Vũ Trụ Cấp Sủng Ái

Chương 4-1


trước sau

Chương 4.1: Cháo trứng gà thịt bằm. [Đã Beta]

Editor: Yue

Bác sĩ Lăng là người không thích lãng phí thời gian, sau khi gọi người ra ngoài liền trực tiếp hỏi: "Ngươi định thu xếp nó như thế nào?"

Kỷ Nhiễm trầm mặc, "Không phải ngài đã nộp đơn cho nó ở lại thị trấn hai ngày sao? Trước tiên phải xem có ai tìm nó không, nếu không.."

"Ngươi muốn nhận nuôi nó?"

Tuy câu này là câu hỏi, nhưng cũng là câu khẳng định.

Ở trong mắt bác sĩ Lăng, đứa nhỏ được lão Burt nhận nuôi quá dễ nhìn thấu. Cô ấy không giống những cư dân của thị trấn Gal – không có hơi thở hắc ám trên người, cũng không giống những người của Tự Do Tinh – những người rõ ràng theo đuổi tự do nhưng lại bị ràng buộc bởi tự do, mà giống như một thiếu nữ thuần khiết bình thường lớn lên ở Tinh cầu hòa bình an toàn, chưa từng trải qua quá nhiều trắc trở cùng quanh co.

Kỷ Nhiễm không nói chuyện.

Cô xác thực có ý tưởng này, giống như lão Burt vì để cho cô có thể ở thị trấn Gal mà nhận nuôi cô, nếu cô nhận nuôi Solan, Solan cũng có thể ở lại thị trấn với tư cách là cư dân của thị trấn Gal mà không sợ bị đuổi đi.

Tình hình ở Thị trấn Gal rất đặc biệt, không có nơi trú ẩn cho người ngoài, không phải người thị trấn Gal chỉ có thể rời đi.

Đương nhiên, Kỷ Nhiễm có thể gửi Solan đến các thị trấn khác, những thị trấn đó có nơi trú ẩn, nhưng chúng không an toàn.

Bác sĩ Lăng nhìn cô một hồi, nhàn nhạt dời ánh mắt, nói ra: "Lai lịch của nó không rõ ràng, có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho ngươi."

Sắc mặt Kỷ Nhiễm hơi cứng lại, cô đương nhiên biết điều đó nên mới có chút do dự.

"Tuy nhiên, ngươi có thể nhận nuôi nó nếu muốn."

Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn bác sĩ Lăng, kinh ngạc nhìn y, vội vàng hỏi: "Bác sĩ Lăng, thật sự có thể?"

Bác sĩ Lăng nói khẽ: "Vì cái gì không thể? Nơi này là thị trấn Gal thuộc Tự Do Tinh. Ai đến đây chỉ có thể tuân theo quy tắc của thị trấn Gal."

Lời này có ý riêng, Kỷ Nhiễm có chút hiểu rõ lại có chút hồ đồ.

Bác sĩ Lăng liếc cô một cái rồi nói: "Xem ra lão Burt không giải thích cho ngươi.. Quên đi, ngươi không cần để ý."

Kỷ Nhiễm từ tốn 'à' một tiếng.

Sau khi bác sĩ Lăng rời đi, hộ lý người máy đưa tới một phần đồ ăn bình thường.

Kỷ Nhiễm nhìn một chút, hộ lý người máy bưng tới bữa sáng cho bệnh nhân là một chén canh hầm thịt luộc, nước canh ở Tinh Tế có khác, có thể khứ trừ mùi tanh của thịt, nhưng vị nhạt hơn một chút. Còn có một bát cháo không biết được làm từ loại ngũ cốc gì, ánh lên một màu xanh nhạt, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt của gạo.

Các bệnh viện thường xây dựng ba bữa ăn dựa trên tình trạng của bệnh nhân.

Trong lòng cô hiểu ra, xem ra Solan thật sự cần ăn một chút thức ăn thuần tuý phù hợp để bồi bổ cơ thể.

Kỷ Nhiễm hỏi thăm cậu nhóc, "Nhóc muốn ăn chưa?"

Solan ngoan ngoãn nói: "Tỷ tỷ* chưa ăn, tỷ tỷ ơi, ăn đi."

(*Yue: Tỷ Tỷ/Đệ Đệ thì ai cũng biết nghĩa là chị/em rồi. Mình để nguyên k dịch ra nha. Cho nó tình thú (๑¯ω¯๑))

Từ khi đến bệnh viện, Kỷ Nhiễm không kịp ăn sáng, bụng còn trống rỗng.

Thấy hắn ngoan ngoãn như thế, trái tim của Kỷ Nhiễm lập tức lại muốn tan chảy, con cái mà ai mà có thể đáng yêu lại tri kỷ như thế? Quả thực đúng là một thiên thần nhỏ.

Tuy nhiên, cô không hề động đến bữa ăn của bệnh viện, lấy dung dịch dinh dưỡng vị dâu tây ra lắc đều, nói: "Ta chỉ uống dung dịch dinh dưỡng là được."

Solan nhìn cô một lúc rồi ăn bữa sáng do hộ lý người máy bưng tới.

Kỷ Nhiễm ngồi sang một bên lén lút quan sát, phát hiện động tác ăn uống của tiểu shota Solan không hề chậm chạp, ngược lại còn rất tao nhã, rõ ràng là người có học thức, càng chắc chắn xuất thân của hắn cũng rất bất phàm.

Thực sự là vì ân oán hào môn mà bị sát hại rồi vứt xác à?

Chờ sau khi hộ lý người máy bưng bàn ăn xuống, Kỷ Nhiễm nói với Solan: "Ta đi làm thủ tục xuất viện cho nhóc trước. Nhóc ở đây đợi ta, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau về nhà."

Cậu nhóc vui vẻ đáp lại, một đôi xanh biếc nhìn cô đầy ỷ lại.

Kỷ Nhiễm lập tức hưng phấn phừng phừng nảy sinh một ý tưởng, nếu không có ai đến tìm cậu nhóc, cô nhất định sẽ đưa hắn về nhà nuôi nấng.

Sau khi hoàn thành các thủ tục xuất viện, Kỷ Nhiễm trở lại phòng bệnh.

Cậu nhóc vẫn giữ dáng vẻ như khi cô rời đi, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, chống tay lên đầu gối, cậu nhóc đã thay bộ quần áo bình thường mà cô mua hôm qua, khiến hắn trở nên đáng yêu hơn.

Nhìn thấy bóng lưng của cô, hắn kiên quyết trượt xuống ghế, chạy về phía cô, lôi kéo tay của cô.

"Tỷ tỷ, chúng ta về nhà sao?" Hắn ngước nhìn cô, đôi mắt xanh lam lóe lên.

Kỷ Nhiễm bình tĩnh trả lời, nghe tiếng "Tỷ tỷ" mềm mại kia, chủ động nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu nhóc, trái tim như muốn bay lên.

Kỷ Nhiễm đưa tiểu shota Solan lên xe bay về nhà.

Mười phút sau, chiếc xe bay dừng lại trước một ngôi nhà.

Kỷ Nhiễm nắm tay cậu nhóc xuống xe.

Solan nghiêng đầu nhìn căn nhà, toàn bộ căn nhà được thiết kế bằng kim loại lạnh, với đường nét màu bạc làm chủ đạo, phối hợp với màu vàng sậm, mặc dù thiết kế mỹ quan* nhất có thể, nhưng màu sắc lạnh lẽo của kim loại vẫn khiến nó trông không thể nào vừa lòng người nổi.

(*Yue: Vẻ đẹp trông thấy ở bề ngoài, ở cách trang trí, sắp đặt)

Không chỉ ngôi nhà này, mà hầu hết những ngôi nhà xung quanh đều có thiết kế bằng kim loại giống vậy, toàn bộ thị trấn Gal đều như thế.

Điều này cũng rất dễ hiểu, thị trấn Gal nằm gần rừng dị thực, thường bị tấn công bởi các loài thực vật và thú biến dị ở trong rừng dị thực, các tòa nhà trong thị trấn chủ yếu là những tòa nhà bằng kim loại bền nhất. Bằng cách này, không cần phải lo lắng về việc một ngày nào đó thú biến dị cấp năm tấn công thị trấn, kiến trúc trong thị trấn sẽ không sụp đổ khi chịu chấn động từ thú biến dị cấp năm.

Đồng tử của Kỷ Nhiễm đối diện với cảm biến ở cửa, cửa kim loại 'bíp' một tiếng mở ra.

Lối vào là một sân đất trống, ít cỏ dại, chỉ có vài chậu cây được kê dựa vào tường, trừ một chậu lô hội, mấy chậu khác tạm thời nhìn không ra là loại thực vật gì, nhưng đều phát triển tốt.

Đi qua sân là một ngôi nhà ba gian.

(Continue)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện