Vương Phi Đáng Yêu Của Tà Quân

Chương 44


trước sau

Advertisement
Mộ Lăng Trì nghe xong trầm tư.

- "Họ giải độc cho nàng sao? Chẳng phải...."

- " Ừ, họ có Hoa Sen Thủy Tuyết ta cũng không biết họ lấy ở đâu". Đông Phương Nhựic Như nhanh nhảu đáp.

- "Vậy tại sao tên Huyền Thanh này lại tỉnh trước ta?" Mộ Lăng Trì nhìn sang Huyền Thanh.

Thấy Mộ Lăng Trì hỏi Huyền Thanh cũng nhanh chóng đáp lời.

- "Đó là vì thuộc hạ trứic đó nghỉ ngơi nhiều hơn ngài. Ngài lo cho vương phi nên sứac khoẻ không được tốt nhất, đã vậy lúc lên núi ngài còn mang theo vương phi một người lo hai thân còn riêng ta thì chỉ có mình ta nên không có bị kiệt sức nhiều như chủ tử".

- "Vậy ta ngủ bao lâu rồi?"

- "Bốn ngày." Đông Phưing Nhược Như chậm rãi đáp.

- "Cái gì?!! Bốn ngày? Ta đã ngủ lâu như vậy sao?"

- "Các vị đã nói chuyên xong chưa? Ta có thể vào đó chứ?"

Mộ Lăng Trì vừa dứt lời thì bên ngoài cửa lều có tiếng gọi.

- "Được rồi! Ngài có thể vào". Đông Phương Nhược Như đáo vọng ra bên ngoài.

Là người đàn ông trung niên hồi nãy. Mộ Lăng Trì nhìn người đàn ông bằng ánh mắt suy xét. Thấy vậy Đông Phương Nhược Như liền lên tiếng

- "Người này là trưởng thôn của nơi này hay nói đúng hơn là trưởng tộc. Ông ấy tên Cổ Lực Âu Việt".

xong Mộ Lăng Trì mới bỏ ánh mắt kia đi.

- "Ta có việc muốn nói riêng với vị cô nương này có được không?" Cổ Lực Âu Việt nói.

Mộ Lăng Trì nghe tới đây lại quay sang người đàn ông bằng ánh mắt cảnh giác. Không phải cảnh giác vì sợ điều gì mà cảnh giác không biết tên này muốn gặp riêng Nhược Như làm gì.

- "Ta thực không có ý xấu chỉ là có một việc rất quan trọng muốn nói với cô nương". Cổ Lực Âu Việt nhận ra ánh mắt Mộ Lăng Trì liền thanh minh.

- "Có việc gì quan trọng mà phải nói riêng chứ? Các người còn chưa quen biết được bao lâu". Mộ Lăng Trì nhanh chóng ngắt lời người đàn ông.

- "Được! Hai người ra bên ngoài chờ trước đi. Ta sẽ không có việc gì." nàng bình thản trả lời.

- "Nhưng..."

- "Không nhưng nhị gì cả."

Mộ Lăng Trì còn chưa nói xong đã bị Nhược Như ngắt lời, bị nàng đứng dậy kéo tay đẩy ra ngoài. Huyền Thanh thấy một cảnh này liền nhanh chóng bước ra bên ngoài trước. Mộ Lăng Trì hắn vẫn còn dây dưa mãi mới chịu ra. Trước khi thả tấm cửa che lều còn nói thêm

- "Có chuyện gì nhất định phải gọi ta!"

- "Được!" Đông Phương Nhược Như mỉn cười sau đó khép tấm che lại, quay trở lại bên trong ngồi xuống bên bàn rót hai chén trà. Mộ ly cho nàng, một ly đẩy về phía vị kia.

- "Không biết trưởng tộc có việc gì quan trọng muốn nói với ta?"

Cổ Lực Âu Việt cũng ngồi xuống ghế nhấp một ngụm trà.

- "Đúng là có việc vô cùng quan trọng! Từ xa xưa tộc của chúng ta đã cư ngụ ở nơi núi tuyết này. Tộc của ta có một đặc điểm là cưa một trăm năm sẽ có một thánh nữ xuất hiện. Người này sinh ra đã có một ấn kí hình hoa mai đỏ rực giữa trán. Đây cũng chính là vị thần bảo hộ của cả tộc."

- "Trươngr tộc muốn ở riêng với ta chỉ vì muốn nói về chuyện này?" Đông Phương Nhược Như trong lòng không khỏi nghi vấn liền hỏi thẳng.

- "Không phải! Tất cả hợp lại ta chỉ muốn nói một điều. Đã qua một trăm năm và thánh nữa đời này đã xuất hiện đó cũng chính là cô nương."

Đông Phương Nhược Như nghe tới đây không khỏi ngơ ngác, trong nội tâm tự thì thầm:Hả? Chuyện gì vậy trời? Tự dưng sao ta lại trở thành thánh nữ quái quỷ gì đó rồi? What The Fuck. Mấy tình tiết quái đản gì đây?

- "Ngài đang nói gì vậy? Chẳng ohais thánh nữ gì đó phải có cái ấn hoa gì đó trên trán sao? Ta đâu có đâu."

- Ấn kí đó chỉ có trưởng tộc được kế thừa mới có thể nhìn thấy."

- "Nhưng nói vậy cũng quá là phi lí đi. Nếu thánh nữa mà xuất hiện thì chẳng phải sẽ ở tộc của các người sao? Ta là người ngoài đó."

- "Thánh nữ đời trước, tuổi vừa tròn đôi mươi đã ohair lòng một tên nam nhân ngoại tộc. Tên nam nhân đó không biết tới từ nơi nào, ngay sau khi gặp hắn thánh nữ liền say mê không dứt, sau đó nhất quyết rời tộc để đi theo hắn."

- "Thánh nữ đó chẳng phải một trăm năm mới có một người sao. Không phải là người bảo hộ của tộc các ngươi sao? Tại sao không ở trong tộc mà lại là một người ở ngoài như ta?"

Nhược Như từ khi nghe câu nàng là thánh nữa đã đặt ra vô số nghi vấn mà hỏi vị trưởng tộc. Vị trưởng tộc cũng không quá bất ngờ mà từ từ đáp lời.

- "Dòng máu. Chỉ có dòng máu chính thống của thánh nữ mới có thêt sinh ra thánh nữ."

WTF. Lại là gì nữa đây? Tình tiết này cũng quá đặc sắc rồi đi.

- "Nhưng ta đâu biết có họ hàng gì hay cụ hay bà nội ngoại gì đó của ta là thánh nữa đâu?"

- "Nếu như xét về tuổi thì thánh nữ năm nay cũng là một trăm mười tám tuổi rồi nên đã qua mấy đời? Rồi cả thánh nữ là chuyện trong tộc, bên ngoài làm sao mà có thêt biết."

Đông Phương Nhược Như kúc này cũng cạn lời để hỏi. Không khí trong lều trở nên tĩnh lặng một cách ngột ngạt.

Tự dưng Đông Phương Nhược Như nghĩ ra điều gì liền nói.

- "Mặc dù nói như vậy, thánh nữa là người bảo hộ của tộc chắc hẳn có năng lực đặc biệt gì đó đi. Còn ta, ta làm gì mà có mấy cái đó."

Nàng thực sự không muốn dính líu hay ghánh phiền phứ từ mấy cái việc này. Thêm nữa, lời nàng nói đó cũng chính là sự thật mà.

- "Năng lực đó là có thể chữa bệnh cho mọi người trong tộc để tộc có thể tồn tại dài lâu."

Truyện convert hay : Đỉnh Người Ở Rể
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện