Vợ Yêu Xin Chào

Một chút kích thích


trước sau

"Cái gì vậy?" Hà Anh Thảo hứng thú ngồi xuống chiếc ghế làm việc thân yêu, Nha Hi đưa cho cô một lọ nước hoa nhỏ kèm lời giải thích của Nhã Đình hôm qua "Nước hoa này chỉ nên dùng ban đêm thôi, nó giúp ngủ ngon, đẹp da, rất tốt cho cơ thể."

"Quào, cảm ơn em" Hà Anh Thảo không một chút nghĩ ngợi nhận lấy, nhìn xem nhãn hiệu, chỉ toàn là tiếng pháp nên không hiểu. Vì vậy mà rất tin lời Nha Hi, Hà Anh Thảo không hề nhận ra điểm khác biệt trên gương mặt Nha Hi.

Buổi chiều, sau khi tan tầm.

Nha Hi vẫn đứng ở đại sảnh chờ Thế Phàm lấy xe đến, xong cùng anh trở về căn hộ nhỏ nhỏ xinh xinh. Cũng đã gần hai tháng, Nha Hi cùng Thế Phàm thân mật, điều này thật sự rất hạnh phúc đối với Nha Hi.

Nha Hi nấu cơm, sau đó cùng anh ăn cơm, cùng anh đi ngủ, cuộc sống nếu cứ diễn biến như thế này thì thật tốt quá. Nằm trong vòng tay vững chắc của Dư Thế Phàm, Nha Hi hiện tại đã thật sự dựa dẫm vào anh. Tình cảm dành cho anh cũng lớn hơn, thật may mắn là anh cũng có tình cảm với cô, cô cứ nhìn anh không chớp mắt trông rất mơ hồ, Dư Thế Phàm liền khẽ hỏi "Suy nghĩ cái gì đấy?"

Nha Hi nâng môi "Không có gì, em ngủ."

Thế Phàm ôm cô thật ngay ngắn, hôn lên mái tóc thơm mùi hoa oải hương "Ngủ ngon."

Nằm trong lòng Dư Thế Phàm, cánh môi Nha Hi nâng lên, hiện tại cô thật sự rất hạnh phúc.

....

Sau khi ăn cơm, tắm rửa xong, Hà Anh Thảo liền đem nước hoa kia ra thử. Mùi thơm thật nha, vừa đúng lúc Trương Thế Thành đi vào phòng. Nhìn thấy cô ngồi ngửi ngửi lọ nước hoa trông rất thích thú "Mới mua à?"

"Nha Hi tặng" Hà Anh Thảo cười tít mắt, trầm trồ khoe "Cái này mùi dễ chịu thật ấy, cả nam lẫn nữ đều dùng được."

Trương Thế Thành gật gật đầu đi đến bên bàn ngủ ngồi xuống cạnh cô, Hà Anh Thải liền xịt dầu thơm lên người Trương Thế Thành, còn rất hứng khởi "Sao sao? Rất thơm đúng không?"

Trương Thế Thành gật gù, nhìn thấy nụ cười của cô, ôn nhu khẽ giọng "Tối rồi, đi ngủ đi."

"Còn sớm mà" Hà Anh Thảo bĩu môi, anh ngồi bên cạnh khẽ xoa đầu cô, đột nhiên một cỗ kì lạ ùa về, mi tâm Trương Thế Thành hơi chau lại, rút tay về. Cảm giác cơ thể hơi khó chịu, là một người đàn ông, anh hiểu rõ cơn nóng bức trong cơ thể đến từ đâu.

Trông Trương Thế Thành hình như không được tốt, Hà Anh Thảo muốn hỏi nhưng đầu óc cô đột nhiên rất mơ màng, cứ như bị say rượu nhìn một ra hai, còn có hơi bức rức, ngứa ngáy. Hà Anh Thảo liền vỗ vỗ hai chiếc má tỉnh táo lại, nhưng lòng ngực lại cảm thấy nóng bức.

Trương Thế Thành nhanh xoay người muốn đi vào nhà tắm, anh phải dội nước lạnh, nhưng lại không thể phản kháng lại ham muốn gào thét, đôi mắt đục ngầu nhìn thấy cô gái với gương mặt đỏ bừng ở trên giường. Hà Anh Thảo xoa xoa hai chiếc má khó hiểu, không biết bản thân bị làm sao "Bác sĩ Trương... Tôi nóng quá..."

Trương Thế Thành hiện vẫn còn một chút lí trí mơ hồ, anh muốn đi vào nhà tắm ngay nhưng cơ thể lại không cho phép, cứ đứng yên một chỗ, đáy mắt nhìn đăm đăm về phía Hà Anh Thảo đang ngây ngốc kia. Phía dưới rạo rực muốn được giải phóng, lí trí yếu ớt không chống chọi lại ham muốn Hà Anh Thảo, bước chân lập tức hướng tới phía giường ngủ.

Hà Anh Thảo cũng chẳng tỉnh táo, miệng cứ liên tục gọi "Bác sĩ Trương... Nóng..."

Cuối cùng cũng bước đến trước mặt Hà Anh Thảo, Trương Thế Thành nâng tay chạm lên gương mặt cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mà anh yêu thương. Hà Anh Thảo lần này không chạy trốn, bởi vì mỗi cái chạm của anh lại khiến cô cảm thấy một chút thoải mái khiến cho cô còn có một ý nghĩ muốn thêm nữa, Anh Thảo nghiêng đầu đáp lại nụ hôn của anh, đôi bàn tay nắm lấy áo sơ mi trên ngực Trương Thế Thành.

Cả hai hôn nhau rất lâu, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, ở trong miệng nhau làm loạn, đến Anh Thảo cảm thấy đầu lưỡi tê tê, rất khó thở mới rụt rè trốn khỏi đôi môi của anh, giọng nói nhỏ như còn mèo nhỏ rụt rè "Bác sĩ Trương..."

Trương Thế Thành bắt lấy cánh tay của Hà Anh Thảo, đem cả cơ thể của cô đè lên giường, lần đầu tiên đem cô gái này áp dưới thân mình, đôi mắt Trương Thế Thành chỉ một màu đỏ rực, giọng nói khàn đi "Gọi anh Thế Thành."

"Thế Thành..."

Thật xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hơi thở gấp rút như lang, những sợi tóc bết lên chiếc má cũng thật đẹp. Đôi mắt to tròn như chất chứa cả đại dương lúc này chỉ có mỗi hình bóng của anh, cô như mèo nhỏ câu lấy anh, theo từng nhịp động của anh mà rên rỉ thật động lòng.

Mọi khi hai con người này luôn giữ khoảng cách với nhau, một bên anh vì sợ tổn thương cô ấy, một bên cô vì nghĩ bản thân không xứng đáng. Hôm nay, vì chút kích thích liền không thể chống chọi, bởi vốn dĩ chính bản thân cả hai đã luôn muốn có được đối phương, thêm một chút kích thích mang đến một đêm kích tình.

Còn tiếp...

_ThanhDii


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện