thưởng cho thần một quyển Binh thư yếu lược của Hưng Đạo Đại Vương đã viết!

Quần Thần đều kinh ngạc nhìn Quân Nam. Thuận Tông cũng ngạc nhiên, liền hỏi:

- Khanh vừa nói khanh không biết chữ. Như vậy khanh muốn xin sách để làm gì?

Quân Nam đáp:

- Dạ bẩm, hôm nay Quân Nam không biết chữ, nhưng không có nghĩa là mãi mãi đều không biết chữ. Quân Nam nuôi chí muốn trở thành tường chắn ngoại xâm cho giang sơn. Tất nhiên không thể chỉ dùng vào sức lực võ lực mà còn phải dùng mưu trí. Nếu muốn dùng mưu mà không biết đọc binh thư thì làm sao mà vận dụng?

Thuận Tông gật gù vừa ý, liền lệnh cho thái giám mang sách đến. Quân Nam nhận sách, tạ ơn rồi định lui xuống, không ngờ Thuận Tông giữ lại, bảo:

- Nay khanh không muốn làm quan, cũng không đòi ban thưởng, nhưng trẫm cũng không thể hẹp hòi với khanh. Trịnh Khanh chẳng hay năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

Quân Nam ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp lời:

- Dạ bẩm, thần năm nay mười tám tuổi.

Tất nhiên là y phải nói tuổi của cái thân xác này, nếu nhìn cái xác trẻ như vậy mà nói hai mươi bốn thì cũng khiến người ta nghi ngờ. Thuận Tông nhếch môi cười đầy hàm ý nói:

- Trẫm vẫn còn một ngự muội, năm nay cũng đã mười bảy. Quả thật là rất xứng đôi với Trịnh khanh. Trẫm quyết định ban hôn cho khanh cùng An Thụy công chúa.

Cái phần thưởng này xem ra không nhỏ. Làm phò mã cũng ngang với quan tam phẩm vậy. Nhưng không ngờ không có một đại thần nào đứng ra phản đối. Quân Nam liếc tới liếc lui, không ai ra mặt giùm, đành tự xử vậy. Liền bước lên quì xuống tấu:

- Dạ bẩm hoàng thượng, thần cúi xin hoàng thượng thu hồi thánh lệnh! Hạ thần không thể cưới công chúa được!

Thuận Tông đang tươi cười, nghe xong những lời này, liền nổi cơn thịnh nộ, đập bàn quát:

- Trịnh Khanh, ngươi hồ đồ sao? Hoàng muội của trẫm là thiên kim công chúa, có tiếng xinh đẹp nhất nhì Đại Việt. Trẫm trọng dụng ngươi nên mới có đặc ân thế này. Ngươi như vậy là đang phạm tội khi quân ngươi biết không?

Quân Nam quì rạp xuống đất, nghiêm chỉnh nói:

- Dạ bẩm, thần không dám chê công chúa. Nhưng thật là thần không thể lấy công chúa. Thần....thần đã có thê tử!

Đám đông quần thần xì xào một lúc. Lúc này, Vương thượng thư ở một bên khẽ nói với Quân Nam:

- Trịnh tiên phong, ngươi trước tiên phải nhớ trong vương thổ, hoàng thượng là lớn nhất. Hoàng thượng ban hôn, ngươi không thể chối từ. Huống chi công chúa An Thụy là bảo ngọc chi nữ. Thê tử của ngươi, từ cũng được, giữ làm thiếp cũng được. Ngươi đừng có càn rỡ kẻo phạm phải tội khi quân sẽ mất đầu.

Quân Nam nghe xong những lời này, chẳng những không sợ, lại còn quật cường, ngước mặt nhìn Thuận Tông nghiêm trọng nói:

- Bẩm hoàng thượng, thần là một kẻ dốt nát, không học sách thánh hiền, không rõ cái gì là tam cương ngũ thường, gần như cái lễ nghĩa gì cũng không biết. Thần chỉ biết sống làm người, trên trung với vua, dưới đối đãi tốt với mọi người. Nếu thần vì giữ cái đầu mà bỏ vợ lấy công chúa, như vậy thần với công chúa chỉ là sợ chứ không hề yêu thương. Còn nữa, hoàng thượng bảo thần phải nghe, kể cả bảo thần chết thần cũng không thể sống. Nhưng nếu hoàng thượng bảo thần bỏ vợ mà cưới công chúa. Thần làm theo tức là trung vua nhưng lại là một kẻ bất nhân bất nghĩa. Thử hỏi hoàng thượng người có tin một kẻ từng bất nhân bất nghĩa sẽ là một tôi trung không?

Vua Thuận Tông tức giận đến đứng dậy, chỉ tay vào mặt Quân Nam mắng:

- Ngươi....ngươi...tên hỗn xược này....ngươi đang uy hiếp trẫm sao?

Hồ Quí Ly lúc này mới bước lên:

- Xin hoàng thượng bớt giận! Trịnh tiên phong nói không hẳn là sai. Bẩm hoàng thượng, tự cổ anh hùng đều là những người trọng tình trọng nghĩa. Trịnh tiên phong trẻ tuổi can đảm, chẳng những không tham luyến vinh hoa, không mưu cầu lợi ích, ngay cả mỹ sắc cũng không lay động. Người như vậy là nhân thượng nhân. Hoàng thượng, Đại Việt chúng ta có phúc tinh rồi!

Vương thượng thư cũng nói:

- Dạ bẩm đúng vậy đó hoàng thượng, nếu hôm nay y đồng y bỏ vợ lấy công chúa vì sợ hoàng thượng thì tương lai ngoại bang cũng có thể lấy mỹ nhân để chiêu y quy hàng. Một kẻ trung thần thật sự phải là kẻ có tình có nghĩa có lương tri!

Trần Khát Chân cùng các đại thần khác cũng xúm lại xin cho Quân Nam. Quân Nam thở phào. Cưới công chúa sao? Chỉ sợ vừa tân hôn bữa trước, bữa sau liền lên đoạn đầu đài. Thật là khổ không nói được! Nếu như Quân Nam ta còn được cái thân nam tử thì hồng phước này hưởng thụ mới suиɠ sướиɠ làm sao! Không chỉ không thể cưới công chúa, chỉ sợ mãi mãi Quân Nam cũng không thể gần gũi nữ sắc rồi. Vừa nghĩ đến nữ sắc, y mới giật mình: "Vừa rồi ta nói ta đã có thê tử? Èo....thê tử kiếm đâu ra?"

Thuận Tông thấy các đại thần đều xin cho Quân Nam, y cũng dịu bớt, nhưng vẫn chán ghét không thèm nhìn đến Quân Nam nói:

- Ngươi cút về doanh trại chờ ngày ra chiến trận đi! Nếu không làm được trò trống gì thì cũng đừng về kinh nữa!

Quân Nam khẽ nhướng mày, ông vua này cũng khá là trẻ con. Ban hôn cho người ta không được thôi mà cũng nổi giận.

Truyện convert hay : Thật Thiên Kim Nàng Là Toàn Năng Đại Lão

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện