Vu Thị Khuynh Thần

Chương 26


trước sau

Advertisement

"Tư Hàn ~" Ta và đại Quan tránh phía sau Tư Hàn, run rẩy nhìn bốn tên cao to đang vây lấy chúng ta.

"Cô gia, lát nữa ta ngăn trở bọn họ, người và Quan công tử tìm cơ hội rời khỏi đây!" Tư Hàn nhỏ giọng nói, vừa phòng bị nhìn bốn người trước mặt, vừa che chở hai chúng ta.

"Như vậy sao được ~" Ta và đại Quan đồng thời lắc đầu, vữa nãy chỉ có một tên to con, Tư Hàn cũng chỉ đánh ngang tay, giờ có tới bốn tên, kết quả không cần nghĩ cũng biết.

"Tư Hàn, hay là chúng ta từ từ thương lượng với bọn họ!" Nói xong nhìn hai huynh muội đối diện, có vẻ như bốn người này không hề muốn thương lượng với chúng ta, bất quá không thử làm sao biết được ~

"Đối phương sẽ không thương lượng với chúng ta!" Tư Hàn nhìn nữ tử áo đỏ đang đi tới gần, rút ra kết luận.

"Ngạch......" Nhìn bọn họ tức giận lồng lộn thế kia, nay cả thử cũng không thể được......

"Đại Quan, ngươi là nam tử hán đại trượng phu, đừng trốn sau lưng Tư Hàn thế chứ!" Đạp tên đại Quan đang giành vị trí an toàn của ta một cước.

"Tiểu Vu, ta chắn phía trước là vì muốn bảo hộ ngươi, một hồi nữa nữ nhân dã man lại đây, ta có thể che chở cho ngươi......" Đại Quan vừa nói vừa lui nhanh thân mình trốn về chỗ cũ, bộ dạng kia là hận không thể thu nhỏ toàn bộ cơ thể trốn sau lưng Tư Hàn.

"Đại ca, ta không chỉ muốn chặt ta bọn họ, mà ta còn muốn bắt bọn họ về dạy dỗ một trận......" Nữ nhân dã man nghe được lời của đại Quan lại cầm roi đi về phía chúng ta.

Ta và đại Quan liếc nhìn nhau, đại Quan vừa định há mồm nói gì đó thì Tư Hàn đột nhiên lên tiếng: "Lên!" Vừa dứt câu thì bắt đầu giao đấu với bốn người kia.

Ta và đại Quan tránh ra phía sau bậc thang, núp sau lan can.

"Tiểu Vu, chúng ta làm gì bây giờ?" Đại Quan kéo kéo ống tay áo của ta hỏi.

"Đại Quan, lát nữa có cơ hội ngươi phải chuồn ra ngoài tìm cứu binh về......" Hiện tại hai chúng ta đều núp dưới bậc thang, tiến lên hỗ trợ Tư Hàn là việc không có khả năng, nếu hai chúng ta cùng chuồn đi bỏ lại Tư Hàn cũng không ổn, mà để ta ra ngoài tìm giúp đỡ ta lại không quen thuộc nơi này, không biết tìm ai...... Chờ ta về phủ tướng quân tìm viện binh chắc tới sáng mai quá...

"Vậy còn ngươi?" Đại Quan lo lắng nhìn qua.

"Ta......" Vừa định nói ta ở lại hấp dẫn sự chú ý của nữ nhân dã man thì nghe được thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng: "Tư Hàn, ta đến giúp ngươi......" Một bóng dáng xẹt qua đỉnh đầu, chỗ quần ẩu bên kia biến thành hai đấu bốn.

"Phu quân, người không sao chứ?" Còn chưa kịp phản ứng lại đây, một thân ảnh màu trắng đã bước đến bên người ta, nhàn nhạt, mùi hương quen thuộc ập tới.

"Phu, phu nhân......" Vừa mừng vừa sợ ngẩng đầu nhìn tướng quân đại nhân mang khăn che mặt, sao nàng lại ở nơi này, còn bước từ trên lầu xuống.

"Phu quân......" Đuôi chân mày lộ ngoài khăn che mặt đột nhiên nhíu lại.

"Phu nhân, nàng, sao nàng lại đến đây......" Nghĩ đến bộ dạng chật vật lúc này của mình, vội vàng đứng lên đưa tay ra sau kéo thẳng lại quần áo, lùi sau vài bước, hy vọng có thể che giấu chút thê thảm sau lưng.

"Phu quân, đừng lui!" Đáy mắt tướng quân đại nhân mang theo nụ cười.

"A, ha ha......" Xấu hổ đứng lại, cười cười với nàng.

"Ba......" Tiếng roi xé gió, lan can gỗ cách ta vài bước chân biến thành mảnh vụn.

"Phu nhân, cái kia, ta và đại Quan, cái kia...... Nơi này...... Bọn họ......" Xấu hổ nhìn tướng quân đại nhân, lắp bắp nói không nên lời, đành phải nhăn nhó chỉ chỉ nữ tử áo đỏ cách đó không xa rồi lại chỉ chỉ chúng ta. Sau đó nghe được tiếng roi vang lên, rụt lui cổ, thật cẩn thận nhìn tướng quân đại nhân, nắm hai tay nàng, đáng thương hề hề hỏi: "Phu nhân, nàng hẳn sẽ bảo hộ ta đúng không......"

Tay tướng quân đại nhân dường như cương một chút, đáy mắt cũng hiện lên nét kinh ngạc, ta nghĩ mắt của mình có vấn đề, chớp mắt một cái, lúc nhìn lại mới xác định chỉ là ảo giác của ta, không nói tới việc nàng cương cứng thân thể, đáy mắt nàng còn nhuộm chút ý cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Hảo!"

Nhìn thấy nàng gật đầu, mới nghĩ đến có chỗ không đúng, vội vàng lắc đầu, khẩn trương nhìn đại tướng quân nói: "À mà phu nhân, nơi này rất nguy hiểm, tốt nhất chúng ta vẫn nên nhanh rời khỏi đây......" Sao ta lại quên mất tướng quân đại nhân hiện tại đang là phụ nữ có thai a, làm sao nàng bảo hộ ta được a?? Mà nàng chỉ dẫn theo một mình Thị Kiếm, đối phương lại có tới sáu người a.

Kéo tay đại tướng quân, khẩn trương nhìn trận hỗn chiến trong sảnh, nữ tử áo đỏ kia tay cầm roi quơ quơ, ca ca của nàng vẫn còn chưa ra tay, vậy phải làm sao bây giờ a......

"Phu quân a, có Thị Kiếm và Tư Hàn ở đây ~" Tướng quân đại nhân đột nhiên khẽ siết lấy tay ta, đôi mắt đen láy bình tĩnh lại nồng đậm ý cười nhìn ta nói: "Phu quân an tâm, thiếp thân tự nhiên sẽ bảo hộ người bình yên vô sự!"

"A?" Cái nắm tay nhẹ nhàng và câu nói kế tiếp của nàng khiến ta ngây người chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.

"Phu quân, tay trái......" Thanh âm của tướng quân đại nhân có vẻ không như bình thường, tuy rằng vẫn rất êm tai.

"A?" Ngây ngốc nhìn cặp mắt bình tĩnh trước mặt, thành thật nâng tay trái lên.

Tướng quân đại nhân lòng bàn tay của ta, đột nhiên buông tay phải ta ra, nhẹ nhàng đổi sang nắm lấy tay trái, dịu dàng lật tay ta lại. Cảm giác êm ái trên tay khiến trái tim không khỏi loạn nhịp.

Theo tầm mắt của nàng nhìn thấy vết thương đỏ rực chạy dài trên mu bàn tay, sửng sốt một chút, lúng túng cười cười với tướng quân đại nhân vẫn đang cúi đầu quan sát: "Phu nhân, này là do không cẩn thận nên mới bị, ha ha việc nhỏ mà thôi ~ ha ha cũng không đau......" Đột nhiên lại cảm thấy tấm khăn trắng đang đeo trên mặt kia thật đáng ghét a ~

Tướng quân đại nhân không nói gì, cũng không ngẩng đầu lên, trái tim bé nhỏ của ta bắt đầu chậm rãi nhảy lên một cách dị thường.

Nàng đột nhiên lấy ra một bình sứ trắng nhỏ, mở nút lọ màu đỏ ra.

"Phu nhân, đây là......" Khó hiểu nhìn cái bình trên tay nàng, chả lẽ đây là kim sang dược trong truyền thuyết?

Tướng quân đại nhân không đáp lại ta, ngược lại thật cẩn thận nghiêng cái bình trên miệng vết thương rung nhẹ, bột phấn màu xám từ trong bình rơi ra, phủ lên miệng vết thương dài vẫn còn đang rỉ máu, một cảm giác đau đớn, nước mắt không khỏi chảy ra.

"Hư......" Cảm giác đau rát, không khỏi thở dốc vì kinh ngạc.

"Đau?" Cặp mắt lộ bên ngoài khăn che mặt của tướng quân đại nhân mang theo vẻ lo lắng.

"Ngạch......" Sửng sốt lắc đầu:"Hoàn hảo ~" Kỳ thật là rất đau, nhưng cũng không thể có lỗi với phần tâm ý này của nàng được.

"Phu quân tạm thời cầm máu đã, sau khi trở về Thị Vũ sẽ giúp người băng bó......" Tướng quân đại nhân thu hồi chiếc bình nhỏ, đuôi chân mày vốn đang cau lại chậm rãi dãn ra, cặp mắt đen láy vốn bình thản không hiểu sao lại ánh lên nụ cười.

"Hảo......" Nước mắt lưng tròng nhìn nàng rồi lại nhìn bàn tay......Dường như vết thương cũng không đau như khi nãy.

"Đệ muội......" Đại Quan ở một bên không biết sao lại đột nhiên chui ra.

"A?" Đệ muội?? Ngươi gọi ai đó? Ta ngơ ngác nhìn đại Quan vẫn đang nhìn về phía tướng quân đại nhân. Không biết có phải ảo giác hay không mà thân mình đại tướng quân khẽ run khi nghe thấy âm thanh của đại Quan. Tướng quân đại nhân cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đại Quan, nhưng mà nàng rất lợi hại, sau đó đã khôi phục trạng thái bình thường rất mau, thật bình tĩnh nhận lấy danh hiệu đại Quan mới phong, sau đó gật đầu với đại Quan một cái.

"Đệ muội, ngươi đến là tốt rồi......" Đại Quan thở phì phò, tới gần bên ta, một tay khoát lên vai ta. Một tay chỉ vào nữ nhân dã man đối diện tố cáo: "Đệ muội, vết thương trên tay tiểu Vu chính là do nữ nhân dã man kia làm......"

"Đại Quan??" Hắn đang muốn làm cái gì vậy?

"Tiểu thư, Tư Hàn thất trách, không bảo vệ cô gia tốt......" Sau khi Tư Hàn và Thị Kiếm đánh lui bốn đại hán rồi trở về phục mệnh, Tư Hàn nhìn thấy vết thương trên tay ta, quỳ một gối hướng tướng quân đại nhân thỉnh tội.

"Ngạch, Tư Hàn......" Nhìn Tư Hàn quỳ trên mặt đất ta không biết nên làm gì.

"Tư Hàn, chuyện này không liên quan đến ngươi, tất cả là do lỗi của nữ nhân dã man kia, không phân biệt phải trái, còn ra tay làm bị thương tiểu Vu......" Quan Vân Trường hét bốn chữ nữ nhân dã man càng ngày càng thuận miệng.

"Là do ngươi khi dễ tiểu muội của ta......" Đại ca của nữ nhân áo
Advertisement
đỏ cũng lớn tiếng đáp lại vang vọng cả đại sảnh.

Chống lại ánh mắt kì dị không rõ ràng của tướng quân đại nhân, theo bản năng giải thích: "Cái kia, phu nhân, ta không có khi dễ tiểu muội hắn, là tiểu muội của hắn khi dễ chúng ta......" Vì sao càng giải thích thì nụ cười nơi đáy mắt của nàng lại càng đậm a......

"Phu quân, vậy tại sao các ngươi lại......" Tướng quân đại nhân nói đến một nửa liền dừng lại, ánh mắt quét về phía nữ tử áo đỏ.

"Cái kia, phu nhân, là do hiểu lầm...... Cái kia......" Tướng quân đại nhân ngươi cũng không phải không biết thân phận của ta, ánh mắt của ngươi nhìn ta ái muội như vậy làm gì a......

Đại Quan đứng một bên thấy ta cứ ngắc ngứ nói lòng vòng một hồi không xong liền đứng ra lớn tiếng nói: "Đệ muội......Thật sự không phải tiểu Vu khi dễ nữ nhân dã man kia, là nữ nhân dã man kia thấy tiểu Vu của chúng ta mi thanh mục tú, anh khí bức người, khí chất bất phàm, nên sinh lòng "cóc tía mà đòi ăn thịt thiên nga", sau đó tiểu Vu của chúng ta liều chết không nhận, nữ nhân dã man liền muốn động thủ cướp người......"

Đại Quan bùm bùm nói nước miếng văng khắp nơi, không chỉ ta và Tư Hàn quỳ trên mặt đất nghe thấy đầu đầy hắc tuyến, tướng quân đại nhân cũng kinh ngạc không thôi, mà đỉnh đầu nữ nhân dã man đã đầy hơi nước......

"Ba......" Nữ nhân áo đỏ quơ roi trên tay, đánh về vị trí trước mặt chúng ta, quay đầu nhìn nam tử bên cạnh nàng: "Đại ca, ta muốn giết hắn......" Nữ nhân áo đỏ nghiến răng nghiến lợi đỉnh đầu bốc hỏa hung hăng tuyên bố.

Tướng quân đại nhân nhìn nữ nhân áo đỏ đang nổi điên, giọng điệu bình tĩnh nói Tư Hàn: "Tư Hàn, đứng lên đi, việc này ngươi không sai!" Đại tướng quân chính là đại tướng quân, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của đại Quan và nữ nhân áo đỏ.

Thở phào một hơi, tới gần tướng quân đại nhân lén lút nói: "Cái kia, phu nhân, chúng ta vẫn nên rời nơi này trước......" Bởi vì câu nói của đại Quan mà nhóm người bên nữ tử áo đỏ kia sát khí ngập mặt. Mà đại ca của nàng lại càng ghê tởm, vừa nhìn thấy đại tướng quân thì cặp mắt bò kia liền trợn trắng, ngay cả trâu bò cũng phải hổ thẹn không dám nhận bà con, Nhìn bộ dáng của hắn hiện tại cũng biết những người này khẳng định là không tốt đẹp gì....

"Còn muốn chạy, không dễ vậy đâu!" Đại ca của nữ nhân áo đỏ nghênh ngang đi tới, chặn chúng ta ở đầu cầu thang.

"Tiểu Vu......" Quan Vân Trường thực không cốt khí vọt đến sau lưng ta.

"Đại ca ~" Nữ nhân áo đỏ thu hồi roi, rút ra thanh đao sáng choang chỉ thẳng về phía ta nói:"Ta đổi ý, hiện tại ta muốn cắt lưỡi bọn họ, sau đó sẽ lột da bọn họ......"

"A?" Ta nhìn thanh đao của nàng, khẽ rùng mình một cái, chả hiểu sao nàng cứ thích nhằm vào ta......Vì cớ gì mà thanh đao kia cứ me hướng ta mà chỉ??

Tướng quân đại nhân bình tĩnh nhìn sáu người trước mặt, giọng điệu bình thản nói: "Thị Kiếm, Tư Hàn việc này giao cho các ngươi toàn quyền xử lý......"

"Vâng tiểu thư!" Tư Hàn và Thị Kiếm gật đầu ứng hạ, mà Thị Kiếm còn vui vẻ xoay tay.

"Phu nhân, đối phương có tới sáu người a......" Vừa thấy Tư Hàn và Thị Kiếm giao chiến với đối phương, ta chỉ có thể cẩn thận kéo tướng quân đại nhân bước lên vài bậc thang, tận lực lùi về hướng an toàn.

"Ân......" Tướng quân đại nhân thực bình tĩnh nhìn ta một cái rồi gật đầu.

"Phu nhân......" Tướng quân đại nhân người cũng không cần bình tĩnh như vậy chứ, bất đắc dĩ nhìn nàng: "Phu nhân, trông đại Quan hắn vậy thôi chứ cực kì vô dụng......Không có tí sức chiến đấu......" Nói xong liền chớp mắt nhìn nàng, ý bảo, người cũng biết ta là người thế nào rồi, cho nên chúng ta vẫn nên thừa dịp hiện tại rời khỏi nơi đây đi, chạy là thượng sách......

"Phu quân, Thị Kiếm và Tư Hàn sẽ xử lý tốt!" Tướng quân đại nhân thực bình tĩnh lấy ra một chiếc khăn tay trắng nhẹ nhàng giúp ta lau vết máu trên tay.

"A......" Lời này của nàng là có ý gì? Tướng quân đại nhân ~ vết máu trên tay có thể chờ về nhà rồi lau, người đừng quên người vẫn là một phụ nữ có thai a...... Lúc này không đi thì còn đợi đến khi nào......

"Tiểu Vu, xem kìa......" Đại Quan kích động hô hào lôi kéo ta chỉ phía dưới.

"Ân?" Nhìn cái gì a, la to như vậy để làm gì a, không thấy ta đang tìm cách khuyên tướng quân đại nhân đang bụng mang dạ chửa rời khỏi đây sao??

"Ngạch......" Thấy tình cảnh dưới lầu nghiêng về một phía, ta không khỏi sửng sốt. Chớp mắt vài cái, ta thật sự không hoa mắt a, Thị Kiếm và Tư Hàn thực sự đang đè đánh bốn tên to con kia.!

"Phu nhân, nàng đã biết trước......" Biết trước Tư Hàn và Thị Kiếm có thể đánh thắng bọn họ ~ hiểu rõ gật đầu, hèn gì tướng quân đại nhân vẫn luôn bình tĩnh như vậy.

"Phu quân định xử lý việc này thế nào?" Tướng quân đại nhân nhìn ta hỏi.

"A?" cái gì mà xử lý thế nào, sao tự nhiên lại hỏi ta một câu như vậy?

"Bọn họ!" Tướng quân đại nhân có vẻ bất đắc dĩ trước sự thất thần của ta.

Nhìn theo tầm mắt của nàng mới biết được nàng nói bọn họ là ai, thành thật lắc đầu: "Không biết!" Thị Kiếm so ra còn lợi hại hơn cả Tư Hàn, xem ra về sau không thể đắc tội nàng được......

"Phu nhân, cứ theo lời nàng nói giao chuyện này cho Tư Hàn và Thị Kiếm xử lý đi......" Hộc...... Thị Kiếm và Tư Hàn có thể thu phục sáu người kia chứng tỏ hiện tại chúng ta đã an toàn. Mọi chuyện giải quyết xong, ta thả lỏng cả người, toàn thân nhức nhối không chịu nổi, vốn định ngồi bệt tại chỗ nghỉ ngơi, nhưng khi nhìn đến tướng quân đại nhân bên cạnh, nhìn bộ áo trắng không nhiễm chút bụi trên người tướng quân đại nhân, ta liền nhếch miệng cười lấy lòng hỏi nàng:"Phu nhân, nàng có mệt không?"

"Ân?" Tướng quân đại nhân nhìn ta khó hiểu.

"Phu nhân, chúng ta tìm một nơi sạch sẽ chút ngồi nghỉ, thuận tiện uống ngụm trà đi......" Bị rượt lâu vậy, cơm ta còn chưa kịp ăn ~

Tướng quân đại nhân nhìn một hồi, mới nhẹ nhàng gật đầu nói:"Hảo......"

"Phu nhân, chúng ta lên lầu tìm một phòng nghỉ ngơi đi, nghe nói ở đây có món canh và trà đặc sản gì đấy uống rất ngon a......" Giờ nàng đang là phụ nữ có thai, uống rượu có vẻ không ổn, hẳn là phải uống canh bồi bổ thân thể......

"Hảo......" Tướng quân đại nhân không có ý kiến.

Cùng đại tướng quân tìm được một căn phòng trống, gọi tiểu nhị bảo hắn bưng lên một ấm trà, một bát canh cộng thêm vài món thanh đạm, chẳng qua là vào lúc tiểu nhị hỏi chúng ta muốn gọi món gì, ánh mắt hắn khẽ qua lại trên người ta và đại tướng quân một chút.

"Phu nhân, uống chút trà đi......" Rót cho tướng quân đại nhân một chén trà.

"Phu quân, nghe nói tiền phòng ở Thiên Hương lâu khá là cao......" Tướng quân đại nhân cởi bỏ tấm khăn che mặt, động tác tao nhã nâng chén trà lên.

"Ha ha, đúng vậy, nhưng không sao, hôm nay đại Quan mời khách......" Theo bản năng sờ sờ túi bạc......Nghĩ đến hóa đơn lát nữa phải chi trả, trái tim đau đớn thổn thức!

"Phải không......"

"Ân......" Ngô......Trà này là trà gì mà sao đắng dữ vậy......

"Phu nhân, nàng cảm thấy này trà thế nào??" Đắng như vậy, làm sao nàng có thể uống hết mà mặt không đổi sắc vậy chứ?? Hình như lần trước cũng giống vậy a......

"Rất ngon! Phu quân không thích?" Ánh mắt tướng quân đại nhân mang theo vui vẻ lẳng lặng nhìn qua ta hỏi.

"Ha ha làm sao có thể ha ha......Ta cũng biết là trà này rất ngon...... Ha ha ~ Ta chỉ là lo lắng trà này không hợp khẩu vị của phu nhân, ha ha......" Về sau nếu còn cơ hội tới nơi này, đánh chết ta cũng không đụng vô loại trà này nữa......

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện