Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 810


trước sau

Advertisement

Chương 810

Ma ma muốn ngăn cản nàng nhưng lại không dám. Cũng không biết đám người Nhi Nhi và Vương ma ma đang bận rộn cái gì nữa mà không thấy một ai ở đây trông coi.

Mọi thứ đều rất bình thường, không hề thấy có chuyện gì khác thường cá. Nhưng tại sao khi hạ nhân trong phủ nhìn thấy mình thì trên mặt đều hiện lên nét cười vậy nhỉ? Hơn nữa nụ cười đó còn hàm chứa điều gì đó.

Tiểu Vân Triệt nhìn thấy nàng thì giống như một quả bóng vậy vừa nhảy vừa chạy đến bên cạnh nàng.

Hôm nay thế mà hắn lại mặc một bộ cảm bào màu đỏ chót, đến cả đôi giày đang đi cũng là màu đỏ. Mặc dù bộ cảm bào này làm nổi bật lên vẻ phần điệu ngọc trác của hắn, hơn nữa trông cũng rất đẹp. Nhưng hôm nay không phải cuối năm cũng không phải lễ tết gì, hắn ăn mặc quần áo như vậy để làm gì chứ? Trông như một chiếc đèn lồng lớn màu đỏ vậy.

Nàng cầm lấy góc áo của Vân Triệt, trên mặt hiện lên vẻ ghét bỏ: “Sao con lại mặc bộ quần áo này chứ? Nhìn giống y như một bao lì xì vậy”.

Tiểu Vân Triệt ngẩng đầu lên, nắm lấy tay của nàng, hưng phấn đến mức chóp mũi đã thấm mồ hôi: “Cữu cữu bảo con mặc đấy, nói một lát nữa sẽ cưới vợ cho con”

Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Con còn nhỏ như vậy, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc cưới vợ làm gì chứ? Con có nuôi được người ta không?”

Một tay của Tiểu Vân Triệt chống nạnh, một tay cầm lấy tay áo của nàng, nhìn rất giống cái ấm pha trà tròn tròn.

“Chỉ có mỗi mình Thẩm Phong Vân thì chơi trốn tìm không vui tí nào. Con muốn có một mầm vợ giống như hoàng gia gia vậy. Sau đó có thể huấn luyện bọn họ cưỡi ngựa đánh giặc giống như phụ thân, còn con sẽ là đại tướng quân”

Ông trời ơi, thật là lãng phí của trời mà. Hơn nữa cái hùng tâm trạng chí này của con cũng thật đáng đánh đòn mà.

Cha con thì muốn chiều chuộng con gái nhà người ta còn con thì ngược lại, muốn cho con gái nhà người ta cưỡi ngựa đánh giặc, không phải là con đang muốn phá tan Phong vương phủ đấy chứ? Hơn nữa có nhà ai cưới một mâm vợ chứ, con nghĩ đây là sủi cảo hả?

Lãnh Bằng Cơ chưa từng nhìn thấy hậu cung của hoàng đế nên nàng chỉ cho rằng tiểu Vân Triệt dùng từ không đúng.

Hơn nữa, trong nháy mắt nàng cảm thấy, việc giáo dục nhi tử nhà mình là một vấn đề rất lớn. Đứa trẻ này lớn lên chỉ sợ sẽ bị lạc hướng, bản thân nàng có nên kiềm chế lại, an tâm ở nhà giúp chồng dạy con hay không đây?

Lãnh Băng Cơ cúi xuống nhìn ẩm trà nhỏ của nhà mình, rất đáng yêu mà, cưới vợ hay không cưới vợ thì kệ đi, cứ để hắn mặc vậy trước đã.

Nàng đưa tay ra véo nhẹ lên chóp mũi hắn: “Con xem cữu cữu con cũng thật biết dỗ con chơi đùa, còn cùng con chơi trò người lớn nữa chứ”.

Tiểu Vân Triệt cau mày nói: “Nhưng cữu cữu không biết luyện kiểm, thật là chán. Mẫu thân, khi nào thì chúng ta mới về nhà? Con nhớ Hoan Hoan rồi”

Lãnh Băng Cơ mím mím môi, tại sao nghe được cái tên Hoan Hoan này từ trong miệng nhi tử lại cảm thấy không được tự nhiên vậy chứ? Hơn nữa, nàng đã về tướng phủ được hai ngày rồi, thế mà lần này Mộ Dung Phong vẫn giữ được bình tĩnh như thế cũng không hỏi han quan tâm gì đến bản thân nàng và hài tử cả?

Nàng còn cho rằng ngày hôm sau hắn sẽ vội vàng chạy đến tướng phủ đón nàng và hài tử về nhà chứ.

Chẳng lẽ đã mất đi cảm giác nhiệt tình và mới mẻ lần đầu tiên gặp mặt rồi sao? Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp nhau, một ngày hắn chỉ mong được canh giữ bên cạnh nàng cả mười ba canh giờ, chỉ trong nháy mắt cũng không muốn tách ra.

Có phải tình yêu đã mất đi rồi đúng không?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện