Vô Thượng Tiên Đế

Bố Tôi Muốn Gặp Anh


trước sau

Advertisement



Đặc biệt là Tạ Bá Ngọc ở Giang Nam, trước khi Tạ Bá Kim bế quan liền phái thuộc hạ thân tín của ông ta đi giết sạch cả nhà Tạ Bá Ngọc.

“Những thuộc hạ thân tín được phái đi đều chết rồi”, Tạ Sư Quý cảm thấy vô cùng nhục nhã khi nói những điều này.

Đường đường là cao thủ nhà họ Tạ ở Thanh Châu lại bị một đứa nhãi ranh nhà họ Trịnh giết chết, hắn ta cảm thấy trên mặt nóng ran như bị ai đó tát một cái.

May mà những người ở nhà họ Tạ biết chuyện này không nhiều, ông lớn bên đó cũng không biết.

Nếu không thì chắc chắn có chuyện rồi.

Tạ Mỹ Trân nghe Tạ Sư Quý nói xong, đôi mắt xinh đẹp xuất hiện một tia kinh ngạc khác thường.

Cô ta không ngờ một chuyện nhỏ như vậy mà không giải quyết được.

Tạ Mỹ Trân nói với giọng nhẹ nhàng: “Tôi sẽ nói chuyện này với chủ nhân”.

Cô ta nói xong câu này, thân ảnh trong chớp mắt liền biến mất.


Tạ Sư Quý nhìn bóng dáng Tạ Mỹ Trân rời đi, cười haha với vẻ mặt hung ác: “Trịnh Sở, Tạ Bá Ngọc, lần này ta xem các người có còn sống được không”.

Trong số các cao thủ của nhà ho Tạ ở Thanh Châu, Tạ Mỹ Trân xếp trên Tạ Ứng Long.

Tuy rằng chỉ xếp trên một bậc nhưng thực lực lại chênh lệch rất nhiều.

Bây giờ Tạ Mỹ Trân báo cáo chuyện này với Tạ Bá Kim, chín phần là ông ta sẽ phái Tạ Mỹ Trân đi giải quyết đống rắc rối nhà họ Tạ ở Giang Nam.

Nghĩ đến đây, hắn ta liền chuẩn bị cùng Tạ Mỹ Trân đến Giang Nam.

Tạ Sư Quý muốn nhìn thấy bộ dạng thống khổ của hai người Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở rồi chết trong tay của hắn ta.

Tám giờ sáng.

Trịnh Sở đang ở trong phòng.

Anh khoanh chân ngồi trên chiếc giường êm ái, vận hành Cửu Huyền Linh Công trong cơ thể, hấp thu linh lực mỏng manh của trời đất.

Khi linh lực đi vào cơ thể của Trịnh Sở, đi qua những hạt châu đen tuyền liền trở nên tinh túy hơn nhiều.

Bịch.

Khi Trịnh Sở đang hấp thụ linh lực thì nghe thấy tiếng động mạnh phát ra từ phòng Hứa Thanh Vân.

Anh ngay lập tức mở mắt và đi đến phòng của Hứa Thanh Vân.

Khi Trịnh Sở đến nơi, anh thấy cô đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng màu hồng, ngã sấp xuống bên cạnh giường.

Hứa Thanh Vân vừa thức dậy, nhìn thấy trong điện thoại có tin nhắn của bố cô gửi đến.

Cô cầm điện thoại lên xem nội dung tin nhắn, bị kích động không nhẹ rồi lại không nhìn kĩ dưới chân nên bị ngã xuống đất vang lên tiếng động mạnh.

Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân cười và nói: “Cô còn định duy trì cái tư thế này trong bao lâu?”
Trong lúc Trịnh Sở lên tiếng thì Hứa Thanh Vân cũng nhìn thấy anh đứng ngoài cửa nhìn mình, lập tức đứng dậy.


Trịnh Sở: “Người có bị làm sao không?”
Trịnh Sở biết sau khi Hứa Thanh Vân uống viên đan phượng nham thì thể chất đã khỏe hơn người bình thường rất nhiều nhưng vẫn quan tâm xem cô có bị thương không.

Hứa Thanh Vân lắc đầu và nói: “Không sao, bây giờ cơ thể tôi rất khỏe, một chút này không làm tôi bị thương được”.

Thái độ của Hứa Thanh Vân đối với Trịnh Sở đã lặng lẽ thay đổi, không những không còn chán ghét mà thiện cảm lại tăng lên rất nhiều.

Nhưng cô không cho rằng bản thân đã thích Trịnh Sở.

Trịnh Sở thấy Hứa Thanh Vân không sao liền chuẩn bị rời đi.

Anh vừa xoay người thì phía sau vang lên tiếng nói của Hứa Thanh Vân: “Tôi có chuyện muốn nói với anh”.

“Chuyện gì?”, Trịnh Sở

Advertisement
nhẹ nhàng hỏi.

Hứa Thanh Vân nghe thấy Trịnh Sở hỏi thì lại không biết nói như thế nào.

Cô cảm thấy không thể thốt lên lời, rất khó mở miệng.

“Cô không nói thì tôi đi đây”, Trịnh Sở cười nhẹ rồi bước về phía cầu thang.

Hứa Thanh Vân thấy vậy liền vội nói: “Bố tôi muốn gặp anh”.

“Gặp tôi làm gì?”, Trịnh Sở cũng cảm thấy kinh ngạc khi nghe cô nói.

Ấn tượng của anh về bố của Hứa Thanh Vân rất tệ, thậm chí không có chút thiện cảm nào.

Hứa Hồng Phúc, bố của Hứa Thanh Vân cho rằng con gái đã lấy được một người có tiền, có thể trông cậy vào cây đại thụ nhà họ Trịnh ở Vân Châu.

Lúc đầu, ông ta đối với Trịnh Sở rất tốt, hận không thể biến thành phụ nữ để kè kè bên Trịnh Sở suốt ngày.

Sau đó ông ta biết được Trinh Sở bị nhà họ Trịnh ở Vân Châu bỏ rơi, thái độ thay đổi 180 độ.


Khi mẹ của Trịnh Sở bị bệnh, bà đến nhà họ Hứa ở thành phố Giang Lăng hỏi vay tiền để trị bệnh nhưng đã bị từ chối thẳng thừng.

Bọn họ mong rằng trên đời này không có sự tồn tại của Trịnh Sở, như thế thì nhà họ Hứa sẽ không bị mất thể diện.

Nhưng tiếc là Hứa Thanh Vân lại cho rằng nếu đã cùng Trịnh Sở kết hôn thì sẽ không dễ dàng li hôn.

Hứa Thanh Vân lắc đầu và nói: “Tôi cũng không biết, ông ta không nói, chỉ bảo chúng ta cùng đi đến thành phố Giang Lăng để gặp mặt”.

“Bảo tôi đích thân gặp ông ta?”, Trịnh Sở nhếch miệng cười lạnh: “Ông ta có tư cách không?”
Hứa Thanh Vân nghe được lời của Trịnh Sở liền khẽ cau mày và nói: “Vậy thì tôi nói với ông ta là chúng ta sẽ không đi”.

Cô cũng không có thiện cảm với bố mình là Hứa Hồng Phúc, ông ta quá coi trọng lợi ích, đến người nhà cũng có thể trở thành con cờ trong việc trao đổi lợi ích.

Hứa Thanh Vân vốn là con cờ để nhà họ Hứa trao đổi lợi ích.

Tối hôm trước khi cô và Trịnh Sở kết hôn, cô đã nói rõ với Hứa Hồng Phúc, sau này sẽ không làm con cờ để ông ta trao đổi lợi ích nữa.

Hứa Thanh Vân nhanh chóng trả lời tin nhắn của Hứa Hồng Phúc, nói rằng cô và Trịnh Sở không có thời gian, nếu ông ta muốn thì tự mình đến tìm bọn họ.

Lúc này ở thành phố Giang Lăng, Vân Châu, Hứa Hồng Phúc đang ngồi trên chiếc sô pha bọc da.

Ông ta nhận được tin nhắn của Hứa Thanh Vân gửi đến, vẻ mặt ngưng trọng, hai mắt như có lửa phát ra.

Hứa Hồng Phúc hừ lạnh và nói: “Đồ bất hiếu, dám làm trái mệnh lệnh của tao”.

Ông ta cho rằng Hứa Thanh Vân nên ngoan ngoãn nghe lời của mình, ông ta muốn cô làm gì thì cô phải làm nấy.

.


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện