Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Nhớ Kĩ Lời Nói Hôm Nay Của Ngươi


trước sau

Advertisement


Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh như tờ.
Mặt Hàn Phỉ đã sớm đỏ bừng, vô cùng, vô cùng mất mặt, nàng đến tột cùng là đang nói cái gì a..
Ngược lại ở đây cũng có hai người bị lời nói của Hàn Phỉ làm cho khϊế͙p͙ sợ.
Nhất là Cô Ma Ma, nàng không nghĩ tới đứa nhỏ này tâm địa lại nóng như thế, lời nói trọng tình trọng nghĩa như vậy đã bao lâu rồi bà không có nghe qua, đứa nhỏ này nói ngốc thì ngốc đến cực điểm, nhưng có lẽ cũng là nhân tuyển tốt nhất.
Mất nửa ngày, một tiếng tiếng cười khàn khàn chậm rãi truyền ra, nương theo là một hồi ho khan trầm thấp.
"Nhớ kỹ lời ngươi vừa nói."
Hàn Phỉ sững sờ, sợ bản thân mình nghe lầm, vị Vương gia này không có ý tứ trách tội nàng nữa sao?
Nhưng còn chưa tới phiên Hàn Phỉ nghĩ quá nhiều, người trước mặt lại một lần nữa ho khan kịch liệt, thậm chí lần ho khan này liên miên không dứt, môi mỏng lộ ra kia càng thêm tái nhợt, hô hấp của hắn dồn dập, phát sinh tiếng thở dốc, giống như bị sặc.
Cô Ma Ma vội vàng đi rót nước: "Vương gia, Vương gia ngài cố gắng chịu đựng, ta rót nước cho ngài!"
Hàn Phỉ vội vã bò lên: "Không thể uống nước!"
Thật vất vả mới có thể đứng dậy, Hàn Phỉ tiến lên thật nhanh, bàn tay vung lên, vừa vỗ vào lưng hắn, vừa nói: "Nhanh! Ngẩng đầu lên! Cố gắng làm thông cổ họng!"
Một bên vỗ, một bên dùng dùng cái tay mập mạp của nàng nâng cằm hắn lên, Hàn Phỉ lại không chút nào để ý rằng động tác này của nàng lại là đại bất kính.
Một lúc lâu sau, hô hấp của Tần Vương mới thông thuận hơn một chút, ho khan cũng giảm bớt, Hàn Phỉ mới thở ra một hơi, một giây sau bàn tay nàng đang nâng cằm hắn cũng bị đánh một cái.
Nàng lúc này mới lúng túng ý thức được hành vi nâng cằm của Vương gia là bất kính cỡ nào.
Cánh tay bưng nước của Cô Ma Ma cũng cứng đờ, âm thầm ảo não, cô nương này làm sao cứ ba lần bốn lượt khiêu khích Vương gia thế!
Hàn Phỉ sờ sờ móng heo của mình đã bị đánh phát hồng, phi, chỉ là nâng cằm thôi, cũng là để cứu ngươi a, vị Vương gia này cũng quá nhỏ mọn, thật là dùng lực a, đau chết, cũng không thèm cảm tạ đã ra tay luôn rồi.

Người kia sau khi sâu sắc liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, giơ tay che miệng, cảm giác bế tắc ở cổ cũng miễn cưỡng bị hắn nuốt xuống.
Cô Ma Ma sốt ruột nói: "Vương gia thân thể của ngài thật sự không nên ở nơi này a, cũng không biết.."
Người kia mở miệng, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Ma ma."
Cô Ma Ma sững sờ, hối hận nói: "Vâng, nô tỳ không nên mở miệng, Vận Đào luôn hầu hạ ngài đã đi chỗ nào rồi, thời gian này sao có thể chạy loạn như thế!"
"Có sự tình khác cần nàng đi làm, một mình ta có thể tự lo được."
Cô Ma Ma thở dài một hơi, đem lời nói nuốt trở về, quay đầu liền nhìn về phía Hàn Phỉ, ngữ khí trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, nói: "Hàn Phỉ, ngươi có nhớ những lời ngươi vừa nói không?"
Hàn Phỉ âm thanh chính nghĩa nói: "Nhớ ạ!"
Cô Ma Ma tránh sang một bên, nói: "Vậy ngươi liền vì Vương gia xem một chút đi.

Vương gia.."
Còn chưa nói hết, người kia liền nói thẳng: "Tiến lên đi."
Cô Ma Ma kinh ngạc, Vương gia từ nhỏ đã không thích người khác đến gần người, nếu ai tới gần mà ngẩn người một lúc lâu sẽ bị đuổi ra, chỉ có Vận Đào từ nhỏ đã theo bên cạnh Vương gia là có thể cẩn thận hầu hạ người.
Vốn tưởng rằng cần tốn chút thời gian thuyết phục Vương gia để Hàn Phỉ xem bệnh, không nghĩ tới đơn giản như vậy liền..

Cô Ma Ma lần thứ hai phải liếc nhìn Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ ngoan ngoãn tiến lên, nói: "Ách, cái kia..


Đem tay ngài vươn ra đây đi"
Người kia không có chống cự đưa tay tới.
Thời điểm ngón tay Hàn Phỉ đụng tới cánh tay của hắn liền rung động, lạnh quá, trời ấm như thế mà thân thể người này sao lại băng lãnh đến vậy? Vừa rồi dưới tình thế cấp bách không cảm giác được sự khác lạ, hiện tại đụng vào mới phát hiện nhiệt độ thân thể của hắn thấp đến đáng sợ.
Cùng ánh mắt hắn giống nhau, băng lãnh, không hề có cảm xúc.
Hàn Phỉ đang bắt mạch cho hắn, nhưng mạch đập của hắn lại nhẹ gần như sắp không thể tìm được, nàng không thể không nâng cao tinh thần mà cẩn thận thăm dò.
Nửa ngày sau, sắc mặt Hàn Phỉ hơi biến, nàng ngẩng đầu, lập tức đối diện với cặp mắt lạnh lùng kia, lời muốn nói cứ như vậy bị ngăn chặn.
Người kia hơi câu lên khóe môi, nói: "Ngươi còn cần con ngươi không?"
Hàn Phỉ hơi đỏ mặt, hai tay như là bị phỏng lập tức rút trở về, lúng túng vô cùng, nàng tại sao lại ngốc như vậy!
Cô Ma Ma cấp thiết hỏi: "Thế nào? Thân thể Vương gia làm sao?"
Hàn Phỉ ho khan hai tiếng, bày ra thần sắc nghiêm túc, nói: "Không tốt

Advertisement
lắm."
Cô Ma Ma sắc mặt sầu thảm, lẩm bẩm nói: "Làm sao lại..

Không phải bị nhiễm phong hàn thôi sao? Thân thể Vương gia sẽ không yếu như thế a.."
Hàn Phỉ nhìn Cô Ma Ma, lại nhìn nam nhân lạnh lùng kia, cuối cùng mở miệng nói: "Đây không phải là phong hàn."

Hai người đồng thời nhìn về phía Hàn Phỉ, một người kinh ngạc, một người băng lãnh.
Hàn Phỉ nuốt nước miếng, lấy hết can đảm nói: "Hắn bị trúng độc."
Cô Ma Ma chế trụ một tay Hàn Phỉ, lạnh lùng nói: "Ngươi nói cái gì! Ngươi nói cho rõ ràng! Cái gì mà trúng độc! Vương gia làm sao có khả năng trúng độc được!"
Hàn Phỉ bị Cô Ma Ma tóm đến phát đau, nói: "Cô Ma Ma ngài trước tiên buông tay đã! Hãy nghe ta nói!"
Cô Ma Ma vội vã thả ra, nói: "Ngươi nói đi, nói cho rõ ràng!"
Hàn Phỉ thở một hơi, nói: "Không nghiêm trọng lắm, chỉ trúng độc nhẹ mà thôi, hẳn là ăn phải đồ ăn tương khắc, cho nên mới dẫn đến ho khan không ngừng, thêm vào thân thể quá yếu.."
Hàn Phỉ không thể không ngại ngùng nói thân thể hắn quá yếu, nàng chưa từng thấy một nam nhân lại có thân thể yếu như vậy! Mạch đập trong người gần như không thể tìm được nữa! Nói một cách khó nghe, đây chính là một cái ấm sắc thuốc!
Hàn Phỉ ngược lại có chút đau lòng người đàn ông này, sống nhiều năm như vậy, hẳn là phải chịu khổ không ít.

Thật sự là không dễ dàng.
Cô Ma Ma vội hỏi: "Vậy phải làm thế nào? Ngươi giải độc nhanh một chút a!"
Hàn Phỉ bắt đầu ở trong phòng nhìn, lập tức tầm mắt rơi vào ấm nước trêи bàn, nàng đi nhanh qua, đem nước rót vào trong ly rồi để sát lên mũi ngửi, lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như thế.
Cô Ma Ma ở bên một mực nhìn chằm chằm Hàn Phỉ, lập tức ném chén trong tay xuống đất, cả giận nói: "Nước này bị hạ độc à!"
Hàn Phỉ nói: "Nước không có độc."
Cô Ma Ma kinh ngạc một trận: "Vậy.."
Hàn Phỉ để ly xuống: "Trong này cho thêm nước Tiên Lộ, vốn là rất có ích cho thân thể, nhưng nếu thêm vào một vật khác lại không được, có phải là người vừa ăn quế hoa cao không?"
Người kia thoáng suy nghĩ, gật đầu.
Hàn Phỉ thở dài, nói: "Kỳ thực cũng không tính là độc, nhiều lắm thì khiến người ta không thoải mái mà thôi, thế nhưng đối với ngài mà nói chính là một loại độc vật, haizzz, nói thật, thân thể ngài làm sao lại yếu ớt như vậy a?".


Vừa dứt lời Hàn Phỉ liền che miệng lại, nàng sao lại đem lời trong lòng nói hết ra rồi?
Cô Ma Ma trừng mắt quát: "Hàn Phỉ!"
Hàn Phỉ cúi đầu không dám nói lời nào.
Một tiếng cười khẽ chậm rãi tràn ra, Hàn Phỉ cẩn thận từng li từng tí một liếc trộm.
Hắn nói: "Vậy, làm sao để giải độc?"
Hàn Phỉ lấy thêm chút can đảm, nói: "Uống nhiều nước do sương đêm ngưng đọng, à, còn có ăn chút bã đậu là tốt rồi."
Cô Ma Ma chần chờ nói: "Làm sao có thể để Vương gia uống nước sương cùng ăn bã đậu được?"
Hàn Phỉ vung vung tay, nói: "Nước từ sương có thể lắng đọng bên trong một ít vật chất, giống như nước khoáng vậy, nhưng cũng không có cách nào từ nơi khác mang nước khoáng đến, chỉ có thể để sương lắng đọng, yên tâm đi, ăn chút bã đậu chính là để ngươi đem đồ vật đã ăn vào đẩy ra, giảm thiểu gánh nặng cho thân thể.

Thế nhưng.."
Nhìn dáng dấp Hàn Phỉ do dự, Cô Ma Ma mất kiên nhẫn, nói: "Thế nhưng cái gì?"
Hàn Phỉ lại ho khan một hồi, nói: "Người bình thường không có ai bị trúng độc nghiêm trọng như vậy, dựa theo bài tiết tự nhiên liền sẽ khỏi hẳn, ta xem ngươi..

Khụ khụ, nhìn sao cũng không quá dễ dàng.

Cho nên mới muốn ngươi ăn bã đậu.."
Hàn Phỉ nói vô cùng uyển chuyển, nàng còn không có nói rõ a, ngài táo bón, vì lẽ đó không có biện pháp khác mới cần ăn bã đậu!.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện