Vợ Yêu Vô Giá: Chọc Nhầm Tổng Giám Đốc Si Tình

Tiểu tam khiêu khích (6)


trước sau

….

Chương 6: Tiểu tam khiêu khích (6)

“Lạc An Ninh, em đừng hối hận nhé!”

Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

Sau đó.

Khóe mắt của Lạc An Ninh rơi lệ, khóc trong đau khổ.

Đêm dài, ánh trăng lưỡi liềm ẩn mình trong mây.

Đau quá, cả người như bị tháo rời rồi lại được lắp lại với nhau, đau ê ẩm, thậm chí hai chân….

Lạc An Ninh mở to mắt, run rẩy cúi đầu xuống nhìn mình.

“A…tên khốn nào lại ăn bà sạch sẽ thế này!!”

Vinh Viêm bị tiếng hét làm tỉnh giấc, khuôn mặt thoáng qua một chút tức giận, anh không chút do dự đưa chân đạp người phụ nữ đang la hét xuống giường.

Ầm một tiếng, thế giới cũng trở nên yên lặng.

Cậu chủ Vinh hài lòng nhếch môi, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ. Lạc An Ninh bị đạp xuống giường còn chưa kịp phản ứng lại, đợi tới khi nhìn rõ đồ đạc xung quanh không phải là phòng ngủ của mình, lúc này mới trở nên hoảng loạn.

Cô cẩn thận tựa đầu vào thành giường, sau khi nhìn rõ tên khốn nào nhân lúc cô uống say mà chén sạch mình, Lạc Anh Ninh liền tức giận!

“Vinh Viêm! Tôi muốn giết anh!”  Ở bên ngoài làm tiểu tam mang bầu còn đội nón xanh cho cô cũng thôi. Lại còn dám cưỡng hiếp cô một cách vô liêm sỉ thế nữa!

Không tranh màn thầu chỉ tranh khẩu khí*, hôm nay cô sẽ xả cơn tức vì sự trong trắng của mình.

*不争馒头争口气hiểu nôm na là nếu ai coi thường bạn thì bạn hãy cố gắng để người khác nhìn thẳng vào bạn.

Cô nhảy bổ lên giường, hai tay tóm chặt lấy cổ người đàn ông, Vinh Viêm mở to mắt, liếc nhìn cô một cái, đôi chân dài khẽ nhấc lên, cô lại bị đá bay sang một bên.

“Lạc An Ninh, nhớ cho kỹ, tối qua là em cưỡng ép tôi. Không phải tôi cưỡng ép em, OK?”

“Anh…anh nói gì? Tôi có đói thế nào cũng không chọn anh…” Lạc An Ninh bỗng nhận ra mình nói quá lời, nhanh chóng bịt miệng lại, mở to mắt nhìn anh.

Đôi môi đỏ mọng như san hô của Vinh Viêm nhếch lên, anh cười xấu xa: “Lặp lại lời cô vừa nói cho tôi một lần nữa?”

“Vừa rồi tôi có nói gì sao? Có sao? Sao tôi không nhớ nhỉ….” Vừa nói, mắt liền đảo tròn, máu chóng tìm lối thoát thân.

Nói đùa, bảo cô nói lại một lần nữa là cô sẽ nói chắc, tưởng cô ngốc à?

Nói một lần có thể là bị lừa, nhưng nói đến lần thứ hai thì thật sự bị chập mạch rồi, có ai tự  dồn mình vào đường chết đâu?

Vinh thiếu hừ lạnh một tiếng: “Đừng có dùng ánh mắt lưu manh ấy với tôi, cô còn làm loạn nữa với tôi, có tin tôi lại xử cô ngay lập tức không!”

Cô vẫn chưa tìm anh tính sổ, anh lại còn dở lí lẽ với cô?

Anh không nói còn đỡ, vừa nói ra cơn tức trong lồng ngực Lạc An Ninh lại bị châm ngòi:: “Vinh Viêm, anh làm chuyện sai trước. Bây giờ anh lấy tư cách gì trách tôi làm loạn với anh hả?”

……


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện