Vô Thượng Tiên Đế

2: Hãm Hại


trước sau

Advertisement


Vừa dứt lời thì gã đã vung tay tát thẳng vào mặt Hứa Thanh Vân.

Nhưng khi tay của Chu Khang sắp chạm vào mặt của Hứa Thanh Vân thì liền có một bàn tay đẫm máu khác đã nắm lấy cánh tay của gã.

"Đứa nào dám phá hỏng chuyện tốt của tao, biết tao là ai không?", Chu Khang khó chịu nói, ở thành phố Giang Nam này làm gì có được mấy người dám phá hỏng chuyện tốt của gã.

Trịnh Sở không để ý đến lời nói của Chu Khang, anh vung tay phải ném Chu Khang thật mạnh xuống đất.

Ầm!
Chu Khang nặng nề ngã xuống đất, máu mũi chảy ròng ròng, toàn thân vô cùng đau đớn, không còn sức mà đứng dậy.

“Thằng chó, mày dám tấn công tao sao?”, Chu Khang đau đớn đến vặn vẹo khuôn mặt, gã nhìn thấy Trịnh Sở mặc quần áo cổ đại kỳ lạ, toàn thân lại đẫm máu cho nên liền cho rằng anh bị bệnh tâm thần.

Hứa Thanh Vân nhìn Trịnh Sở, ánh mắt hoảng sợ dần chuyển thành nghi hoặc.

Cô cảm thấy người đàn ông này trông rất quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi.

Nhưng bởi vì trên khuôn mặt Trịnh Sở lúc này toàn là máu cho nên cô không thể nhận ra anh là ai.

"Mày dám động vào người phụ nữ của tao", Trịnh Sở lạnh lùng nói, nhìn Chu Khang đang ngã trên mặt đất với khuôn mặt vặn vẹo thống khổ vì đau đớn.


Chu Khang phẫn nộ như có núi lửa phun trào trong lòng, quắc mắt nhìn Trịnh Sở quát: "Mẹ kiếp, mày nghĩ rằng thằng vô dụng như mày mà là Trịnh Sở sao? Ngay cả Trịnh Sở trong mắt tao cũng chỉ là thằng vô dụng mà thôi".

Gã nói xong còn dừng lại một chút rồi nói thêm: "Mày biết tao là ai không mà dám ra tay với tao? Đúng là không biết sống chết, mày mau quỳ xuống đất cầu xin tao tha thứ đi, có khi tao còn thương xót để cho mày bớt chịu khổ".

Trịnh Sở đã ở thế giới tu tiên lâu như vậy mà còn không có kẻ nào dám nói chuyện với anh bằng thái độ đó.

Bây giờ vừa trở về trái đất thì đã nghe thấy có kẻ dám kiêu ngạo với mình.

Trịnh Sở vẫn lạnh lùng nhìn Chu Khang đang ngã trên mặt đất, nói bằng chất giọng lạnh như băng: "Mày có biết mày đang nói chuyện với một sự tồn tại như thế nào không?"
"Tao nhổ vào, mày là cái quái gì chứ?", Chu Khang cảm thấy Trịnh Sở chắc chắn là một kẻ điên.

Trịnh Sở ngay lập tức giơ chân phải lên đá thật mạnh vào bụng của Chu Khang.

Bang!
Chu Khang cảm thấy ổ bụng của mình như muốn vỡ tung, miệng há ra ngáp khí, thân thể như con diều đứt dây đập mạnh vào góc con hẻm nơi có đầy rác thải hôi thối rồi ngất đi.

Hứa Thanh Vân nhìn bộ quần áo cổ đại kỳ lại cùng mái tóc đen dài của Trịnh Sở, tuy rằng cảm thấy rất khó hiểu nhưng vẫn cười nói: "Cảm ơn anh đã giúp đỡ, không biết tôi nên gọi anh là gì?"
Trịnh Sở thấy Hứa Thanh Vân không nhận ra mình, liền ngẫm nghĩ một chút.

Đã ba năm hai người không gặp nhau, hơn nữa bây giờ anh còn ăn mặc rất kỳ quái, trên người lại toàn là máu, cô có thể nhận ra anh mới là lạ.

“Tôi tên là Trịnh Sở”, Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân, bình thản nói.

“Cái gì!”, Hứa Thanh Vân nghe được câu trả lời của Trịnh Sở thì còn tưởng rằng mình nghe lầm, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Cô chỉ cảm thấy Trịnh Sở rất quen, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, bây giờ Trịnh Sở nói ra lời này thì cô lại càng càng cảm thấy người đàn ông trước mặt giống như người chồng đã biến mất ba năm trước của mình.

Đã ba năm cô không nghe được bất cứ tin tức gì của Trịnh Sở.

Tất cả những người xung quanh cô đều biết Trịnh Sở là điều cấm kị trong lòng cô cho nên cũng rất ít có người nhắc tới chuyện của anh.

Năm xưa nhà họ Trịnh đã dựa vào cường thế ép buộc Hứa Thanh Vân kết hôn với Trịnh Sở.

Người nhà họ Hứa lại thèm muốn quyền thế của nhà họ Trịnh cho nên làm sao có thể không đồng ý, ngay lập tức cũng ép Hứa Thanh Vân kết hôn với Trịnh Sở.

Khi đó Hứa Thanh Vân vẫn còn là một cô gái trẻ, mang đầy khao khát về một tình yêu đẹp nhưng lại phải kết hôn với một cậu chủ vô dụng như Trịnh Sở, điều này đã khiến cho cô vô cùng đau khổ.


Cuối cùng, Trịnh Sở bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh, cuộc sống của anh xuống dốc không phanh, nếu như không có tiền tiết kiệm của cô thì Trịnh Sở và mẹ của anh đã chết đói từ lâu rồi.

Nhưng điều khiến cho Hứa Thanh Vân cảm thấy không chịu nổi nhất chính là chuyện ba năm trước khi Trịnh Sở ra ngoài du lịch thì lại biến mất, ba năm nay một chút tin tức về anh cũng không có, giống như anh đã bốc hơi khỏi thế giới vậy.

Sau đó cô đã bị rất nhiều người vu khống, họ nói rằng cô không chịu nổi người chồng vô dụng Trịnh Sở của mình cho nên đã ra tay sát hại anh.

Mấy năm qua xung quanh cô luôn có những lời đồn đại như vậy.

Hứa Thanh Vân đã nghĩ đến việc ly hôn rồi rời khỏi thành phố nhưng nhà họ Hứa nhất quyết không đồng ý.

Cho dù Trịnh Sở là đứa con đã bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh, cho dù bây giờ anh đã chết.

Nhưng chỉ cần Hứa Thanh Vân không ly hôn thì nhà họ Hứa sẽ có thể tiếp tục hưởng ké hào quang của nhà họ Trịnh.

Đây chính là tính toán của người nhà họ Hứa, bọn họ rõ ràng mặc kệ Hứa Thanh Vân sống chết thế nào, chỉ xem cô như một công cụ để đạt được lợi ích của mình.

Chính vì vậy, sự oán hận của Hứa Thanh Vân đối với Trịnh Sở không hề thuyên giảm trong suốt ba năm Trịnh Sở biến mất, ngược lại còn ngày càng sâu đậm hơn.

Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân nói: "Tôi biết cô không thích tôi.

Nếu như cô muốn ly hôn thì tôi sẽ đi cùng cô bất cứ lúc nào".

"Không cần", Hứa Thanh Vân dần dần điều chỉnh cảm xúc, nói tiếp: "Hộ khẩu của anh đã bị gạch bỏ rồi".

Trịnh Sở cười nói: "Đúng vậy, biến mất ba năm, hộ khẩu bị gạch bỏ cũng là chuyện bình thường".


"Chờ tôi làm lại được hộ khẩu thì tôi sẽ đi cùng cô", Trịnh Sở lại bình thản nói.

Anh biết Hứa Thanh Vân không thích anh, vì vậy tốt hơn hết là cô nên theo đuổi cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.

“Được”, Hứa Thanh Vân nhẹ giọng đáp.

Hai người sau đó không nói thêm bất kỳ lời thăm hỏi dư thừa nào, chỉ chậm rãi đi về phía cuối con hẻm.

Không lâu sau, bọn họ đi đến một ngôi nhà hai tầng đơn giản.

Hứa Thanh Vân lấy chìa khóa ra, mở cửa bước vào.

Trịnh Sở nhìn căn nhà nhỏ trước mặt, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Khi anh bước vào trong, Hứa Thanh Vân ngồi trên sô pha, lãnh đạm nói: "Biệt thự cũ của anh đã bị em trai anh lấy lại rồi".

Trịnh Sở không hề có một chút tình cảm nào với người em trai cùng cha khác mẹ của mình, từ khi còn bé cho đến khi trưởng thành nó luôn muốn tranh giành tất cả những thứ thuộc về anh.

.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện