Vũ Thủy Sơ Kiến

C2


trước sau

Rời khỏi phòng thay đồ Dương Kiến Vũ đi được một đoạn rồi chú ý tới cổ tay vậy mà trống trải. Hốt hoảng kêu lên. “Vòng tay của tôi!"

“Có chuyện gì sao?” Lưu Tinh Vân quan tâm hỏi.

Dương Kiến Vũ xua tay, bình thãn đáp. “Không có gì. Có lẽ tôi để quên chiếc vòng tay ở phòng thay đồ. Cậu chờ chút. Tôi đi tìm một thoáng, sẽ về nhanh thôi.”

“Cậu không thuộc đường hay để tôi đi chung.” Lưu Tinh Vân bắt lấy cánh tay Dương Kiến Vũ, đề nghị.

Dương Kiến Vũ gạt ra, mĩm cười thật nhẹ. “Không cần, tôi lớn rồi, không phải con nít. Gần như vậy có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Cao hứng chăm chọc thêm một câu. “Hay cậu sợ tôi bị phù thuỷ bắt?”

Lưu Tinh Vân lại cong lên khoé môi, chẳng cần biết hắn cố tình hay vô ý nhưng bộ dáng khinh khỉnh này của hắn sức hút mãnh liệt như hàng đại hạ giá ở siêu thị khiến chị gái tươi xanh hay mẹ bỉm sữa đều phải lưu tâm vài giây. Chả bù cho Dương Kiến Vũ cả ngày kéo đến toàn đám ong bướm độc hại. Nửa trêu nửa thật nói. “Trong võ quán này thật sự tồn tại phù thuỷ đó. Hơn hết, hắn rất xấu xa,... ” Lưu Tinh Vân chưa nói hết thì người trước mặt đã cao chạy xa bay.

Vỗ trán gượng cười. Cậu đặc biệt thích từ sau nhìn Dương Kiến Vũ như này, cảm giác như đang trông chừng một đứa trẻ con chẳng chịu lớn.

Cũng không biết Dương Kiến Vũ từ đâu học được điệu chạy dang ra hai cánh tay, trông cứ giống hệt chim cánh cụt lúc lên bờ ấy, quá mức buồn cười.

Hí hoáy tìm kiếm một hồi vẫn không thấy gì, sắc mặt Dương Kiến Vũ ảm đạm mây đen, hai má xụ xuống. Cậu nhớ rõ ràng trong lúc cởi ra lớp áo khoác ngoài hơi vướng víu mới tạm tháo chiếc vòng tay ra nhưng vẫn ngay ngắn đặt trên chiếc ghế dài cạnh đó, sau vì Lưu Tinh Vân quấy quá mức khiến cậu bị cuống theo mà quên bén, nay biến mất thế quái nào được chứ.

Thực ra chiếc vòng kia cũng không phải vật quý giá gì, chỉ là món đồ trang sức bạc đơn giản, giá trị không quá mấy trăm ngàn, nhưng lại là kỷ vật duy nhất mẹ cậu để lại, mang nặng giá trị tinh thần. Dương Kiến Vũ trừ lúc tắm rửa ra vẫn luôn đeo suốt trên tay.

Tuy nhiên, không biết ở khiếp trước Dương Kiến Vũ tạo nghiệp gì mà ma xui quỷ khiến chiếc vòng là kiểu của nữ. Điểm này bị người khác bắt được thêm cái cớ để trêu chọc. Nhưng dù vậy cậu vẫn nhất quyết phải đeo nó.

Một ý nghĩ chạy lướt qua đầu, Dương Kiến Vũ tự đặc nghi vấn. “Hay nó bị ai đó mang đi rồi?” Nghĩ vậy, cậu liền muốn đi ra ngoài nhờ Lưu Tinh Vân tìm giúp.

“Meo… ”

Căn phòng im ắng bỗng vang lên một âm thanh lười biếng.

Dương Kiến Vũ quay đầu, phát hiện trên bệ cửa sổ không biết từ khi nào nằm một cục bông màu trắng, cả người lười biếng cuộn tròn trong cực kỳ đáng yêu.

“A… ” Cổ họng bật ra một âm đơn đầy sự ngạc nhiên. Cậu thấy rõ dưới người con mèo kia đang có một vật láp lánh, chính xác là chiếc vòng tay của mẹ cậu.

“Mèo con, ngoan ngoãn chút. Anh không hại em đâu. Mau đưa anh chiếc nhẫn đó đi.” Dương Kiến Vũ dỗ ngọt, chầm chậm bước tới.

“Meo... ” Mèo con gầm nhẹ một tiếng cảnh báo, ánh mắt sắt bén hơn mấy phần, cả người cũng bắt đầu rục rịch.

Liên tục mấy tiếng gầm gừ đe doạ mà đối phương vẫn tiến đến mèo con biết nó đã thất bại, không chần chừ gì trực tiếp nhảy qua bên kia cửa sổ đào tẩu.

“Nè... ”

Dương Kiến Vũ gọi vọng. Cậu vốn chưa từng nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, bình thường lũ mèo hoang cũng bị cậu dụ dỗ dễ dàng. Con này rõ ràng mang tính trộm cắp mới chạy nhanh vậy.

Thẫn thờ chưa quá ba giây, Dương Kiến Vũ bỏ mặc tất cả, phóng vút như mũi tên đuổi theo con mèo. Nội việc tưởng tượng cảnh chiếc vòng kia bị vứt bừa ở bãi rác nào đó đã khiến cậu đau khổ muốn chết, nhất quyết phải giành lại.

Một người một mèo kẻ đuổi người chạy nhanh chóng băng qua rất nhiều dãy hành lang, chẳng để ý đã đi được bao lâu, nhưng khi trống ngực đập rộn nhịp cảnh báo thì Dương Kiến Vũ mới ý thức sức trói gà không chặc của mình sắp cạn, từng hơi thở đều nặng nề, mệt nhọc.

Tại thời điểm Dương Kiến Vũ sắp thở không ra hơi thì con mèo kia đột nhiên ngã vật ra đất nằm lăn lộn như thể rất đau đớn.

Dương Kiến Vũ ngây ngốc tưởng rằng con mèo bị mình đuổi mà lên cơn bệnh gì đó, vội vàng chạy đến ôm nó vào lòng.

“Meo... ”

Khi ngón tay Dương Kiến Vũ vừa chạm vào lập tức con mèo kêu vang một tiếng nghe rất đau đớn.

“Mầy,... mầy xảy ra chuyện gì vậy chứ?” Dương Kiến Vũ cuống cuồng lên, cậu nghĩ mình đã chạm nhầm chỗ nào.

Lúc này, lại có một giọng nói lạnh lẽo quát.

“Buông tay ra ngay. Cậu dám làm đau Tiểu Bạch lần nữa tôi sẽ bẻ gãy tay cậu.”

Dương Kiến Vũ sững sờ, kinh ngạc quay về hướng âm thanh kia phát ra.

Nơi đó, một người đang chầm chậm bước về phía này, còn có một con mèo đen đi theo.

Phong cách người này kiểu mấy chàng lãng tử phong trần khuôn mặt cả ngày lạnh như băng trong phim Hàn Quốc. Có điều, hắn bê bết hơn bản chính quá nhiều, tóc tai luộm thuộm, bê bết, phần mái dài phủ xuống che gần nửa phần khuôn mặt. Chỉ căn cứ vào âm vực giọng nói cùng ngoại hình mà đoán tuổi tác cùng Dương Kiến Vũ lớn hơn không nhiều.

Mãi đánh giá đối phương Dương Kiến Vũ rơi vào lơ đễnh.

“Còn không chịu buông tay? Người kia giọng nói không chút tình cảm còn mang đôi chút tức giận, như một gáo nước lạnh tạt thẳng lôi Dương Kiến Vũ về thực tại.

Khẽ rùng mình, Dương Kiến Vũ phát hiện đối phương vậy mà tiến sát từ lúc nào, khoảng cách chỉ còn một bàn bàn chân, nhưng có vẻ còn muốn thu hẹp tiếp.

Theo bản năng chạy trốn thú săn mồi của động vật nhỏ, Dương Kiến Vũ xoay nghiên người chắn lấy con mèo, che giấu như vật báu, lùi nhanh về sau, nhanh nhảy nói. “Tôi không đưa nó cho… Á... ” Cậu không phát hiện chỗ này trải dài thảm cỏ xanh mướt, vừa bước không khoé liền sẽ té ngang.

Cảm giác sợ đau chiếm lấy, Dương Kiến Vũ co người, nhắm mắt, chấp nhận số phận nhưng kiên quyết không chịu buông bỏ con mèo trắng trong tay.

“Phập… ”

Một âm thanh cực kỳ nhỏ bé như tiếng côn trùng đơn tấu cất lên, nhưng với Dương Kiến Vũ còn lớn hơn bom nguyên tử, làm cho huyết áp nhảy vọt. Nếu có máy đo lúc này không chừng phát hiện huyết áp vượt quá trăm năm mươi, tim cũng đập loạn như nhịp trống nhạc Rock. Anh ta đang đỡ lấy cậu, tư thế hệt mấy tình tiết rập khuôn trong phim tình cảm lãng mạng chiếu trên truyền hình.

Không, thời gian giây phút này dường như ngưng đọng

Ở khoảng cách gần thế này Dương Kiến Vũ thấy rõ tầm tám mươi phần trăm khuôn mặt của anh ta. Rất soái nha.

Cặp chân mày không biết có phải vẽ lên không nhưng trông cực kỳ hoàn hảo, sắc bén tới mức cảm tưởng chạm vào sẽ đứt tay chảy máu. Hóc mắt hệt như người Tây phương lõm sâu vào trong hài hoà với khuôn mặt nam tính càng tôn nên vẻ đẹp, phối hợp ánh mắt sói sự cuốn hút chạm tới tầm vũ trụ. So sánh thì ánh mắt Dương Kiến Vũ giống làn nước mùa Thu long lanh trong vắt vậy ánh mắt anh ta thăm thẳm không thấy đáy, khiến người ta bất giác đắm chìm, đáng tiếc, phần bề mặt mơ hồ phủ tầng băng mỏng của hồ nước giữa Đông, che mờ đôi chút vẻ đẹp, làm ngọc sáng có phần ảm đạm. Nhưng, chỉ nhìn được nhiêu đây thì anh ta đã đẩy Dương Kiến Vũ ra.

“Cảm... cảm ơn… ” Dương Kiến Vũ líu ríu trong miệng.

“Không giúp cậu. Chỉ sợ Tiểu Bạch bị thương thôi.” Lại một gáo nước lạnh.

Dương Kiến Vũ cứng đờ toàn tập, cậu vừa bị vạn tiễn xuyên tim. Ước rằng có cây búa lớn trong tay để đánh chết tên khốn này. Sợ nói một lời tình cảm sẽ chết sao. Nếu là người thường bị anh ta sát thương sợ sẽ tức ói máu mà chết, nhưng cậu nào đơn giản như vậy. Lập tức cong môi, hất cằm, vênh váo mỉa mai. “Hừ, có mèo như thế nào thì sẽ có loại chủ thế ấy. Một tên độc miệng nuôi ra một con mèo trộm vặt. Quá hay rồi.”

“Nói cái gì?” Anh ta xẵng giọng, tiến lên một bước như muốn dùng thân hình to cao trấn áp Dương
Kiến Vũ.

“Nè, đừng manh động nha. Anh sai rành rành giờ còn giả ngốc. Hay muốn cưỡng chế nạn nhân, bưng bít tội trạng đây?” Tay nhanh nhẹn đưa con mèo trước mặt, chắn giữa hai người, kiêu ngạo nói. “Nhìn xem, Tiểu Bạch tốt của anh còn đang ngậm chặc chiếc vòng tay của tôi kia kìa.”

Người kia im lặng chừng một giây rồi từ cổ họng phát ra một âm đầy vẻ nghi hoặc, “hửm”, lạnh nhạt nói. “Cậu mới nên nhìn lại đó.”

Dương Kiến Vũ khó hiểu, nhưng khi quay con mèo lại thì da đầu cậu lập tức tê buốt.

Ánh mắt Tiểu Bạch pha trộn gian xảo cùng với khiêu khích nhìn cậu, miệng đã không thấy chiếc vòng đâu. Biểu hiện kia rõ ràng đang cười vào mặt Dương Kiến Vũ.

“Sao? Đồ của cậu đâu?” Anh ta hỏi vặn.

Dương Kiến Vũ liếc thấy chiếc vòng nằm tại bãi cỏ gần đó, rõ là con mèo biết chỗ này có người chống lưng nên mới giả vờ bị bắt.

Cậu đau khổ vỗ trán, tức muốn điên lên, hận bản thân sao mà ngốc tới mức bị một con mèo lừa kia chứ. Không đúng, con này chắc chắn là hồ ly giả dạng, tuyệt đối không phải mèo. Giờ tốt rồi, rơi vào tình huống có oan không thể nói, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe, khi không bị vu vạ tội danh ngược đãi động vật.

Suy nghĩ quái dị chạy ngang đầu, Dương Kiến Vũ cầm chiếc vòng dí sát mặt người kia. “Anh ngửi thử đi. Trên này chắc chắn chưa phai mùi nước bọt Tiểu Bạch nhà anh. Mau ngửi đi.”

Anh ta không nhìn quá nửa giây lập tức vung tay hất Dương Kiến Vũ ra, biểu lộ chẳng mấy quan tâm, muốn quay lưng rời đi. Nhưng, khi ánh mắt cả hai giao nhau, anh lại cảm thấy thằng nhóc này chân thành đạt tới trăm phần trăm, không giống đang nói dối. Xúc cảm không biết tên từ chỗ bí ẩn nào đó dâng lên, không tự chủ mà khoé môi nở nụ cười rất nhỏ. Tự cho rằng mình đang cười hành động ngốc nghếch kia.

Anh đâu biết được khoảng khắc chưa đầy một giây đã bị Dương Kiến Vũ bắt được.

Quay người bước đi, bỏ lại một câu nói hờ hững. “Xem như tôi sai đi.”

Dương Kiến Vũ lập tức phản ứng, duỗi chân chạy theo. “Sao lại xem như. Rõ ràng anh sai mà.”

Anh ta không có dừng chân chỉ hỏi. “Vậy cậu muốn sao?”

Câu xin lỗi chực chờ sẵn chuẩn bị được phun ra đột nhiên nghẹn lại ở cổ. Một suy nghĩ ma lanh dâng lên, cơ hội tốt thế này sao đành bỏ qua, cười gian xảo nói. “Tính tôi rất tốt, lại tinh vào duyên số, chúng ta gặp nhau chắc đã được ông trời sắp đặt trước. Hay là anh làm bạn tôi, chuyện này không tính nữa.”

Dương Kiến Vũ cười tươi như hoa, cậu nghĩ mình đã vẽ đường rất tốt chỉ chờ con hươu chạy qua. Nhưng, thứ cậu nhận lại là gáo nước lạnh thứ ba.

“Không hứng thú.” Anh ta lạnh lẽo.

Đã là lần thứ ba, Dương Kiến Vũ rút được kinh nghiệm nên bình tĩnh hơn nhiều, chỉ hơi thất vọng chút. Tiến hành kế hoạch số hai, nhanh chắn trước mặt đối phương, dang rộng hai tay, bắt đầu làm nũng. “Ưm! Anh chẳng có chút thành ý gì cả. Muốn ức hiếp người cô thế đúng không?”

Cảm giác đối phương đang quắc mắt nhìn mình nổi sợ chạy dọc sóng lưng, Dương Kiến Vũ phải thở mạnh một hơi mới nạp lại can đảm. Cậu dám chọc một con mãnh hổ rồi thêm một con sói đen thì tính là gì.

Một khoảng lặng.

Dương Kiến Vũ lên tiếng đề nghị. “Hay vầy đi, anh trả lời tôi ba câu hỏi tôi sẽ tự rời khỏi.”

Ánh mắt kiên định nói cho anh ta biết rằng nếu bản thân không đồng ý cậu nhóc này sẽ như kẹo cao su liều mạng bám dính. Anh không phải người ngang ngược, cũng không muốn ngang ngược với đám võ sinh này. Trước từ chối bởi không muốn kết nối với bất kỳ ai.

“Cái này dù sao chỉ là mấy câu hỏi thôi chẳng mất mát gì. Đuổi thằng nhóc này đi thì hơn.” Nghĩ xong, anh ta liền miễn cưỡng gật đầu.

Thấy vậy Dương Kiến Vũ toe toét, bộ dáng con nít chưa lớn lộ ra toàn bộ, sau đó, nhanh chân chạy về phía chiếc bàn đá phía sau, đặt mông ngồi xuống.

“Làm gì?” Anh ta hỏi ngay.

Dương Kiến Vũ vơ lấy bình trà đặt sẵn, tùy ý rót một chung mà uống. “ Đuổi bắt với Tiểu Bạch nhà anh cả buổi vừa khát nước vừa đau chân. Ngồi uống chung trà cũng không cho sao?” Giọng nói cực kỳ nũng nịu.

Dương Kiến Vũ từng đọc qua một nghiên cứu nói rằng cần khoảng thời gian từ bốn mươi đến sáu mươi giờ là trung bình để hai người xa lạ trở thành bạn. Hiện tại, áp dụng chiến thuật này là hợp lý nhất, cứ giở trò mặt dày nhất định sẽ thành công.

Cậu siêu hứng thú về thế giới của cái người trước mắt này, muốn tự mình bước vào, muốn tự mình khám phá khuôn mặt sau lớp tóc kia đẹp đến mức nào, hơn hết cậu muốn nhìn thấy anh ta cười một lần nữa.

Bất lực trước Dương Kiến Vũ ánh ta chỉ đành mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm, tự ngồi xuống chỗ mình nhìn vô định. Sau một lúc, lại nói. “Cậu nhanh hỏi được chưa?”

“Anh còn nóng vội hơn cả tôi,.....” Dương Kiến Vũ vừa nói lại ngừng, trông như đang tính toán gì đó. “Hay là anh cho tôi biết tên trước để tiện xưng hô đi.”

“Hàn Phong.” Lời đáp gần như ngay lập tức.

Dương Kiến Vũ trầm ngâm lần nữa quét mắt đánh giá trên dưới Hàn Phong rồi mới cảm thán. “Ứng hết lên người. Tên đặt rất hay.”

“Không liên quan cậu. Nhanh hỏi câu thứ hai đi.” Hàn Phong hối thúc.

Dương Kiến Vũ cố tỏ vẻ mặt khó hiểu hỏi. “Sao lại là câu thứ hai? Rõ ràng tôi chưa nói mình sẽ hỏi anh, chỉ xin tên cho dễ dàng nói chuyện. Là anh hấp tấp thôi.”

Biết mình bị lừa Hàn Phong hơi tức giận, kiên nhẫn của anh ít như không khí trong trái bóng bay mới chút đã sắp cạn, không phải anh cố gắng kiềm chế đã sớm vứt Dương Kiến Vũ như bịch rác rồi. Gắt giọng một câu. “Cậu đi nhanh cho tôi.”

Dương Kiến Vũ vẫn trêu đùa. “Mới đó đã giận rồi. Tính cách anh tệ quá. Mà vốn dĩ chổ này là võ quán, tôi là võ sinh đến học anh lấy quyền gì để đuổi chứ? Đừng nói với tôi anh là con của quán chủ hay là bạn thân đại sư nha. Sẽ cười chết đó.”

Dương Kiến Vũ vừa nói xong lập tức Hàn Phong đứng bật dậy, bộ dáng chẳng khác gì con mèo bị đạp trúng đuôi, cảm giác nguy hiểm từ người anh ta lan tràn, tay mạnh đến độ chiếc bàn đá phải kêu một tiếng rõ to, nghiến răng một chữ duy nhất.

“Cút.”

Truyện convert hay : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện