Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Có Người Muốn Ra Tay


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lão gia tử nghe nói Cẩm Ngu muốn xuống tay với chảo ngoan của mình thì sốt ruột gần chết. 
Bản thân không quan tâm Cẩm Ngu là nàng dâu Mạc Bắc gì đó, nói là, dao không cắt trên người mình sẽ không thấy đau.

Nàng ta hại Lãnh Băng Cơ, lão gia tử không đau không xót, nhưng ra tay với Tiểu Vân Triệt, lão gia tử máu xông tới não, rất muốn đánh chết Cẩm Ngu ngay lập tức.  Tiến lên một bước, nhìn Lãnh Băng Cơ càn rỡ.

Đợi tức giận xong mới hạ lệnh. 
“Người đâu, bắt nữ nhân mưu sát Huệ Phi lại cho ta, nghiêm hình tra khảo, tra ra đồng phạm, không cần nương tay” 
Sao một tù nhân đang bị giam cầm trong lãnh cũng có thể ra tay với Huệ Phi và Tiêu Vân Triệt được? Phải thẩm tra ngọn nguồn thật rõ ràng, không phải giết nàng ta là xong chuyện. 
Huệ Phi ở đây, Lãnh Băng Cơ cũng không dám lơ là.

Trong cung có bồn tắm, vội lệnh cho người đổ nước vào, không quan tâm nóng lạnh, dìu Huệ Phi vào trong. 

Huệ Phi đã lâm vào trạng thái hôn mê, không hề có chút nhận thức nào.

Ngồi trong bồn tắm, có người trông coi đặc biệt, nếu không, không cẩn thận có thể sẽ bị đuối nước. 
Dù sao, da của bà ta không chuyển biến xấu nữa, mọi chuyện vẫn như thường, chỉ có nước ấm trong bồn tắm cứ dần tăng cao, phải tiếp tục đổ nước lạnh vào thay nước nóng.  Bên hoàng đế lệnh cho người đi dịch trạm Nam Chiếu, triệu Na Trát Nhất Nặc. 
Thị vệ ở lãnh cung không dám đi xa, chỉ canh gác ở gần, vừa xảy ra chuyện đột xuất, cũng may có hắn ta kịp thời gọi người ứng cứu, mới nhanh chóng dẫn Mộ Dung Phong tới.

Lập tức bẩm báo rõ sự tình cho hoàng để biết. 
Lãnh Băng Cơ bên này hết tức giận, cùng bình tĩnh lại chút, quở trách Tiểu Vân Triệt: “Ta nói với người bao nhiêu lần rồi, đừng có chạy lung tung trong Lãnh cung, đến Lãnh cung làm cái gì? Đây là nơi cho người chơi chắc?" 
Tiểu Vân Triệt thấy hơi tủi thân: “Con thấy một con khỉ nhỏ rất dễ thương, chạy thẳng đến chỗ này.

Khỉ nhỏ chạy vào đây rồi biến mất”. 
Khỉ nhỏ? 
Lãnh Băng Cơ vô cùng kinh ngạc. 
Thị vệ vội tranh luận: “Người cũng biết mà Vương phi nương nương, Lãnh cung là nơi nào, sao có người nuôi khỉ? Tiểu nhân chưa thấy bao giờ” 
Bỗng dưng mấy người đều cảnh giác hỏi Tiểu Vân Triệt: "Con khỉ trông thế nào?”.

“Rất bé, chỉ cỡ con chuột nhỏ màu xám tro bóng loáng, dễ thương hơn con khỉ của lan trung gia gia nhiều" 
Con khỉ già của Lang trung Giang đã lớn tuổi rồi, cả ngày không thèm động tay chân, làm Tiểu Vân Triệt không thích. 
Mộ Dung Phong hơi cau mày: “Chẳng lẽ là Hắc hầu? Loại khỉ này dáng nhỏ nhắn xinh xắn, thích ngủ trong ống đựng bút, giá sách, rất ngoan, sao lại chạy lung tung thể được? Nhưng mà ở hậu cung, chưa từng nghe ai nuôi Hắc hầu” 
Dù bản thân có chạy ra ngoài, đi đâu không đi sao lại dẫn Tiểu Vân Triệt đến lãnh cung? Mà sao người này biết trên người Cẩm Ngu có cổ trùng có thể gây nguy hiểm cho Tiểu Vân Triệt? 
Nếu do Cẩm Ngu làm, mấu chốt là nàng ta biết Tiểu Vân Triệt? Con khỉ dù thông minh đến đâu cũng chỉ là động vật.


Trừ khi, Cẩm Ngu có đồng lõa trong cung. 
May thay hôm nay có Huệ Phi gần lãnh cung, nếu không thì không tưởng tượng nổi.

Bản thân đến chậm hai ba phút nữa thôi là không cứu nối mạng Huệ Phi. 
Từ đây, mấy người Lãnh Băng Cơ cũng ngửi ra mùi a mưu, chuyện này không đơn giản, e rằng có người muốn xuống tay với Vân Triệt. 
Chuyện này có liên quan đến người Nam Chiếu không? 
Lãnh Băng Cơ suy đi tính lại, không có khả năng làm. 
Thứ nhất, đối với Nam Chiếu mà nói, Tiểu Vân Triệt không ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, bọn họ sẽ không hao tổn tâm huyết như vậy. 
Thứ hai, nghe thị vệ nói, khi Tiểu Vân Triệt đến lãnh cung, Cẩm Ngu chưa đến ngay, mà nghe Huệ Phi nói chuyện mới đến.

Cho thấy Cẩm Ngu không biết chuyện. 
Thứ ba, Na Trát Nhất Nặc không có bản lĩnh động tay đến hoàng cung. 
Cho người điều tra xung quanh trong cung, nhất là trong lãnh cung của Cẩm Ngu đều không có chút manh mối gì, tung tích con khỉ đen kia đâu? 
Hoàng để lão gia tử chắp tay sau lưng đi qua đi lại, nén giận trong lòng. 

Dù Kim Vũ đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ tró bàn luận, nhà họ Kim vô cùng mất mặt, hắn ta cũng không dám ngẩng đầu, đập vỡ bình thì đập vỡ bình, không giấu giếm nữa.

Không chỉ trắng trợn đem người về phủ qua đêm, còn đến nơi trăng hoa, hoa ngân tử làm khách làng chơi nhưng bị chơi. 
Như Ý muốn hòa ly với Kim Vũ mấy lần, nhưng bị hoàng hậu khiển trách bác bỏ. 
Mọi người đều khuyên nàng ta, nhất là Hiên Vương phi, không ngờ Hiên Vương thiếu lại giúp đỡ phủ Thượng Thư, đương nhiên khnong thể để Như Ý tùy tiện làm theo ý mình. 
“Lấy gà theo gia, lấy chó theo chó, còn có đạo lý nữ nhân bỏ phu quân sao? Đừng có mà học theo Lãnh Bằng Cơ kia, mất hết tam cương ngũ thường!” 
Khuyên Như Ý xong lại đến nói chuyện với hoàng hậu và Hiên Vương, giảo hợp từ trong.

Kết quả hai người bất hòa không thèm nhìn mặt nhau rất lâu. 
.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện