Với Gia Tài Bạc Triệu, Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh

Chương 30


trước sau

Advertisement

Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị


#21.09.2021


Dư Thính muốn xỉu tại chỗ rồi.


Những kiến thức cô học chưa bao gồm việc xử lý bồn cầu bị nghẹt.


Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?


Bồn cầu này phải xử lý thế nào?


Hiện tại gọi cho chú Lý còn kịp không?


Dư Thính như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng đến nước mắt lưng tròng, da đầu tê dại, nhưng mà tự hỏi cả ngày vẫn không tìm được cách giải quyết.


Bất đắc dĩ, Dư Thính lấy điện thoại lên mạng xin giúp đỡ.


‘Gấp! Đang ở trong WC của bạn học nam, kết quả bồn cầu bị nghẹt phải làm sao đây?’


‘Trả lời: Chị Hằng xinh đẹp hạ phàm xuống cứu giúp bạn đây, hôm nay là ngày lành tháng tốt để lên cung trăng, khuyến khích nên nhanh chóng báo danh, hiện tại rời khỏi địa cầu vẫn còn kịp nha ~’


Mẹ kiếp.


Nói mẹ ra là không có cách đi.


Cô ở trong WC hồi lâu khiến cho Yến Từ chú ý.


Tiếng đập cửa như bùa đòi mạng, không nhanh không chậm vang lên ——


“Thính Thính?”


Thính Thính cái gì.


Thính Thính hiện tại không nghe thấy.


Thính Thính hiện tại muốn chết!


“Thính Thính?”


Cô không lên tiếng, động tác gõ cửa của Yến Từ dồn dập hơn nhiều.


Trong chốc lát, tiếng đập cửa dừng lại, tiếp đến là giọng nói của Yến Từ: “Tôi, đụng phải?”


Đụng?


Trong lòng Dư Thính lộp bộp một cái, lạch cạch khép nắp bồn cầu lại, nơm nớp lo sợ mở cửa ra một khe hở nhỏ.


Yến Từ nghiêng đầu, cùng cô mắt to mắt nhỏ trừng nhau.


Dư Thính không dám mở cửa ra quá lớn, sợ mùi hôi dọa đến tiểu đáng thương.


Cô thẹn thùng ngẩng đầu lên, nửa ngày sau mới ấp a ấp úng nói: “Tớ, tớ làm bồn cầu nhà cậu bị nghẹt rồi...”


Cô rụt cổ, cúi gằm mặt; bộ dạng vô cùng uỷ khuất giống như con rùa nhỏ phạm phải sai lầm.


Yến Từ ngây người.


Không nghĩ tới là bởi vì chuyện này.


Bộ dạng đáng thương nghẹn khuất của Dư Thính làm Yến Từ muốn bật cười, cậu nhịn hơn nửa ngày mới không cười thành tiếng, một tay đẩy cửa ra, một tay kéo Dư Thính ra ngoài.


So với WC, mùi hương trên người cô mới không dễ ngửi.


Yến Từ nín thở, kéo ra khoảng cách giữa hai người.


Động tác lùi về của cậu vô cùng nghiêm túc, xúc phạm sâu sắc đến nội tâm mỏng manh của tiểu công chúa.


Dư Thính chẹp chẹp miệng, muốn oà khóc lên.


“Tôi đi dọn.” Yến Từ nói ra ba chữ, sau đó đóng cửa xử lý WC.


Tiếng nước xôn xao truyền ra, ngẫu nhiên còn có âm thanh thông WC.


Dư Thính càng ngày càng suy sụp, nắm chặt quần áo, chóp mũi đỏ bừng.


Tiếp tục xin giúp đỡ ——


‘Trên mặt trăng còn nhận người không?’


Cô muốn thoát khỏi nơi địa cầu đầy ác ý này.


Rất nhanh, Yến Từ mở cửa ra.


“Xong.” Cậu vươn tay, nhìn Dư Thính nói, “Rửa.”


Dư Thính không muốn rửa, cô chỉ muốn khóc.


Cô đứng im tại chỗ, khuôn mặt như muốn chui sâu xuống đất.


Yến Từ không hiểu chuyện, chủ động lôi kéo Dư Thính, kết quả tay vừa mới chạm vào làn da cô, đã bị cô hung hăng ném ra.


Yến Từ mờ mịt.


Không hiểu tại sao đang êm đang đẹp thì cô lại không muốn quan tâm cậu nữa?


“Thính Thính?”


Dư Thính đau bụng, còn muốn đi.


Nhưng cô không dám đi, sợ phải xử lý WC nữa.


“Thính Thính...” Yến Từ dùng đầu ngón tay lạnh băng chạm vào khoé mắt cô.


Dư Thính chống đỡ hết nổi rồi, đẩy cậu ra vọt vào WC.


Lúc này cô ngồi trên bồn cầu, vừa khóc vừa đi, vừa đi vừa khóc, vốn đã xấu hổ giờ lại thêm xấu hổ.


Cô hối hận.


Hối hận vì đã ăn bún ốc, nếu biết sớm thì cô đã đi ăn lẩu cay ở quán bên cạnh rồi, nếu biết sớm cô sẽ không uống ly ô lông mật đào kia, như vậy chắc chắn sẽ không bị tiêu chảy, càng sẽ không bị tiêu chảy ở nhà Yến Từ.


Hiện tại đau bụng không nói, mặt mũi cũng mất sạch rồi.


Cho người chết!!


Dư Thính khóc xong thì cũng đi xong, cô khẩn trương ấn xả nước, không bị nghẹt, điều này làm tâm tình Dư Thính dễ chịu hơn nhiều.


Cô tuỳ tiện dùng nước rửa sạch gương mặt lấm lem nước mắt, mở cửa đi ra ngoài.
Yến Từ vậy mà vẫn còn chờ ở ngoài cửa, ánh mắt vô cùng lo lắng.


Nghĩ đến khả năng cậu đã đứng ở đây nãy giờ, Dư Thính lại lần nữa đỏ mắt, không muốn quan tâm cậu ta nữa, ôm bụng ủ rũ nằm liệt trên ghế.


Yến Từ vội vàng rót nước ấm đưa tới, sau đó tìm một gói thuốc giảm bớt cảm giác đau bụng cho cô uống.


Mùi thuốc kia giống như xi măng vậy, đừng nói uống, chỉ nhìn qua cũng thấy khó nuốt xuống rồi.


Cô lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, sống chết không chịu há mồm.


Yến Từ gian nan khuyên cô: “Uống, bụng, không đau.”


Dư Thính bộc phát tính tình đại tiểu thư: “Không uống, tớ nghỉ ngơi một chút rồi sẽ về liền.”


Yến Từ nhíu mày, đột nhiên bế ngang cô lên.


Dư Thính sửng sốt, đại não trống rỗng.


Thân hình thiếu niên ấm áp, mùi hương bột giặt thơm mát từ quần áo cậu truyền đến, hai cánh tay rắn chắc gắt gao ôm lấy cô.


Dư Thính ngây ngốc, ngơ ngác nhìn gương mặt gần trong gang tấc.


Ngay sau đó, Yến Từ đặt cô xuống giường.
Giường rất cứng, không mềm mại, nhưng vô cùng sạch sẽ, giống với mùi hương trên người Yến Từ.


Yến Từ trầm mặc không nói, từ mình cởi giày vớ cho cô, sau đó lấy chăn mỏng đắp lên người cô, chậm rì rì nói một chữ: “Ngoan.”


Dư Thính ngoan ngoãn ngay lập tức.


Đầu nằm trên gối không nhúc nhích.


Yến Từ vô cùng hài lòng, lại đưa ly thuốc tới miệng cô, “Uống.”


Dư Thính cầm ly nước, uống cạn ly nước.


“Được rồi, nghỉ ngơi.” Yến Từ không yên tâm dặn dò, “Nhớ rõ, khoá cửa.”


Được Yến Từ chăm sóc, Dư Thính cảm thấy cơ thể thoải mái hơn không ít.


Ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu, quạt nhỏ thổi thổi bên cạnh, kẽo kẹt kẽo kẹt, là âm thanh của mùa hè.


Cảm giác khó chịu của cơ thể dần dần vơi bớt, tiếp đến là cơn buồn ngủ, cực kỳ buồn ngủ.


Không được, không thể ngủ.


Dư Thính duỗi cổ nhìn ra ngoài cửa, xác định Yến Từ không nhìn thấy mới giơ chân lên ngửi một xíu.


Có chút hôi.


Mùa hè mà, bình thường!


Dư Thính nhẹ nhàng lấy khăn giấy ướt lau lau chân, xác nhận đã thơm ngào ngạt mới yên tâm nằm xuống giường.


Cô ngáp một cái, mí mặt chậm rãi khép lại.
Yến Từ thấy cô không khoá cửa, nhíu mày, tiến lên đóng cửa lại, sau đó đi mua đồ.


...


Mùi thơm của canh ngọt củ sen thoang thoảng khắp nhà.


Dư Thính xoa xoa mắt ngồi dậy, bóng dáng thiếu niên được ánh sáng bao phủ trở nên ấm áp hài hoà, nồi canh lộc cộc lộc cộc vang lên, động tác của cậu rất nhẹ, dường như sợ đánh thức Dư Thính đang say giấc.
Dư Thính nhìn đồng hồ.


5 giờ chiều.


Cô đã ngủ hơn nửa ngày.


Dư Thính hắng giọng, dùng tiếng ho khan hấp dẫn lực chú ý của Yến Từ.


Quả nhiên thiếu niên quay đầu lại, ánh mắt xinh đẹp ôm trọn bóng dáng cô.


“Tớ phải về nhà.” Dư Thính vẫn còn ngại, vừa nói vừa trộm đánh giá vẻ mặt cậu.


Yến Từ múc một chén canh đưa qua, chỉ nói: “Tốt cho dạ dày.”


Canh rất thơm, trên mặt còn phiêu phiêu mấy viên cẩu kỷ (1), Dư Thính nghĩ đến, đây là do tiểu đáng thương cố ý làm cho cô, không uống không được, ví thề bưng chén canh lên, cái miệng nhỏ húp từng ngụm từng ngụm.


(1) Mấy viên cẩu kỹ: nguyên văn convert.


Dư Thính nghiêm túc uống canh, Yến Từ chuyên chú nhìn cô.


Cuối cùng cầm lòng không đậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy một sợi tóc bị rơi xuống giường của cô.


Dư Thính không nhìn thấy, giống như con mèo nhỏ thoả mãn uống canh.


Ngược lại là Yến Từ cảm thấy hành vi này có hơi đường đột, rút tay lại, mặt không đổi sắc đem sợi tóc giấu vào túi quần.


“Uống xong rồi.” Dư Thính chủ động chưa chén không cho cậu, nói xong còn liếm liếm khóe môi.


Yến Từ nhận chén, lại đưa qua một ly probiotics, sợ cô không chịu uống, khẽ nói hai chữ: “Không đắng.”


Dư Thính ngửi ngửi, không có mùi kỳ quái, lúc này mới yên tâm uống hết.


Dư Thính thỏa mãn vỗ vỗ bụng, hỏi: “Còn cái gì muốn cho tớ uống nữa không? Nếu không còn thì tớ về đây.”


Yến Từ lắc lắc đầu.


“Ồ, vậy tớ đi đây.” Dư Thính đi tới cửa, đột nhiên dừng bước, hoài nghi quay đầu lại nhìn, “Cậu không đưa tớ về sao?”


Đáy mắt Yến Từ hiện lên ý cười, cầm lấy cây dù của cô bung ra, che trên đỉnh đầu cô.


Thật ra so với dù nhỏ, Yến Từ càng giống bức tường cao che nắng che gió hơn.


Cậu đón ý nói hùa theo bước chân Dư Thính, mặc kệ cô đi nhanh hay chậm, cậu vẫn như cũ đi bên cạnh Dư Thính, khoảng cách giữa hai người vẫn luôn duy trì rộng khoảng nửa vai.


Dư Thính không nhịn được ngẩng đầu lên.


Thiếu niên ít khi nói cười, góc nghiêng gương mặt khắc hai chữ thanh lãnh, cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống.


Dư Thính đột nhiên bối rối, trái tim căng thẳng, hoảng hốt nhìn về chỗ khác.


“Chờ, chờ tháng sau, tớ lại đến xem con nhện lột da.”


“Ừ.” Cậu nói, “Được.”


Phụ hoạ đơn giản nhất lại làm đáy lòng cô nhảy nhót, ngay cả những cây lá xa lạ cũng đều miêu tả tâm tình vui sướng của cô.


Sau khi Dư Thính về nhà, cuối cùng cũng biết vì sao Yến Từ không dám đứng gần cô.


Quá xấu.


Người không biết còn tưởng cô từ bãi rác chui ra, ngay cả tóc cũng có mùi bún ốc, khó trách khó trách.


Cô tắm rửa sạch sẽ xong thì thấy Yến Từ gửi tin nhắn cho cô.


‘Yến Từ: Sau này ở nhà tôi nghỉ ngơi phải khoá cửa phòng.’


Dư Thính đầu đầy chấm hỏi, mờ mịt đặt câu hỏi: ‘Phòng ai?’


‘Yến Từ: Tôi.’


Một chữ vô cùng đơn giản, bao hàm 100% nghiêm túc.


Không phải nói giỡn.


Dư Thính càng thêm mờ mịt.


Ý gì??


Cô ở nhà Yến Từ khoá cửa phòng Yến Từ?


Nhưng Dư Thính cũng hiểu rõ ý của tiểu đáng thương.


Chắc chắn cậu đang nhắc nhở cô ở bên ngoài nghỉ ngơi là không an toàn, rất dễ gặp được người xấu.


Bất quá...


Tiểu đáng thương mới không bắt nạt cô đâu!


Có khi cậu ấy còn không biết cách bắt nạt người khác nữa là.


Ngây thơ.


Đáng thương.


Cô thân là thanh mai trúc mã của cậu, là bạn tốt duy nhất, nhất định phải bảo vệ cậu thật tốt, không thể để cậu bị người khác lừa gạt.


Trong nháy mắt, Dư Thính cảm nhận được trọng trách to lớn của bản thân, nhịn không được lại nhiều thêm ba phần thương cảm đối với tiểu đáng thương.


________

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện