Vợ Yêu Vô Giá: Chọc Nhầm Tổng Giám Đốc Si Tình

Tiểu tam khiêu khích (7)


trước sau

Chương 7: Tiểu tam khiêu khích (7)

“Tôi làm sai chuyện gì?”

“Anh làm sai chuyện gì tự anh biết rõ, hôm nay tôi không giết anh đã là rất tốt rồi, đừng chọc giận tôi nữa.” Lạc An Ninh nói xong, cuốn lấy bộ ga giường bằng lụa lên người rồi rời đi.

Trở về phòng ngủ của mình, cô mới cẩn thận nhìn cơ thể của mình một lượt, đầy vết hôn, hai chân mỏi rã rời run rẩy, lưng không thẳng nổi.

Vừa nghĩ tới chuyện Vinh Viêm làm người phụ nữ khác có bầu, lại muốn chiếm đoạt mình, cảm giác ghê tởm khiến cô chỉ muốn giết anh!

Cô vào phòng tắm xả nước, cẩn thận tỉ mỉ tắm rửa sạch sẽ cơ thể của mình, thay đồ rồi chuẩn bị ngủ bù.

“Cạch..” Cửa phòng ngủ bị mở ra, Vinh Viêm xuất hiện ở cửa.

“Ai cho anh vào? Anh cút ra ngoài cho tôi!” Bước chân của An Ninh bỗng dừng lại, cảnh giác nhìn anh.

Vinh Viêm híp mắt: “Lạc An Ninh, đây là địa bàn của tôi, nếu nói cút, cũng là em nên cút mới đúng!”

Lạc An Ninh hít một hơi thật sâu: “Được, tôi cút, tưởng tôi thích chỗ tồi tàn này của anh lắm à.”

Cầm điện thoại và túi xách lên, cô đi thẳng ra ngoài, lúc lướt qua người anh, bàn tay lại bị túm chặt lại, cô quay đầu nhìn anh: “Buông tay!”

“Nói rõ ràng cho tôi, tôi làm sai chuyện gì?” Vinh Thiếu nhíu chặt lông mày.

“Đừng giả vờ ngốc với tôi, tôi không có tâm trạng để đùa với anh.” Lạc An Ninh cố gắng thoát khỏi anh, đi xuống lầu.

Lần đầu tiên Vinh thiếu bị người khác qua mặt: “Lạc An Ninh, em đứng lại cho tôi! Hôm nay em phải nói rõ mọi chuyện, nếu không em đừng hòng đi đâu.”

Anh vẫy tay, mấy người mặc áo đen được huấn luyện liền xếp thành một hàng chặn trước mặt Lạc An Ninh, xin lỗi nói: “Mợ chủ, cô không thể đi.”

Lạc An Ninh ngoảnh đầu nhìn anh, tức giận mỉa mai: “Lần đầu tiên thấy người phạm lỗi còn rất hiên ngang, Vinh thiếu thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt.”

“Đừng có quái gở thế, được rồi, cứ cho là tôi làm sai đi, còn em thì sao? Lẽ nào em lại không phạm lỗi sao?”

Long thiếu đi lên phía trước, nắm lấy cằm cô: “Tối qua nếu không phải tôi thì có phải em sẽ tìm bừa một người đàn ông nào đó để giải quyết, sau đó đội nón xanh cho tôi?”

Lạc An Ninh híp mắt, suy nghĩ trong lòng cô, sao anh lại biết?

Không sai, quả thực cô từng nghĩ tới việc ông ăn chả bà ăn nem, đội thử cho anh cái nón xanh, nhưng mới chỉ là nghĩ thôi.

Cô biết rất rõ con người Mạc Tiên Ca, và lí do cô dám nói ra, tất cả đều là vì người ở bên cạnh cô là anh ta.

Cô tin Mạc Tiên Ca sẽ không làm vậy với cô.

“Sao nào, chột dạ rồi à?” Cậu chủ Vinh vỗ má cô, “Còn có lần sau thì tôi chặt chân em đấy, xem em dám trèo tường kiểu gì.”

Anh lại dám càng nói càng quá đáng?

Cô có chột dạ sao?

“Tôi thấy anh mới là người chột dạ ấy chứ?”

Lạc An Ninh vặn lại: “Là ai ở bên ngoài làm bụng nhà người ta to lên, để người ta tới tìm tôi khiêu khích, bắt tôi nhường vị trí mợ chủ Vinh ra, tác thành cho gia đình các người đoàn tụ. Vinh Viêm, đừng ép người quá đáng, sức chịu đựng của tôi cũng có hạn thôi.”

Vinh Viêm nghe xong, ánh mặt có chút khó hiểu nhìn cô, sau đó thả lòng bàn tay đang túm lấy cô, bờ môi mỏng khẽ mím lại, anh không nói gì, hai tay đút túi quần, thư thả rời đi.

Vinh Viêm vừa rời đi, không khí xung quanh cũng trở nên dễ chịu hơn, Lạc An Ninh dựa vào tường, thở một hơi thật sâu.

Anh không nói gì, là thừa nhận sao?

……..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện