Vương Phi Xin Đừng Chạy

Chương 30


trước sau

Advertisement


VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \( 30 \)
Nhược Khê trằn trọc mãi không ngủ được, bèn khoác áo ra ngoài đi dạo hóng gió.

Đi một đoạn liền trong thấy hai thị vệ đang lôi lôi kéo kéo một người đem đi đâu đó, lại thấy Khải Lâm đang đứng trước mặt người này.
\-" Quái, đáng lẽ hắn phải đang ở cùng Hách Phong chứ?"
Cô tiến lên muốn gọi một tiếng, người ở dưới đất ngẩng đầu lên, trong ánh mắt thoáng một vẻ hoảng loạn, sau đó liền hét lên.
\-" Khê nhi, mau chạy, tên điên này muốn bắt nàng."
Nói xong tên thị vệ đang kéo hắn kế bên giơ chân đá một cước vào bụng khiến hắn phun ra một bãi máu lớn, nhưng hắn vẫn cố gắng hét lên với cô.
\-" Ta nói nàng chạy đi, đứng đó làm gì, mau chạy."
Nhược Khê nhận ra giọng nói này là Hách Phong, ngẩng lên nhìn liền nhận ra người đang quỳ trước mặt Khải Lâm là hắn, còn Khải Lâm đang mỉm cười từ từ bước về phía cô.
\-" Hách Phong....!Thái tử điện hạ, người làm gì với tướng công của ta vậy? Mau thả chàng ra."
\-" Nhược Khê ah Nhược Khê, tên Hách Phong này không xứng với nàng, thay vì tốn thời gian ở bên cạnh hắn thì nàng trở thành thái tử phi ở bên cạnh ta đi."
\-" Ta không muốn nhiều lời với thái tử điện hạ đây, nói lại lần nữa, thả Hách Phong ra."

Cô gằn từng chữ một, ngữ khí uy hiếp lan tràn, nhưng Khải Lâm vẫn mắt điếc tai ngơ bước lại gần bồi thêm một cú đấm vào ngực Hách Phong rồi quay sang mỉm cười với cô.
\-" Nàng thành thân với ta, ta liền để hắn toàn mạng trở về.
\-" Biết thế lúc đầu không phí lời ở đây với ngươi."
Nói rồi Nhược Khê lao đến tấn công hắn, dường như độc vừa mới giải nên cơ thể vẫn còn yếu, không thể theo kịp tốc độ của hắn.

Cô vung chân muốn đá Khải Lâm, hắn liền nhẹ nhàng lướt qua, vòng tay qua eo cô, nhỏ nhẹ nói vào tai.
\-" Nàng ngủ một giấc đi."
Sau đó liền có cảm giác sau gáy đau đớn, đầu óc mơ hồ tê dại, cô ngất đi trong tay Khải Lâm.

Khải Lâm bế cô lên, quay lưng muốn bước đi, Hách Phong ở đằng sau điên cuồng gào thét.
\-" Tên khốn, đừng có dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi đụng vào nàng ấy.

Có giỏi thì đấu một trận công bằng đi, đừng có dùng thủ đoạn dơ bẩn này."

\-" Ta lại thích dùng thủ đoạn cơ.

Người đâu, hắn ồn quá, làm hắn im đi."
Hai tên kia nhận lệnh, lao vào đánh Hách Phong túi bụi.

Hách Phong đang bị trúng độc, toàn thân tê liệt, không thể cử động, mặc cho chúng đánh, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng của Khải Lâm bằng ánh mắt hận thù.
Khải Lâm bế Nhược Khê về phòng của mình, đặt cô nằm xuống giường, sau đó hắn cũng tự mình nằm xuống.

Ngắm nhìn khuôn mặt của cô, đưa tay vuốt ve gò má.
\-" Thứ ta muốn có được, nhất định phải có."
Sáng hôm sau Nhược Khê mơ màng tỉnh dậy, cảm giác bản thân bị ôm, nhớ lại chuyện tối qua, ngẩng lên thấy Khải Lâm đang mỉm cười nhìn mình, hai tay ôm chặt lấy thân thể cô.

Mặt cô liền xám xịt, thúc một cú vào bụng hắn, sau đó nhân cơ hội rời giường chạy thục mạng đến cánh cửa.

Nhưng tay vừa chạm đến cửa, eo liền bị một lực lớn kéo quay lại, lưng đập thẳng vào tường, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt thanh tú của Khải Lâm phóng đại trước mắt, hơi thở ấm nóng phả nhè nhẹ vào mặt, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên.
\-" Nàng muốn chạy đi đâu?
Tym Tym \.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện