Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Hỏa Nhãn Kim Tinh


trước sau

Advertisement


Hàn Phỉ tìm tới tìm lui nửa ngày cũng không thấy bóng người cần tìm, có chút buồn bực, ngược lại Đào Bảo thật sự ngứa mắt chịu không nổi:
"Kí chủ! Ngươi đang nhìn cái gì đấy?"
Hàn Phỉ lặng lẽ trả lời một câu: "Tìm nam thần a!"
"Vậy ngươi đang nhìn ở đâu?"
"Còn có thể xem nơi nào?"
"Vị trí ngươi nhìn có đúng không vậy? Phía sau! Ở phía sau a!"
"Phía sau nào?"
"Ngươi đến nam thần cũng không tìm được! Mắt ngươi bị mù rồi!"
Hàn Phỉ sững sờ, tầm mắt cuối cùng cũng dời khỏi hàng ghế những người thông thường nàng vừa nhìn, từ phía dưới bắt đầu tìm lên trên.

Tầm mắt dời đi một chút, Hàn Phỉ liền lập tức nhìn thấy Tần Triệt đang ngồi ở phía trong cùng, đó là một vị trí vô cũng yên tĩnh, sự phồn hoa đông đúc cũng không làm nó trở nên náo nhiệt hơn.

Bốn phía xung quanh vị trí hắn ngồi, mọi người dường như vô thức cách xa một chút.


Hắn cứ như vậy yên tĩnh ngồi ở đó, từ vị trí của Hàn Phỉ nhìn sang, giống như xuyên thấu tầng tầng biển người, trong ánh mắt chỉ còn một mình hắn.
Hắn cúi đầu, cũng không giống như những người khác đem tầm mắt rơi vào Lý Tương Quân trên sân khấu, một tay nắm chén rượu, cũng không nhấp môi, chỉ nhẹ nhàng vuốt vuốt, thân thể thả lỏng, tựa như có một loại khí chất lạnh lùng đem người khác đẩy ra thật xa.

Loại lạnh lùng xa cách kia, giống như lần đầu tiên Hàn Phỉ gặp hắn, giống như một bức tượng bằng băng tuyết.
Hàn Phỉ nắm chặt cổ tay.

Nàng không thích bộ dáng này của hắn! Không thích một chút nào! Nó khiến nàng nhớ tới con người hắn ngày đầu tiên nàng gặp, tránh xa người ngàn dặm, ai cũng không thể tới gần, chẳng khác nào một con nhím đang xù lông nhọn!
Rõ ràng nàng tốn nhiều thời gian cùng tâm tư như vậy, mới có thể tới gần hắn một chút, mới nhìn thấy nụ cười rất nhạt của hắn cất giấu sau tấm mặt nạ lạnh lẽo, rất nhạt, nhưng cũng rất đẹp, Hàn Phỉ vẫn cho rằng hắn cuối cùng đã có biến hóa, thế nhưng nàng đã sai.

Vào lúc nàng không biết, người này, trước sau như một.
Ngay lúc Hàn Phỉ đang không khỏi lo lắng, tiếng đàn của Lý Tương Quân dừng lại, một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt liên tiếp vang lên, gọi tâm thần Hàn Phỉ trở về, nàng vội vã nhìn lên sân khấu, lúc này Lý Tương Quân chậm rãi đứng lên, sắc mặt vẫn còn một tia ngượng ngùng, lo sợ bất an nhận lấy tán thưởng của mọi người.


Sau tấm bình phong bầu không khí của các tú nữ đột nhiên khẩn trương lên, các nàng không nghĩ tới Lý Tương Quân nhỏ tuổi nhất lại có thể có cầm nghệ tốt như vậy, tài năng đánh đàn này lại là tiết mục mở màn, làm bầu không khí bị kéo căng lên, các tú nữ còn lại cũng thể hiện sự tập trung cao độ.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt Lý Tương Quân chậm rãi rời khỏi sàn diễn, lúc gần trở lại sau tấm bình phong bất chợt suy yếu gần như ngất xỉu, Hàn Phỉ liền vội vàng đỡ lấy nàng, cũng lấy áo choàng phủ thêm cho nàng.
Lý Tương Quân cảm kích nói: "Phỉ tỷ tỷ."
Một tiếng gọi tỷ tỷ này là Hàn Phỉ vô sỉ quấn quít đòi Lý Tương Quân đổi lại!
Hàn Phỉ không chút nào keo kiệt khen: "Đàn hay lắm! Ta nghe còn thấy say mê!"
Đào Bảo giờ khắc này ở trong đầu âm thầm nhổ nước bọt: Rõ ràng chính là nhìn nam thần đến phát ngốc! Thật không biết xấu hổ!
Lý Tương Quân càng thêm cảm động: "Tỷ tỷ biểu diễn ta nhất định sẽ xem kĩ!"
Lúc này, bên cạnh đột ngột chen vào một tiếng nói: "Hừ, một mụ béo biểu diễn có gì hay mà xem.

Để mọi người chê cười sao? Đừng có làm mất mặt A Mã Cung!"
Lý Tương Quân tức giận, một thời gian ngắn ở chung nàng đã sớm bỏ xuống thành kiến vốn có với Hàn Phỉ, ở địa phương như A Mã Cung, Hàn Phỉ là người đầu tiên đối với nàng lộ ra nụ cười chân thành, người như vậy chỉ có thể gặp không thể cầu, nàng tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng không ngu ngốc:
"Ngươi sao có thể nói như vậy! Ngươi.."

Hàn Phỉ kéo Lý Tương Quân một cái, nàng ấy vốn đang sinh khí, nhưng vừa quay đầu lại liền đối diện với một gương mặt béo tròn, cùng với nụ cười lộ cả hàm răng kia, Lý Tương Quân liền không hiểu vì sao lại không thể sinh khí được.
Hàn Phỉ nhẹ nhàng nói: "Chó cắn ngươi một cái, ngươi cũng không thể đi cắn lại nó, đi thôi, Tương Quân muội muội."
Lý Tương Quân không nhịn được, cười phì một tiếng.

Tú nữ tức giận đến đỏ cả mặt đang muốn giáo huấn các nàng một phen, thì bên ngoài bình phong đã truyền đến tiếng gọi, mà nàng ta vừa lúc là người kế tiếp phải lên sân khấu, không thể làm gì khác hơn là chỉnh lại y phục, mang theo nộ hỏa ra ngoài.
Lý Tương Quân lôi kéo góc áo của Hàn Phỉ, nhỏ giọng nói: "Không sao, Phỉ tỷ tỷ nhất định có thể làm được, Tương Quân tin tưởng tỷ tỷ."
Hàn Phỉ có chút cảm động, lúc trước nàng nhiệt tình với Lý Tương Quân như thế là xuất phát từ việc đau lòng cho một tiểu cô nương còn quá nhỏ tuổi, không nghĩ tới tiểu cô nương này lại nhớ kỹ, khiến nàng càng thêm yêu thích, lập tức tương đối tự tin nói:
"Vậy muội muội phải nhìn cho thật kĩ nhé!"
Lý Tương Quân tràn ngập tín nhiệm gật đầu.
Các tú nữ khác chú ý tới đối thoại của các nàng, không khỏi lộ ra ánh mắt khinh thường, cười nhạo, trừ Lý Tương Quân, không có người nào tin tưởng Hàn Phỉ, mụ béo mập mạp này thật sự sẽ mang ra được một tài nghệ nào, các nàng đều đang đợi để chế giễu, tốt nhất chuyện cười này có thể trực tiếp đem Hàn Phỉ đuổi ra khỏi A Mã Cung!
Sau bình phong, tiếng nhạc vang lên, Hàn Phỉ nhìn một chút, liền lắc đầu, làm Lý Tương Quân kinh ngạc hỏi: "Tỷ tỷ đây là?"
Hàn Phỉ nhỏ giọng nói: "Nàng múa hỏng rồi."
Thì ra, tú nữ vừa mới ra biểu diễn tiết mục là múa tay áo, ống tay áo dài rộng như là một dải mây, khảm nạm lên điểm điểm tinh quang, bay múa mềm mại như không xương.

Lý Tương Quân xem nửa ngày cũng không nhìn ra nơi nào bị hỏng, không phải đang múa rất tốt sao! Chí ít nàng không quen vũ đạo cũng thấy thế.

Hàn Phỉ chỉ chỉ tú nữ kia, nói: "Nàng bị quên mấy động tác, ngươi xem lúc nàng đang xoay tròn vốn nên có một tư thế nhẹ nhàng ngả người ra, nhưng nàng trực tiếp bỏ qua để sang động tác khác, đoán chừng vừa rồi bị tức giận không nhẹ đi, xem xem, ngươi xem sắc mặt Cô Ma Ma liền biết."
Lý Tương Quân không tin đem tầm mắt chuyển sang Cô ma ma đang đứng cách sân khấu không xa, quả thật đúng là thấy Cô Ma Ma nhìn về phía sân khấu với ánh mắt như sắp giết người đến nơi, Lý Tương Quân ở đây cũng cảm thấy rét run lên.

Ánh mắt thật đáng sợ! Cô Ma Ma thật đáng sợ a! Nhưng, đáng sợ nhất chính là đôi mắt của Hàn Phỉ đã nhìn rõ tất cả!
"Tương Quân ngu dốt, nhưng Phỉ tỷ tỷ làm sao thấy được?"
Hàn Phỉ rên một tiếng, nói: "Ta đã nói với ngươi, trong này nàng là kẻ xem thường ta nhất, vì lẽ đó ta luôn chú ý tới nàng, nàng ta lúc trước ở trước mặt các tú nữ đã cố ý nhảy qua, ta liền lén lút nhìn thấy, hừ, hiện tại nhảy so với lúc đó không giống nhau, vì thế liền biết nàng ta nhảy sai."
Nói xong câu đó vẻ mặt của Hàn Phỉ còn dương dương đắc ý, những câu nói vừa rồi nàng đều nghe thấy, không phải không có cảm giác bị vũ nhục, chỉ là không thèm tính toán thôi, thế nhưng có thể nhìn thấy kẻ sỉ nhục nàng ăn quả đắng nàng cũng rất hưng phấn nha! Nhất là nghĩ đến tú nữ kia sau khi xuống đài sẽ đối mặt với vẻ mặt dọa chết người của Cô Ma Ma, nàng càng vui vẻ, con mắt lập lòe tia sáng.

Loại chuyện không cần mình động thủ mà kẻ thù vẫn bị mất mặt này, quả thực cảm giác quá tuyệt vời!
Hàn Phỉ lúc này đang tự sướng, không chú ý tới ánh mắt của Lý Tương Quân bên cạnh nhìn nàng đã thay đổi.

Chỉ nhìn một lần liền có thể nhớ kỹ động tác, thậm chí một chút cũng có thể tìm ra nơi nào phạm sai lầm, năng lực như vậy..

Lý Tương Quân tâm thần khẩn trương, lần đầu tiên cảm thấy vui mừng, nàng không nên xem nhẹ quá bất luận người nào..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện