Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Ngươi Đồng Ý Gả Cho Vương Gia Không


trước sau

Advertisement


Nha hoàn vừa nói xong câu này sắc mặt ngay lập tức trắng như tờ giấy, thân thể cũng lảo đà lảo đảo, nàng che miệng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, xong..
Quả nhiên, Cô Ma Ma sắc mặt thay đổi, hung quang trong mắt gần như hóa thành thực chất chiếu lên người nha hoàn kia, không cần Cô Ma Ma mở miệng, Quế ma ma trong nháy mắt cũng bạo phát, quát to: "Nô tì của tú nữ nào! Thật lớn mật!"
Nha hoàn kia phù phù một tiếng liền quỳ trêи mặt đất, cuống quít nói: "Nô tỳ biết sai, cầu xin ma ma tha mạng, cầu xin ma ma tha mạng a!"
Cô Ma Ma phân phó nói: "Những nha hoàn này, cần phải dạy dỗ một lần nữa cho tốt."
Chúng nha hoàn sắc mặt lập tức tái nhợt, trong lòng không khỏi trút tức giận lên nha hoàn vừa mới mở miệng kia.
Quế ma ma lập tức hạ thấp người, nói: "Cô Ma Ma, để ta đến xử lý chuyện này đi."
Cô Ma Ma nhàn nhạt liếc một chút, Quế ma ma lập tức nghiêm nghị mà nói: "Các ngươi, tất cả đi theo ta."
Trong lòng các nha hoàn như tro tàn, cũng không dám nói chuyện, từ chuyện hôm nay, Hàn Phỉ biết những nha hoàn này sẽ yên tĩnh được một quãng thời gian.

Cô Ma Ma chuyển tầm mắt, rơi vào trêи người Hàn Phỉ, nói: "Hàn cô nương, đi theo ta một chuyến."
Hàn Phỉ gật đầu, dặn Xuân Hồng chờ nàng trong phòng.

Cô Ma Ma đi đầu, mấy ma ma khác cũng theo phía sau, lưu lại Quế ma ma chuẩn bị kỹ càng giáo ɖu͙ƈ thật tốt những nha hoàn không biết giữ mồm giữ miệng này.

Lúc Hàn Phỉ đang chuẩn bị đuổi tới, bước chân liền dừng lại.


Quế ma ma nghi ngờ liếc nhìn nàng một cái, đang muốn mở miệng hỏi xem nàng còn có chuyện gì không, lại thấy Hàn Phỉ khiêu khích nhìn nha hoàn đang quỳ trêи mắt đất kia, nói:
"Này, vừa rồi ngươi nói ta không thể gả cho hoàng thất đúng không?"
Nha hoàn kia sắc mặt thê thảm, không dám đáp lại.

Hàn Phỉ cười nhạo một tiếng, nói: "A, ai nói ta không thể gả vào? Nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng trông mặt mà bắt hình dong."
Dứt lời, Hàn Phỉ mới quay lưng đi cùng Cô Ma Ma, lưu lại Quế ma ma còn đang trợn mắt há mồm.

Người này, chính là kẻ hay bị thiên hạ chê cười là bà béo đây sao? Khí độ cùng phong phạm kia, chính là tư thế của một đại gia tiểu thư!
Nhanh chóng lại không mất ưu nhã đuổi kịp Cô Ma Ma, đáy lòng Hàn Phỉ có một tia thấp thỏm bất an, nàng cũng không biết Cô Ma Ma lệnh nàng theo tới là có chuyện gì, tuy nhiên nàng khẳng định Cô Ma Ma sẽ không làm khó nàng, nhưng vẫn có chút không yên lòng.

Rất nhanh, Cô Ma Ma trở lại chỗ ở, phân phát mấy vị ma ma rời đi, đem một mình Hàn Phỉ lưu lại.
Hàn Phỉ cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cô Ma Ma tìm Hàn Phỉ có chuyện gì không?"
Cô Ma Ma nâng lên chén trà, từ từ nhấp một ngụm, mới ung dung, thong thả nói: "Hàn cô nương hình như lâu rồi chưa tới chỗ Vương gia?"
Hàn Phỉ trong lòng hồi hộp, cuối cùng cũng coi như hiểu rõ Cô Ma Ma có ý gì, nàng mấy ngày nay đều bị hệ thống biến thái kia thao luyện, mỗi ngày trôi qua đều ɖu͙ƈ Tiên ɖu͙ƈ Tử, nào có tinh lực quan tâm người kia, hầu như ngã ở trêи giường liền ngủ mất.

Tuy vậy trong lòng nàng đã sớm tính toán qua, khoảng thời gian này là thời kì khôi phục, cũng không xảy ra vấn đề quá lớn, vì lẽ đó cũng không cần đi quản.
Nàng có chút dở khóc dở cười, đồng thời càng thêm hiếu kỳ Cô Ma Ma vì sao đối với một Vương gia bỏ đi lại quan tâm như vậy, mà quan tâm này đã vượt qua giới hạn chủ tử, nô tỳ.
Nàng suy nghĩ một lúc, nói: "Thưa ma ma, chân của Vương gia Hàn Phỉ đã sắp xếp rồi, khoảng thời gian này chính là thời kì khôi phục, chỉ cần tu dưỡng, cảm giác dần dần sẽ trở lại."
Cô Ma Ma nghe vậy sắc mặt thoáng thả lỏng chút, nàng nắm chặt ly sứ, giống như rơi vào trầm tư.

Hàn Phỉ cũng không giục, ngoan ngoãn cúi đầu, chờ đợi.

Lúc lâu sau, Cô Ma Ma mở miệng, đột nhiên nói:
"Hàn Phỉ, ta hỏi ngươi, ngươi..

có thể có cách giúp Vương gia một lần nữa đứng lên được không?"

Hàn Phỉ trong lòng nhảy dựng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt Cô Ma Ma vô cùng nghiêm túc, liền biết rõ, bà không phải đang đùa giỡn.

Hàn Phỉ lần đầu tiên lên tinh thần, trầm ngâm rất lâu, Cô Ma Ma cứ như vậy nhìn nàng, con mắt trừng trừng, không hề chớp mắt, trong cặp mắt già nua kia còn

Advertisement
có vài tia chờ mong.

Nhưng cuối cùng, Hàn Phỉ lắc đầu: "Không được."
Cô Ma Ma thở dài thật sâu: "Thật vậy sao?"
Dù cho biết rõ suy nghĩ của mình là hão huyền, nhưng tận sâu trong đáy lòng, bà vẫn luôn hi vọng, có một ngày Vương gia có thể lại đứng lên.
Lúc Hàn Phỉ nói ra hai chữ này cũng vô cùng khó khăn, nàng sợ Cô Ma Ma nổi nóng mà giận chó đánh mèo, thế nhưng rất may, lí trí của Cô Ma Ma vẫn còn.
Thực ra, lần đầu tiên Hàn Phỉ nhìn thấy người kia, không phải là không nghĩ tới sẽ giúp hắn chữa trị đôi chân, hơn nữa, hắn chính là nam thần, một khi nàng chữa khỏi chân cho hắn, không cần phải nói cũng biết phần thưởng nhất định sẽ rất kinh người.
Thế nhưng nàng không làm được.

Nàng là bác sĩ chứ không phải thần tiên, đối với một đôi chân mà kinh mạch đã bị đứt từ lâu như vậy, nàng cũng bó tay toàn tập.

Nếu như ở hiện đại, có các loại máy móc công nghệ cao kiểm tra, hỗ trợ, thì may ra còn có chút hi vọng, nhưng nơi cổ đại lạc hậu chim không thèm ị này, quả thực là nói mơ giữa ban ngày!
Hàn Phỉ thậm chí đã từng muốn hỏi, chân hắn tại sao lại bị hủy triệt để như vậy, ngay cả nàng cũng không thể suy đoán ra hắn đã trải qua những điều khủng khϊế͙p͙ như thế nào.

Hắn bị thương quá nặng, thêm vào việc không được chữa trị cẩn thận quá lâu, thân thể gầy yếu, thời gian trôi qua lâu như vậy, căn bản đã không còn chút hi vọng nào.
Chữa trị để khôi phục một chút tri giác cho hắn đã là tận lực, còn lại, nàng không thể ra sức được nữa.


Bàn tay rũ xuống của Hàn Phỉ từ từ nắm chặt.

Không biết vì sao, đáy lòng nàng có chút thất lạc, bắt nàng thừa nhận chính mình cũng không có biện pháp chữa khỏi chân cho hắn, thật sự khiến nàng cảm thấy vô cùng bi thương, tiếc nuối.
Người kia, vốn nên là người kiêu ngạo, sáng chói, nhưng cả đời lại phải làm bạn với chiếc xe lăn, không, nói đúng hơn, thọ mệnh của hắn căn bản không được lâu như vậy..
"Hàn Phỉ."
Cô Ma Ma cất giọng gọi, đem Hàn Phỉ từ sự thất hồn lạc phách tỉnh lại, nàng đáp một tiếng: "Vâng, Cô Ma Ma."
Cô Ma Ma giống như vừa ra một quyết định, nói: "Ngươi đồng ý gả cho Vương gia không?"
Đồng tử Hàn Phỉ co rụt lại, cả người cũng cứng đờ.
Ngay đêm đó, bên trong căn phòng sáng ánh nến truyền đến âm thanh ly sứ bị đập nát: "Đáng chết! Hàn Phỉ này đang có tính toán gì? Dám đụng đến người của ta!"
"Nhược Vũ tỷ tỷ, Hàn Phỉ này nhất định phải trừng trị mới được! Lớn lối như thế, quả thực không đem chúng ta để ở trong mắt!"
"Đúng đấy, ỷ vào việc có danh tiếng trong khóa học thư pháp, nàng thật cho chính mình là đại tiểu thư à!"
"Ma ma cũng thế, không biết làm sao lại giúp nàng, nhất định là mụ béo đó ở trước mặt ma ma nói nhăng nói cuội lấy lòng!"
Hành động ban ngày của Hàn Phỉ gần như đã đánh thẳng vào mặt các tú nữ, làm cho các nàng đều nhịn không nổi, cũng không thể nghĩ Hàn Phỉ lại dám lớn mật như thế! Bắt nạt nha hoàn là việc nhỏ, bắt nạt các nàng mới là đại sự! Không có ai đơn giản cảm thấy Hàn Phỉ đang muốn tìm các nha hoàn gây phiền phức, mà các nàng đều cho rằng hành động này của Hàn Phỉ rõ ràng là đang khiêu khích các nàng! Ở trong A Mã Cung, xưa nay đều không thiếu sự tình minh tranh ám đấu!
Trong một căn phòng của A Mã Cung, một nữ tử diễm lệ, xinh đẹp nhất nở nụ cười làm cho người ta rùng mình sợ hãi: "Lễ mừng sắp tới của Hoàng hậu, ta ngược lại muốn xem xem nàng ta làm sao tránh thoát một kiếp này!".

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện