Vợ Yêu Xin Chào

Xâm phạm


trước sau

Một người từng là tất cả, bây giờ chẳng là gì, một chút giá trị cũng không. Huỳnh Nha Hi như đứa ngốc cười như không cười, Hạ Minh Quân tức giận quát vào điện thoại "Mạng sống của hai cô gái này phụ thuộc vào mày."

Hạ Minh Quân cúp máy, quăng chiếc điện thoại cho trợ lí đứng phía sau lưng hắn. Hạ Minh Quân liếc nhìn hai chị em nhà họ Huỳnh "Dư Thế Phàm không thể để hai người xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ đến."

Bản tính Dư Thế Phàm là người như nào, Hạ Minh Quân biết rõ, Thế Phàm đó sẽ không muốn có bất kì ai bị liên lụy, cho nên hắn ta nhất định phải đến.

Huỳnh Nhã Đình nghiếng răng nghiếng lợi "Hạ Minh Quân? Thì ra là vậy..."

Vậy ra hắn quan tâm, theo đuổi cô chỉ là do muốn tiếp cận cô để trả thù Dư Thế Phàm ư? Chuyện nhà họ Hạ ở Việt Nam mấy năm trước cũng xôn xao lắm. Người nắm bắt thông tin nhanh như Nhã Đình đơn nhiên không bỏ qua, chỉ là cô không ngờ Hạ Minh Quân chạy sang Pháp, gầy dựng sự nghiệp với cái tên mới.

Lừa gạt cô, nói yêu thương, chiều chuộng cô đều là vì mục đích riêng, Nhã Đình đau lòng, nhất thời cảm thấy sự thật này quá khắc nghiệt, cô hại em gái mình vào tình cảnh này "Hoá ra... Anh chỉ lợi dụng tôi."

"Đúng rồi" Hạ Minh Quân vỗ tay, gật đầu "Đúng là vậy đó, Nhã Đình, em ngốc quá."

Nhã Đình thẩn thờ nâng môi, lạnh nhạt vẽ ra nụ cười không quen thuộc "Anh không hề yêu tôi?"

Hạ Minh Quân ngán ngẫm lắc đầu, đi về phía cánh cửa "Không hề, hai chị em chịu khó ở đây, tối chúng ta lại gặp."

Hắn vẫy tay chào, sau đó mở cửa ra cùng trợ lí rời đi, cả hai bị nhốt lại bị đó.

Nhìn cảnh hoang tàn xung quanh, có thể đoán đây là một nơi cực kì hoang vu, sau khi hắn rời đi Huỳnh Nhã Đình nước mắt rơi lã chã. Mối tình đầu, hai mươi bốn năm cô vùi đầu sách vở nên chẳng có mở lòng yêu đương. Đến khi mở lòng ra yêu một người đàn ông, hắn ta lại chỉ lợi dụng cô, đạp đổ tình yêu của cô.

Nhã Đình còn cho rằng, mình đã gặp được một người đàn ông tốt, vô cùng hoàn hảo. Một người chỉ cần cô nhíu mày liền tìm cách làm cho cô vui vẻ, mua đồ ăn cho cô, chiều chuộng cô. Ấy vậy mà, Nhã Đình đối với hắn chỉ là công cụ, đến một chút động lòng cũng không có.

Nhìn thấy nước mắt chị hai rơi, Nha Hi muốn đến ôm chị vào lòng để an ủi như mọi khi chị an ui cô, nhưng bản thân bị trói vào ghế, chỉ có thể bất lực ngồi ở một bên khẽ giọng nhẹ nhàng "Chị ơi đừng khóc..."

"Chị xin lỗi" Huỳnh Nhã Đình cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống thấm vào chiếc váy màu ngà "Nha Hi... Chị xin lỗi..."

Cô đã quá khờ dại, bị người khác lợi dụng, đẩy cả em gái vào tình huống này, Nhã Đình thật sự cảm thấy rất có lỗi.

"Em không sao hết, chị đừng khóc nữa" Nha Hi nâng giọng ôn nhu, một cách yêu thương an ủi chị gái mình.

Trái lại, Nhã Đình khóc thật nhiều, bởi vì tình yêu đầu đời của cô thật sự rất thất vọng và sai lầm.

Bầu trời lên cao, căn nhà hoang vắng không có một cái gì che trở, ánh nắng chói chang chiếu vào hai chị em. Dần dần đến trưa, nắng nóng đến đổ mồ hôi, cả hai bị mất nước cộng thêm nắng nóng khiến cho đầu óc Nha Hi lúc này có một chút mơ màng.

Huỳnh Nhã Đình nín khóc đã lâu, tâm trạng đã dần ổn định, mặt dù cả trái tim như chết đi nhưng cô không thể cứ im lặng chờ chết. Hai tay ở phía sau lưng ghế tích cực cọ xát để có thể nới lỏng dây thừng một chút, thật sự rất khó.

Thời gian trôi qua rất lâu, Nha Hi đã gục xuống, Huỳnh Nhã Đình vẫn tích cực cọ xát, tay cọ vào dây thừng đến rớm máu vẫn không ngừng lại. Dây thừng đã được nới ra được một phần, cô đã mệt nhừ, cả thân trên tê mỏi, bổng cánh cửa mở ra. Một vài thân hình to lớn bước vào, bọn họ huyên náo với nhau, chính là lính của Hạ Minh Quân đến quan sát hai cô. Nhã Đình ngừng lại hai tay, không dám nhút nhích giả vờ gục xuống ngủ.

Có bọn người của Hạ Minh Quân ở đây, Nhã Đình chỉ có thể từ từ chậm chậm tiếp tục cọ xát hai tay nới dây trói. Cho đến khi trời sụp tối, Nha Hi tỉnh lại với gương mặt trăng bệch, cả hai bị bỏ đói, đến cả một giọt nước cũng không có, cơ thể yếu ớt dần dần mất hết sức lực.

Huỳnh Nhã Đình như đã gần tháo ra được dây trói, đám người đó vẫn đứng ở cửa và quan sát hai người các cô, Nhã Đình không thể thoát đi giả vờ như bản thân vẫn bị trói ngồi trên ghế.

Trời tối hẳn, gió mùa xuân hiu lạnh ùa về, cả hai không khỏi rùng người. Hạ Minh Quân cùng trợ lí của hắn đã trở lại, ngồi ở đối diện hai cô chờ đợi. Hạ Minh Quân nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Huỳnh Nhã Đình, thái độ rất chán ghét thể hiện trên gương mặt xinh đẹp.

Hắn lập tức đứng dậy, tiến về phía ánh nhìn không tình cảm kia của Nhã Đình, bàn tay mơn trớn chạm lên gò má, từ từ lướt xuống làn da mềm mượt trên chiếc cổ nõn nà.

"Đừng nhìn anh như vậy, dù gì chúng ta cũng có một khoảng thời gian vui vẻ" Bàn tay Hạ Minh Quân lướt ở trước cổ, trước ngực Huỳnh Nhã Đình. Cảm giác làn da mềm mại, mới sực nhớ ra bản thân hắn và xinh đẹp này vẫn chưa có nảy sinh chuyện "Dư Thế Phàm chưa đến, hay là anh cùng em vui vẻ một chút nhỉ? Anh cũng chưa chạm qua em bao giờ, bây giờ có nên nếm thử một chút không đây?"

Huỳnh Nhã Đình vì mất sức, lỗ tai cứ lùng bùng, đầu óc có một chút quay cuồng. Cô nghe thấy lời của hắn, liền nhổ ra một ngụm nước miếng khinh thường. Hạ Minh Quân liền bật cười, thú tính bị khiêu khích, bàn tày bóp chặt gương mặt xinh đẹp mà hắn từng yêu thương kia. Nhìn gương mặt cô nhăn nhó vì đau đớn thoả mãn cười "Gan to như vậy mới đúng là Nhã Đình của anh, nhưng mà em chỉ nên ngoan ngoãn đối với anh."

Hạ Minh Quân bóp mạnh gương mặt của Huỳnh Nhã Đình, tay còn lại kéo xuống khoá váy của Nhã Đình, giữa bao người không ngận ngại có ý định đem Huỳnh Nhã Đình xâm phạm.

Còn tiếp...

_ThanhDii


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện