Vương Phi Ngâm Tuyết

Thân Phận Bại Lộ


trước sau

Advertisement
Kỳ thật Nhất Triển nói không sai. Người muốn lên đài đoạt vị trí minh chủ võ lâm, đích thị là phải kể tinh tường lai lịch của mình! Tuy hiện tại bọn họ đã biết hắn là Tuyết công tử, Các chủ Ám các, nhưng đối với tướng mạo điều kiện lớn nhất để xác nhận một người bọn họ còn không biết, cảm giác luôn có chút là lạ!

Buồn bực, chẳng lẽ sau này bọn họ phải đối mặt với một vị thống lĩnh suốt ngày che mặt, không thấy tướng mạo chân thật của hắn sao? Như vậy thật khó chịu a?

Đúng là con người đều có lòng hiếu kỳ! Tuy giờ phút này trong lòng mọi người, địa vị của Tuyết công tử đã rất cao, nhưng vừa chạm vào cái chủ đề dung mạo mẫn cảm này, trong lòng bọn họ vẫn có chút dao động nho nhỏ.

"Tuyết công tử, người giang hồ làm việc quang minh lỗi lạc, không có gì phải không dám, ngài hãy cởi khăn mặt xuống a? Để cho ả yêu nữ kia câm miệng!"

"Đúng vậy a, Tuyết công tử! Chúng ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, hà tất sợ người như nàng ta? Cho nàng ta xem cũng đâu có sao!"

"Ừ!"

Một đám người nhất trí ý kiến, mặc dù nói rất đường hoàng, nhưng vẫn có chút tư tâm.

Nhất Triển thoả mãn nhìn tình hình trước mắt, mục đích của nàng ta, là không để cho Tống Ngâm Tuyết được như ý. Không phải hắn muốn che dấu tướng mạo của mình sao? Ta càng phải bắt hắn lộ mặt trước công chúng!

Loading...

"Thế nào, Tuyết công tử? Tiếng hô của hiệp sĩ chính nghĩa trong võ lâm, ngươi có thể nghe thấy chứ...... Rốt cuộc ngươi muốn che mặt ngoan ngoãn tự mình đi xuống dưới? Hay cởi cái khăn che mặt ra chiến một trận với ta!"

Phương pháp khích tướng, mặc dù đã cũ kỹ, nhưng có đôi khi vẫn rất là hữu hiệu. Nghe Nhất Triển nói xong…, Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng khép quạt, cười khẽ, cực kỳ tùy ý, hoàn toàn không nao núng.

"Đại mỹ nhân muốn nhìn diện mao ta trông như thế nào, thì cần gì phải khích tướng như vậy ta? Hôm nay ta đã đến đây, tự nhiên đã chuẩn bị dùng gương mặt thật gặp người, để biểu lộ thành ý của ta......"

Không nhanh không chậm nói, chống lại Nhất Triển, Tống Ngâm Tuyết cười tự nhiên, giống như hết thảy đều nằm trong dự liệu của nàng, không có chút bất ngờ nào. Nghe Tống Ngâm Tuyết nói xong, trên mặt mọi người tràn đầy vẻ chờ mong, không muốn bỏ qua bất kỳ động tác nào trên đài, trong lòng lại càng khẩn trương. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết tiến lên một bước, hai mắt lạnh nhạt nhìn Nhất Triển. Ánh mắt kia tựa hồ đang khiêu khích nói.

"Nhất Triển, ngươi đừng hối hận......"

Nhất Triển tự nhiên không hiểu được thâm ý của Tống Ngâm Tuyết, nàng yêu mị, giương môi cười, miệng đầy châm chọc chế nhạo. "Công tử đã nói đến nước này, cần gì phải lề mề nữa? Đơn giản thống khoái một chút, cũng không nên chậm trễ khiến mọi người mất hứng......"

Nhất Triển nắm lấy cơ hội mà bắt đầu công kích, lời lẽ cực kỳ sắc bén, làm cho trong lòng nàng ta thư sướng vạn phần. Tống Ngâm Tuyết không để ý tới nàng, chậm rãi khép mắt lại, khi nàng mở ra thì đáy mắt đã xen lẫn một tia lạnh lẽo hiếm thấy. Chậm rãi đưa tay lên, duỗi đến bên tai, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng gẩy, tấm sa che mặt mang theo mùi thơm ngát rơi xuống, lộ ra khuôn mặt khuynh thế tuyệt trần!

"Tiểu nữ Tống Ngâm Tuyết vương phi của chiến thần Lâm Phong, đến ứng chiến cao thủ bài danh thứ hai thiên hạ Nhất Triển!"

Tống...... Ngâm Tuyết.

Một câu, khiến khắp nơi chấn động, thế giới điên cuồng, tiếng nổ vang giống như núi nổ sóng đạp, thế như chẻ tre rơi xuống, khiến trên trận chấn động rầm rĩ một mảnh!

"Ngươi!"

Nhất Triển trừng lớn hai mắt, bộ dạng không dám tin, biểu lộ, còn chấn động hơn chứng kiến kỳ cảnh trăm năm không thấy, thậm chí trong sự chấn động đó, còn có một chút chật vật, một chút không cách nào tiếp nhận!

"Vương phi của Chiến thần Lâm Phong..... Tống Ngâm Tuyết? Mang tội danh ám sát hoàng đế Bắc Thần. Tống Ngâm Tuyết đã rớt xuống vực bỏ mình kia ư! Má ơi....."

Sự thực khiến người ta không cách nào tiếp nhận lại đột nhiên xuất hiện! Tuy lúc trước đã xảy ra thật nhiều chuyện, làm cho trái tim mọi người cường đại hơn, nhưng đối với cú sốc hiện tại, bọn họ cũng không thể không than thở! Vương Phi Tống Ngâm Tuyết...... Tống Ngâm Tuyết mà thế nhân lưu truyền, mắng là người làm ra chuyện đại nghịch bất đạo? Sao nàng lại đứng ở chỗ này? Sau khi chết mấy tháng, lại dùng thân phận Tuyết công tử, người đứng đầu Ám các, đứng sừng sững ở đây? Người như vậy, rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào!

"Nàng cư nhiên là Tống Ngâm Tuyết, Vương phi Tống Ngâm Tuyết kia! Trời ạ, chuyện này bảo người ta làm sao có thể tin được!"

Mọi người loạn thành một đoàn, hai mặt nhìn nhau thảo luận cái chuyện quá kinh hãi này, bây giờ trong quan niệm của bọn hắn, đã không biết cái gì khác, chỉ biết là những việc từng nghe thấy trong dĩ vãng, có lẽ cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.

"Tuyết công tử nàng lại là vương phi? Nàng là nữ tử...... Các chủ Ám các......"

Không thể tiếp nhận một loạt chuyện khiến người người khiếp sợ này, trong lúc nhất thời mọi người không kịp phản ứng, vì vậy sau khi ồn ào qua đi, thay vào đó là một mảnh tiếng thào tự nói trầm thấp.

"Kỳ nữ, quả nhiên là một đại kỳ nữ....."

Nhất Triển trừng lớn mắt, hồi lâu sau, nàng ta đột nhiên ngửa mặt lên trời, cười phá lên. "Giỏi! Giỏi lắm! Tống Ngâm Tuyết, không thể tưởng tượng được ngươi có bản lĩnh đến như vậy? Lần trước giết ngươi không chết, bị ngươi lừa, khiến cho hôm nay ngươi có cơ hội diễu võ dương oai ở đây!"

"Hừ! Bất quá cũng không có vấn đề gì, trước kia giết không chết ngươi, hôm nay sửa chữa sai lầm luôn một thể, dù sao chỉ cần cuối cùng ngươi chết đi, ảnh hưởng...... cũng sẽ không lớn lắm."

Nhất Triển cười ngạo mạn nói, thái độ tự phụ kiêu ngạo, làm cho người ta buồn nôn một hồi. Các trưởng lão trong hội trưởng lão, thấy một màn này, sắc mặt đều âm trầm, vuốt râu, bộ dạng không biết đang suy nghĩ cái gì, trong đôi mắt, mơ hồ để lộ ra một loại ý vị khác. Tống Ngâm Tuyết ý cười đầy mặt nghe Nhất Triển lảm nhảm, cặp lông mày xinh đẹp tuyệt trần nhíu lại, tiếp đó cầm quạt trong tay nói.

"Đã như vầy, Thánh Cô còn chờ cái gì?"

"Hừ, muốn chịu chết đến không thể chờ đợi nổi như vậy a? Thật sự chán sống lắm rồi sao?"

Nhất Triển trêu chọc mà nói, đối với thực lực của bản thân, nàng có thể tin tưởng một trăm phần trăm.

"Ai chịu chết, còn chưa thể định luận, bất quá ta cũng muốn chơi đùa một phen......"

Lời nói được nửa chừng thì ngừng lại, nếu như nói Nhất Triển giỏi châm chọc người khác, thì bản lĩnh của Tống Ngâm Tuyết, lại càng không thua kém bất cứ kẻ nào!

"Hừ! Chết đến nơi còn cứng miệng? Quả thực là không biết trời cao đất dày!"

Ống tay áo hất lên, Nhất Triển tức giận, đối mặt với Tống Ngâm Tuyết, chẳng lẽ nàng ta cam tâm nín nhịn?!

Truyện convert hay : Chiến Thần Diệp Quân Lâm Quả Mận Nhiễm Mới Nhất

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện