Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

(1) : Hiểu Rõ, Giả Vờ Hồ Đồ


trước sau

Advertisement
"Chị!" Khả Nghiên không rõ như này là sao? Ba cũng không còn nữa, vì sao điều chị mình quan tâm lại là ba nói gì với mình lần cuối?! "Ba chỉ nói với em là ba muốn chúng ta yêu thương nhau, không nói gì khác nữa!"

"Thật à? Thật vậy không? Vậy tại sao hai người nói chuyện lâu như vậy?" Đột nhiên nhận ra bản thân hỏi quá nhiều, Tiêu Lâm Na lập tức thay đổi thái độ. "Đúng. . . . . . Đúng. . . . . . Chúng ta phải yêu thương nhau, bây giờ chỉ có chúng ta sống nương tựa vào nhau." Quay đầu đi, nước mắt cô ta bỗng chốc chảy xuống, quỳ trên mặt đất giả vờ đau buồn mà gào khóc thảm thiết: "Ba ơi. . . . . . Ba. . . . . . Ngay cả nhìn mặt ba lần cuối con cũng không làm được, con bất hiếu! Ba ơi. . . . . ."

"Chị. . . . . . Chị, chị đừng như vậy. . . . . . Chúng ta cùng giải quyết. . . . . . hậu sự của ba đi." Thấy chị khóc còn thương tâm hơn mình, Khả Nghiên thút thít vài tiếng rồi vội vàng đỡ chị gái đang quỳ trên đất dậy.

Nhưng ngay lúc này. . . . . . khóe miệng Tiêu Lâm Na lại kéo ra một nụ cười quỷ dị, ở trong phòng bệnh đầy bi thương này có vẻ chói mắt như vậy. . . . . .

Ba ngày sau. . . . . .

"Lâm Na. Bác nghe nói ba của con qua đời rồi? Con đừng quá đau buồn."

Biết rõ không giấu được cái chết của ba, Tiêu Lâm Na giả vờ đau buồn, nói: "Bác Hình, cảm ơn bác đã quan tâm."

"Mẹ con đi sớm, cha con cũng đi rồi, giờ chỉ còn có một mình con, haiz!" Trong công ty, số người biết Tiêu Nam Sơn còn có một cô con gái gần như đếm trên đầu ngón tay. Cho nên phần lớn mọi người chỉ biết là Tiêu Nam Sơn có một đứa con gái. "Con xem thử, hôn sự của con với Thiên Nham có cần. . . . . ."

Nguy rồi! Tiêu Lâm Na nhíu chặt mày, lập tức cắt ngang lời ông Hình: "Bác Hình. . . . . . Cứ tiếp tục hôn sự của con với Thiên Nham đi."

"Hả? Không phải cần chịu tang ba năm sao?"

"Dạ. . . . . . Theo phong tục thì nên như vậy." Thản nhiên đón ý hùa theo, nhưng đôi mắt sâu không thấy đáy của cô ta lại không ngừng chuyển động: "Chẳng qua lúc gần đi cha con có nói, chưa thấy con kết hôn mà đã rời đi nên ông ấy chết không nhắm mắt, hy vọng con lập tức kết hôn, như vậy ông ấy ở trên trời có linh mới có thể yên nghỉ."

"Haiz, cũng đúng, thân là một người cha, không thể nhìn thấy con gái mình kết hôn thật sự là một điều tiếc nuối." Đây cũng là điều ông Hình sợ nhất, ông rất sợ trước khi chết không thấy được con trai
Advertisement
kết hôn, cho nên mới luôn ép Hình Thiên Nham nhanh chóng kết hôn. "Bác còn định nói là dù sao trong nhà chỉ còn một mình con, thật sự không ổn thì trước tiên con chuyển đến chỗ bác ở, chờ ba năm sau con với Thiên Nham lấy nhau. Đã vậy, nếu di ngôn của cha con là hy vọng nhìn thấy con kết hôn, vậy vừa hay, con với Thiên Nham lập tức cưới đi!"

Nói thật, nghe những lời này, gì mà cha vừa mới chết, Tiêu Lâm Na đều quăng hết ra sau đầu, trong lòng mừng còn không kịp. "Dạ." Cúp điện thoại, cô ta quay đầu lại nhìn chằm chằm tấm ảnh người cha quá cố trong phòng ngủ, mỉm cười nói: "Ba à, ba ở trên trời có linh đừng giận nha, con gả vào nhà họ Hình rồi, trở về sẽ mua cho ba một cái mộ thật to, cho ba ở thoải mái an nhàn. Ba yên tâm đi, dù ba sống bất nhân, con cũng không thể bất nghĩa! Dù sao ba cũng là ba của con mà, con được lợi, sẽ không quên phần của ba đâu!" Nhưng mà. . . . . . Cô phải lấy cớ gì mới có thể rời khỏi nhà mà không bị Khả Nghiên nghi ngờ đây? ‘Chậc, chậc, chậc’ nhíu mày, con ngươi vừa đảo, cô ta nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, đi ra ngoài cửa chính.

Lúc này, Khả Nghiên quỳ gối trong phòng khách chịu tang tò mò nhìn về phía chị: "Chị, chị muốn đi đâu?"

"Chị định ra ngoài ở vài ngày!"

Nghe vậy, Khả Nghiên quỳ trên mặt đất vội vàng đứng lên, đuổi tới cửa: "Chị, bảy ngày đầu của ba còn chưa qua mà, chị muốn đi sao?"

Nhíu mày, đột nhiên cô ta quay đầu lại, hung tợn nhìn em gái mình: "Vì sao tôi phải ở lại đây? Người thân duy nhất của tôi cũng không còn nữa, tôi ở đây chỉ đau lòng thêm mà thôi!"

Ánh mắt đơn thuần lộ ra một tia sáng suốt, Khả Nghiên vươn tay tội nghiệp kéo tay chị gái: "Chị, em không phải là người thân của chị sao?"

"Mày?" Cô ta dùng sức gạt tay ra, Tiêu Lâm Na hừ lạnh vài tiếng: "Đều là vì mày nên ba mới chết! Là mày không chăm sóc ba cho tốt! Là mày cướp đi tình thương của ba dành cho tao! Mày không xứng làm người thân của tao, mày chỉ là một đứa con hoang mà thôi!"

Những lời này giống như sấm giữa trời quang, Khả Nghiên trừng mắt, ngây ngốc nhìn người chị đang hung tợn nhìn mình trước mắt: "Chị. . . . . . Chị đều biết?"

"Đúng! Đúng! Tao đã sớm biết rồi! Nhất định là vì đứa con hoang là mày, nên ba mới chết! Bây giờ tao không muốn nhìn thấy mày nữa!" Mỗi một câu gào đều đâm vào tim Khả Nghiên, nhất là hai chữ "con hoang" kia. Sau khi Tiêu Lâm Na nói xong thì ‘ rầm ’ một tiếng đóng sầm cửa mà đi, chỉ còn lại một mình cô lẳng lặng chờ trong căn phòng vắng vẻ này, cô đơn bầu bạn với người cha đã mất của mình. . . . . .

Truyện convert hay : Đô Thị Chi Ma Đế Trở Về
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện