Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Nhà Họ Sở Bàn Chuyện


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chuyện mất mặt xảy ra ở quán trà kia, Sở tướng quân tức giận nói, giọng nói cũng không hề nhỏ, không khỏi khiến có người ra xem náo nhiệt.

Nghe thấy nhưng mà cũng chỉ một hai câu, liền dặm mắm thêm muối, lan truyền đi khắp nơi.

Đối với Lãnh Thanh Hạc thì vẫn còn khá ổn, là nam nhân mà, chuyện này truyền ra ngoài cũng chẳng có gì to tát, vừa tốt để nó xóa tan mấy cái tin đồn không đáng có lúc trước mà hắn ta tung ra về việc từ hôn lúc trước.
Thế nhưng Sở Nhược Hề thì không may mắn như vậy.
Dù sao nàng cũng là một người tài nữ có tiếng ở kinh thành, bây giờ lại lộ mặt ra ngoài, đủ loại tin đồn lan truyền khắp nơi, chẳng qua cũng chỉ là nàng và Lãnh Thanh Hạc lén lút nói chuyện với nhau.
Nhà họ Sở mất hết mặt mũi, bị người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, phải chịu lời đồn thổi không hay, đứng mũi chịu sào.
Lãnh Thanh Hạc thấy sự tình chẳng thể thay đổi được, nhất thời không biết phải làm gì, vì vậy liền chạy đến Kỳ vương phủ, tìm Lãnh Băng Cơ nói chuyện.

Lãnh Băng Cơ cũng có chút kinh ngạc, liền hỏi ca ca: “Cô nương mà có thể khiến phụ thân ưng ý như vậy chắc chắn là cũng không tồi đâu, ca nhìn thấy sao, có thích không?"
Lãnh Thanh Hạc không chút do dự lắc đầu: “Tốt thì tốt thật, là người được gia đình bao bọc từ nhỏ, chưa từng gặp phải chuyện gì, nhưng không phải kiểu mà ta thích”
Xem ra, ca ca đã thực sự để ý đến Sở Nhược Hề rồi, từ đó nên vô thức mà chọn vợ dựa theo tiêu chuẩn của nàng ấy.
“Phụ thân khó khăn lắm mới có hứng như vậy, không cố chấp nữa, ai mà biết được lại có chuyện này xảy ra.

Hiện giờ là tình thế bắt buộc rồi, huynh chỉ có thể lấy người khác, nhưng nhất định không được là cô nương của nhà họ Sở.

Thực sự cảm thấy có chút không ổn, để muội tìm người đến thăm dò ý tứ của Sở phu nhân xem sao? Sở cô nương này vào lúc quan trọng vậy còn giúp huynh rửa oan, xem ra cũng không phải là người ích kỷ.

Lại còn là người có chủ kiến, tính tình hoạt bát, có thể làm chủ Tướng phủ được”
Những lời này khiến Lãnh Thanh Hạc mặt đỏ bừng, không nói lời nào nữa.
Lãnh Băng Cơ vẫn chưa nghĩ ra người trung gian nào thích hợp, thì người của nhà họ Sở đã đến trước.

Sở phu nhân phải đến để xem ý của nhà họ Lãnh ra sao.
Sở phu nhân biết tâm ý của nhi nữ, lại nghe nói Lãnh Thanh Hạc vì nhi nữ nhà mình mà cam tâm tình nguyện nhận tiếng xấu, cảm thấy tính tình đứa trẻ này cũng không tồi, nhi nữ nhà mình cũng thật có mắt nhìn.


Thế nhưng vấn đề chính là nhà họ Lãnh người ta không ưa chúng ta lắm, chúng ta cũng không thể không biết xấu hổ mà lên tiếng trước được, thực sự là có chút khó nói.
Bây giờ khắp nơi đều lan truyền tin đồn, nhi nữ gần như tuyệt vọng vô cùng, nếu nó không đủ mạnh mẽ, chỉ sợ rằng ý định muốn chết cũng có.
Bà phàn nàn không ít về lão Sở, mắng ông ta liều lĩnh, hành động thiếu suy nghĩ, khiến cho bây giờ tất cả mọi người đều biết chuyện, làm tổn thương nhi nữ của bà.
Sở tướng quân mắng mỏ Sở Nhược Hề rất gay gắt, nhưng cuối cùng vẫn là thở dài hối hận.
Tôn Thị, đại tẩu của Sở Nhược Hề chủ động nhắc chuyện: “Tết trung thu năm ngoái, ta có gặp Phong vương phi, cảm thấy tính khí nàng ấy rất tốt, là một người hiểu chuyện.

Chuyện này, nghe nói nàng ấy cũng biết, chi bằng để ta đi đến thăm dò xem sao?”
Sở phu nhân thực sự cũng hết cách, đành đồng ý.
Tôn Thị gửi lời đến Lãnh Băng Cơ, vào trong quỳ xuống thỉnh an, ngồi xuống dâng trà, sau đó đi thẳng vào vấn đề nói rõ ý của mình.
“Mấy ngày trước, tiểu muội của ta không hiểu chuyện, ăn nói hàm hồ, gây ra không ít phiền phức cho công tử trong phủ, chúng ta thực sự xin lỗi.

Hôm nay đến đây, một là để báo đáp ơn của người, hai là, tiểu muội của ta muốn ta gửi lời cảm ơn đến Lãnh công tử”.

Lãnh Băng Cơ đợi Tôn Thị nói xong, mới nói: “Nhược Hồ tuy rằng có chút cứng đầu nhưng đều có nguyên nhân cả, chúng ta cũng không trách.

Ai mà biết được đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, chỉ hy vọng mọi tin đồn có thể sớm được dẹp bỏ, sự tình trôi qua, Nhược Hề có thể tìm một người tâm đầu ý hợp”
Lời nói trôi chảy như vậy, Tôn Thị nghe xong nhất thời thấy có chút khó chịu, không biết nên nói tiếp thế nào.

Vừa sợ nói xong, sẽ bị người ta làm mất hết mặt mũi.
“Đứa nhỏ này tính tình rất bướng bỉnh, là đại tẩu của nó, ta hiểu rõ tâm tư của nó nhất, giờ nó nói rằng không muốn bị gả đi, ngày ngày đều tức giận, cơm không chịu ăn nước không chịu uống, cảm thấy áy náy vì đã làm liên lụy đến Lãnh công tử, làm thanh danh của công tử bị hủy hoại, thực sự là điều không nên, cũng không biết làm sao để bù đắp?”
.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện