Vợ Quỷ

Phá Trận (1)


trước sau

Advertisement
Mưa nặng hạt, cảnh vật phía trước chìm trong sương mù.

Trương Mỹ Linh ngoảnh đầu nhìn lại sau lưng, căn nhà gỗ khang trang đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó lại là một cánh đồng dài bất tận. Sống lưng lạnh toát, can đảm lúc này đã vơi đi quá nửa, Trương Mỹ Linh trong đầu thầm mắng bản thân não tàn, tự dưng sĩ gái đòi đi làm gì không hay.

Nhưng mà nếu không đi, con bé Chi sẽ mất mạng. Nếu chọn lựa được sống mà suốt quãng đời còn lại cắn rứt lương tâm, thì thà rằng cứ liều mạng một phen.

"Óc chó rồi mày ạ, bây giờ muốn quay đầu cũng không còn bờ nữa đâu."

Giọng Cò Chó run rẩy, tiếng hít thở nặng nhọc. Trương Mỹ Linh gật đầu, khóe miệng kéo kéo đầy gượng gạo, "Cứ bình tĩnh cái đã, chắc bọn mình đang ở trong trận pháp rồi."

Mặc dù trong lòng vô cùng hoảng loạn, thế nhưng Trương Mỹ Linh vẫn mang máng nhớ lại lời của vị pháp sư già ban nãy. "Lấy bản đồ ra đây xem. Nếu ở trong trận pháp thì có lẽ sẽ rõ đường đi nước bước của tấm bản đồ này."

"May quá thằng Hải nó giắt cho cái đèn pin vào cạp quần, chứ không tối thui thế này có bản đồ cũng chịu." Cò Chó vừa vuốt vuốt nước mưa trên mặt, vừa nhanh chóng mở tấm bản đồ làm bằng da người ra. "Mày có cảm thấy kỳ quặc không, nói vào trận pháp là vào được dễ như chơi vậy à?"

Dưới ánh sáng của chiếc đèn pin chống nước, tấm bản đồ kia trơn trượt trên tay. Cầm thế nào cũng có cảm giác kinh dị, rất giống như đang vuốt ve da mặt của một cái xác chết trương phình dưới nước. Chắc Cò Chó cũng bị dọa, liền thảy luôn sang tay Trương Mỹ Linh. "Sao thằng Hải nó lại dám cầm cả thứ dữ thế này bên người chứ? Ăn trộm tang vật là phạm pháp đấy."

Thế nhưng không nằm trong dự đoán, tấm bản đồ vẫn như cũ, các nét vẽ chằng chịt khó hiểu chẳng ra hình thù.

Trương Mỹ Linh nhíu mày, mỗi lúc càng thêm hoang mang, xoay ngược xoay xuôi vẫn chả nhìn thấy đường lối hay ghi chú gì cả. Gió thổi từ ngoài cánh đồng ngày một mạnh thêm, kéo theo từng hạt mưa như roi quất vào người. Trong tăm tối lại ở một địa phương chẳng rõ, cảm giác lúc này chẳng khác gì lạc vào địa ngục.

Quyết định gấp tấm bản đồ kia lại, Trương Mỹ Linh tự nhủ trong lòng cần phải trấn tĩnh.

Lúc nãy vừa bước chân ra khỏi cửa, khung cảnh liền ngay lập tức trở nên xa lạ. Ngoảnh mặt lại đã không thấy ngôi nhà kia đâu nữa, chứng tỏ thực sự hai người họ đã bị đẩy vào trận pháp Truy hồn. Thế nhưng, vấn đề là từ lúc nào?

Trương Mỹ Linh giật nảy mình, đột nhiên một suy nghĩ kỳ lạ phát sinh trong đầu. "Chiếc chuông! Anh có nghĩ là từ lúc ông Ba đập vỡ chiếc chuông, thì chúng ta đã rơi vào trận pháp rồi hay không?"

"Ý mày là, tấm bản đồ không quyết định vị trí của trận pháp, mà là do chiếc chuông máu ban nãy ư?" Cò Chó tuy nhát gan, thế nhưng cũng phải ngốc nghếch. Anh lại vuốt vuốt nước mưa trên mặt, gò má trắng bệch chẳng rõ do lạnh hay vì sợ nhiều hơn, "Bởi vì đập vỡ chiếc chuông, nên trận pháp tự động xuất hiện hả? Giông giống mình vừa đạp vỡ một lỗ hổng trên cánh cửa ý nhỉ?"

"Em không chắc nữa, nhưng mà có khả năng như vậy. Thậm chí bây giờ trận pháp Truy hồn đã bắt đầu thay đổi rồi, em nghĩ là sẽ nguy hiểm đấy nếu mình không phá banh nó nhanh lên."

Nhớ lại lời của Ngọc Út ban nãy, Trương Mỹ Linh lại càng thêm sốt ruột. Lia ánh đèn pin vào bóng tối dày đặc, xung quanh chỉ toàn là đồng không mông quạnh. Cò Chó kéo tay Trương Mỹ Linh, bước về phía trước, "Ừ đằng nào cũng không có đường, mình cứ đi thẳng đi. Đến đâu hay đến đó vậy."

Trời mưa lạnh buốt, mỗi bước đi bùn đều dính bết vào đế giày. Cả hai không nói với nhau lời nào. Cò Chó rẽ bông lúa mở đường, Trương Mỹ Linh cầm đèn pin lặng lẽ bám sau. Thỉnh thoảng có cơn gió mạnh tạt qua, đem theo cái mùi tanh nồng kỳ quái. Cò Chó vội vã giữ chặt lấy Trương Mỹ Linh, sợ buông tay thì cô sẽ bị gió đẩy ngã.

Cứ như vậy hơn nửa giờ đồng hồ, mồ hôi đã nhễ nhại sống lưng mà trước mắt vẫn chỉ là bóng tối dày đặc cùng cánh đồng dài bất tận chẳng thấy điểm cuối. Cò Chó sốt ruột lên tiếng: "Anh nghĩ mình cứ đi thế này không chết vì mấy thứ quái dị thì cũng chết vì lạnh với đói. Mày mở cái bản đồ ra coi lại có thay đổi gì không đi."

Trương Mỹ Linh đã thấm mệt, cô thảy tấm bản đồ sang cho Cò Chó, "Chắc chả khác gì đâu. Căn bản mình cũng không phải thầy pháp, nên mấy thứ ly kỳ này vào tay cũng bằng thừa." Cô rọi đèn vào màn mưa trắng xóa, hi vọng tìm được chút manh mối nào đó, chí ít là một con đường có thể đi lại. Chứ lội bùn mãi thế này vừa đuối sức, khả năng tự vệ nếu như có thứ gì bất ngờ nhảy ra cũng chẳng có.

Cò Chó xoay ngược xuôi tấm bản đồ, ngoại trừ cảm giác kinh tởm ra thì chẳng có điều gì thay đổi cả. Cơn gió lạnh buốt thổi qua, tạt cái mùi tanh tưởi quỷ dị vào mặt. Hàng lông mày cau lại, anh lấy tay bịt chặt mũi. "Mày không thấy lạnh à?"

Trong cơn mưa tầm tã, giọng nói của anh dường như cũng bị bóp méo đi.

Trương Mỹ Linh trợn trừng mắt, bàn tay cầm đèn pin rung lên bần bật. "Có đấy." Không phải lạnh vì gió thổi, mà là rét run từ trong tâm.

Ở nơi ánh đèn pin vừa lia tới phía trước, đột ngột xuất hiện một bàn chân người.

Phần cơ thể phía trên đã bị che khuất bởi bông lúa, nhưng từ bắp chân trở xuống lại trông rất kỳ lạ. Giống như có người đang trong tư thế ngồi quỳ, hai gót chân hướng lên trên còn ngón chân thì lại ngập dưới bùn.

Ở nơi đồng không mông quạnh như vậy, há nào lại xuất hiện thêm một người nữa?

Bàn chân ấy vẫn bất động, hay phải nói chính xác hơn là cứng đờ chẳng có sức sống. Trương Mỹ Linh toan lại gần một chút, thế nhưng đã bị Cò Chó giữ lại, "Con hâm, mày quên mình đang ở trong trận pháp à? Không tin được cái gì đâu." Gương mặt anh tái nhợt, ánh mắt hoang mang không rời khỏi thứ vừa đột ngột xuất hiện đằng trước, "Mình đi hướng khác, cái kia chắc chắn không phải thứ tốt lành..."

Nhưng Cò Chó còn chưa dứt lời, bàn chân trắng ởn kia đã thoắt một cái biến mất.

Trương Mỹ Linh giật mình, cô lia ánh đèn pin theo chuyển động xột xoạt của bông lúa. Tầm nhìn dưới mưa vô cùng hạn chế, chỉ trong tích tắc thứ kia đã chẳng thấy tăm hơi. "Em không nghĩ nó là người." Khóe miệng Trương Mỹ Linh giần giật, bàn tay cầm chiếc đèn pin vô thức siết chặt.

Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, cái mùi tanh tưởi đến lợm cổ ngày càng rõ ràng. Trương Mỹ Linh gập người nôn khan, trong lòng tự giác khẩu nghiệp mấy câu.

"Linh, nhìn kìa." Cò Chó bên cạnh bất chợt hạ giọng.

Cách chỗ hai người đứng vài chục bước chân, bỗng thấp thoáng một bóng đen sừng sững giữa cánh đồng trong màn mưa trắng xóa. Rõ ràng ban nãy Trương Mỹ Linh đã quan sát rất kỹ, ngoại trừ cái bàn chân trắng bệch vừa rồi thì xung quanh chỉ là cánh đồng trải dài vô tận. Cho nên cái bóng đen đang đứng im lặng kia chỉ vừa mới xuất hiện một vài giây trước mà thôi.

Gân xanh trên trán giễu hành ngang dọc, Trương Mỹ Linh chầm chậm chiếu ánh đèn pin về phía cái bóng ấy.

Hóa ra, lại là một bù nhìn rơm (1).

Chỉ khác ở chỗ, bù nhìn này cao to gấp đôi những bù nhìn rơm thông thường được đặt ngoài cánh đồng. Đến chiếc đầu ngoẹo sang bên trái cũng mang một dáng vẻ bi ai đến thê thảm. Trên cơ thể nó không phải là những bộ quần áo bình thường người nông dân hay sử dụng, mà lại được quấn một lớp vải đỏ rực rỡ. Nhìn thế nào cũng chỉ mang lại cảm giác kinh dị, nhất lại là khi nó tự mình đùng đùng xuất hiện ở nơi quỷ quái này.

"Ban nãy nó làm gì có ở đây? Thứ to lù lù như vậy có lý gì mà cả hai anh em đều không thấy được chứ?"

Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng xột xoạt. Cơn mưa đổ xuống như trút nước vậy mà vẫn không làm giảm được thứ âm thanh ngày một lớn dần kia. Hình như có thứ gì đó đang tiến tới.

Hơn nữa lại rất đông.

Cò Chó tái mặt, nhìn mắt thường không thể nào tìm ra điểm kỳ lạ trong khoảng không gian tăm tối, anh vội vàng kéo tay Trương Mỹ Linh. Toan định nói gì đó, thế nhưng đã bắt gặp ánh mắt đầy u ám của cô.

"Là nó." Trương Mỹ Linh trầm giọng đáp.

Theo ánh đèn pin trên tay Trương Mỹ Linh, một hình khối quen thuộc đang đung đưa trên cánh tay của bù nhìn bằng rơm phía trước. Mặc dù đã bị những vệt máu khô đen phủ lấy, nhưng chiếc chuông quen thuộc của làng họ Trương thì chắc chắn không thể nào sai được.

Chiếc chuông máu thứ hai, là nó.

Cả hai không nói với nhau lời nào, lập tức cùng lao về phía bù nhìn rơm. Đất bùn dưới chân bắn lên tung tóe, mỗi bước đi đều bám dính nặng nề. Nước mưa vỗ vào mi mắt lạnh buốt, nhưng Trương Mỹ Linh đã không còn cảm thấy quá nhiều mệt mỏi. Trong suy nghĩ của cô lúc này, chỉ là phải đập bằng được chiếc chuông máu kia, bằng mọi giá.

Thế nhưng bất chợt, một cơn gió mạnh thổi tới đem theo một mùi hôi thối tanh nồng. Cò Chó phản xạ nhanh, chẳng cần biết thứ gì đang lao tới, anh giật lấy chiếc đèn pin trên tay của Trương Mỹ Linh, dồn sức đập mạnh một cái.

Thứ trắng ởn kia bị hất văng ra một đoạn. Trương Mỹ Linh còn chưa kịp hoàn hồn, nó đã lại bật dậy, phóng vọt về phía của hai người.

Đó là một gương mặt trắng toát, phẳng lỳ không hề có ngũ quan. Mang hình dáng của một con người, thế nhưng chỉ giống như một bộ da bộc xương. Tứ chi dài bất thường, nó nửa chạy nửa bò trên mặt đất, nhìn không khác gì một loài thú hoang. Đốt xương sống của nó nhô lên, gần như gập làm đôi theo những chuyển động của nó. Nó di chuyển nhanh thoăn thoắt, móng tay đen kịt duỗi ra, thầm lặng bổ nhào đến.

Cò Chó đẩy mạnh Trương Mỹ Linh một cái, anh hét lên, "Đứng ngẩn ra làm gì, đập cái chuông mau lên. Bọn chúng kéo bầy đến rồi!"

Lời ông anh vừa dứt, xung quanh đã vang lên tiếng xoàn xoạt. Hàng trăm con quái dị đạp lên bông lúa, âm thầm lao về phía của hai người. Chúng đông đến mức tạo thành một hàng dài màu trắng ởn, trong cơn mưa không thể phân biệt hình dạng từng con.

Bốp —– Chiếc đèn pin trên tay Cò Chó vung lên, trực tiếp đập nát hộp sọ của một con vừa lao tới. Gương mặt anh trắng bệch tựa trang giấy, bàn tay nhơm nhớp chất nhầy màu đen run lên, khó khăn lắm mới kéo được khóe miệng, "Mau, đi nhanh lên."

Trương Mỹ Linh không chần chờ, cô xoay người dồn hết sức phóng về phía bù nhìn rơm. Bên tai nghe tiếng xoàn xoạt ngày một lớn dần, âm thanh đèn pin đập bôm bốp sau lưng cùng giọng chửi rủa điên cuồng của Cò Chó, chả cần nhìn cũng đủ hiểu rõ tình thế nguy hiểm lúc này.

Trước mặt Trương Mỹ Linh đã có một vài con quái dị bổ nhào đến, tâm không tránh được mà hoảng loạn. Cô vừa né chiếc móng đen nhọn hoắt của thứ kia, vừa với tay nhổ vài cây bông lúa. Bùn đất bắn lên tung tóe, thế nhưng cũng chẳng làm giảm tốc độ của bọn quái dị kia. Trương Mỹ Linh vặn nắm mấy sợi bông lúa thành một chặp, nhắm vào cổ của một con đang lao đến mà chòng qua.

Một cây lúa thì còn mềm, chứ cả nắm chập vào thì lại thành dai nhách. Trương Mỹ Linh nếu nói rằng thể lực không tốt thì chẳng đúng, thế nên sợi lúa vừa chòng vào cổ của con quái dị kia, cô đã nghiến răng nghiến lợi siết thật mạnh rồi nhấn đầu nó xuống dưới bùn.

Chỉ là không ngờ rằng, hộp sọ của lũ tởm lợm này lại mỏng đến như thế. Vừa mới dúi một cái đã nát bét, thứ chất lỏng nhầy nhụa màu đen lan ra, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

Chuyện khó chấp nhận nhất, có lẽ chính là cảm giác mình vừa ra tay giết chết một cái gì đó... mặc dù nó cũng chẳng phải là con người. Trương Mỹ Linh trợn mắt nhìn cơ thể bất động của thứ quái dị kia, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không được đúng cho lắm.

Bọn chúng không tấn công cô, mà lao thẳng về phía của Cò Chó.

Trương Mỹ Linh nhìn những cái bóng trắng vừa lướt qua, bao quanh Cò Chó tầng tầng lớp lớp. Chả nhẽ trên người anh có thứ gì đó thu hút bọn chúng hay sao?

Tình thế nguy nan, khoảng cách giữa Trương Mỹ Linh và bù nhìn rơm cũng chỉ còn vài bước chân. Nghe tiếng hét của Cò Chó, trái tim hoảng loạn trong lồng ngực như thắt lại. Trong giây phút kinh hoàng đó, cô chợt nhận ra một điều...

"Cò Chó, là tấm bản đồ." Trương Mỹ Linh gào lên, khua khoắng chân tay loạn xạ hi vọng anh có thể nghe thấy, "Ném bản đồ qua cho em nhanh lên."

Đúng vậy, thứ chúng nhắm đến có lẽ chính là tấm bản đồ.

Cò Chó cố gắng hất văng hai con quái dị đang leo lên trên người mình, anh gồng sức chạy thoát khỏi đám nhung nhúc kia. Thế nhưng sức đã cạn mà bọn chúng thì đông, Cò Chó bị kéo ngã xoài xuống bùn đất.

Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, Trương Mỹ Linh hoảng hốt gào lên: "Tấm bản đồ, ném nó cho em ngay lập tức!"

Có lẽ lúc này Cò Chó mới nghe ra, anh vùng dậy vung tay ném mạnh tấm bản đồ bằng da người về phía Trương Mỹ Linh. Khoảnh khắc ấy, hàng trăm gương mặt phẳng lỳ cùng hướng về phía cô. Chỉ một vài giây sau, chúng lập tức ồ ạt lao đến.

Mưa rơi xuống lạnh buốt, tròng mắt Trương Mỹ Linh đau rát nhìn theo cung đường bay của tấm bản đồ. Tấm bản đồ đáp xuống ngay bên cạnh bù nhìn rơm, cô lao người bất chấp nhoài theo. Nhưng thứ đằng sau cũng đã đuổi kịp, chúng kéo lấy chân của Trương Mỹ Linh, khiến cô ngã nhào xuống bùn đất.

Lòng bàn tay đập vào thân của bù nhìn rơm, rách toạc một đường đau buốt. Từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống, rơi vào tấm bản đồ.

Nơi giọt máu nhỏ xuống liền lập tức lan ra như những mạch máu, uốn lượn vẽ thành một cung đường sắc nét trên tấm bản đồ da người. Trương Mỹ Linh trợn mắt nhìn, chỉ trong tích tắc, tấm bản đồ kỳ dị đã như được ai đó tự tay phác họa lên.

Thứ này, dùng máu để vẽ.

Gió cuồn cuộn thổi, phía trước từng hàng lúa đổ rạp. Sấm gõ đinh tai cùng tiếng mưa nện xuống ầm ầm. Tia chớp rạch ngang khung cảnh trước mắt, một con đường trải dài sương mờ dần dần lộ ra.

Nhưng Trương Mỹ Linh cũng chẳng còn tâm trí nào mà chiêm ngưỡng cái cảnh tượng kỳ dị ấy, bởi vì những con quái dị kia dường như cũng bất đầu dần trở nên cuồng loạn hơn. Chúng bỏ mặc Trương Mỹ Linh, trực tiếp đạp lên cô mà nhắm đến tấm bản đồ.

Cắn răng chịu đựng đau đớn, cô giữ chặt lấy tấm bản đồ kia, chân đạp văng một con quái dị vừa giằng giật. Chiếc chuông máu ở ngay bên cạnh, cô đưa tay giật lấy, dồn hết sức lực nhảy lên con đường vừa mở ra trước mặt.

Chân vừa chạm xuống mặt đất, cũng là lúc hàng trăm gương mặt trắng bệch bất chấp đồng loạt nhảy theo. Trương Mỹ Linh hét lên một câu chửi tục, sau đó vung tay đập nát chiếc chuông xuống nền đất.

Từ những mảnh chuông vỡ vụn, một làn khói đen bốc lên, tỏa ra cái mùi hôi thối tởm lợm. Chỉ trong thoáng chốc, hàng trăm con quái dị đã tan thành sương khói. Cảnh vật lại rơi vào tĩnh lặng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lần đầu tiên trải qua cảm giác kinh khủng đến vậy, Trương Mỹ Linh vẫn đứng nhìn trân trối vào bóng đêm dày đặc. Thẳng đến khi ánh đèn pin lia đến tầm mắt, cô mới bắt đầu gượng gạo phản ứng lại. Cò Chó cả người lấm lem bùn đất, ánh mắt anh hoang mang nhìn khung cảnh xung quanh. "Bọn nó chỉ cần tấm bản đồ, bởi vì kể cả chúng ta có đập được chiếc chuông thì cũng sẽ chẳng tìm được đường đi tiếp."

Đúng thật là như vậy.

Trương Mỹ Linh trân trối nhìn tấm bản đồ trên tay, một điểm trên bản đồ vừa từ từ biến mất. Chắc chắn cái điểm trên bàn đồ đó chính là nơi này, bởi vì cô vừa đập đi chiếc chuông máu liền bị xóa sổ.

Trận pháp có lẽ cũng lần nữa thay đổi rồi. Không biết tiếp theo, họ sẽ phải đối mặt với cái quỷ gì nữa đây.

Cò Chó thở hồng hộc, anh vội vã bước lên đường lớn cạnh Trương Mỹ Linh. Bộ dạng nhếch nhác của hai đứa thực sự trông rất buồn cười, thế nhưng lúc này chẳng ai mà vui nổi.

"Lúc nãy làm sao vậy? Nó là cái quái gì?"

Trương Mỹ Linh nhìn con đường mờ ảo trước mặt, cô lắc lắc đầu, "Là cái mẹ gì thì không rõ, nhưng hình như có chỗ sai sai."

"Sai hay đúng cứ đi đi, anh mày sợ đứng đây thêm nó quay lại thì không còn sức nữa đâu."

Nghĩ đến thứ ghê tởm vừa rồi, gai ốc của Trương Mỹ Linh đua nhau nổi lên. Cô không tranh luận gì nữa mà bám sát sau lưng Cò Chó.

Ánh đèn pin rọi vào làn sương mờ ảo phía trước, nước mưa gõ đồm độp lên mặt đường. Cánh đồng lúa mênh mông đã chẳng còn, trận pháp một lần nữa thay đổi ngay sau khi đập chiếc chuông máu, đến cả thứ ghê tởm vừa rồi cũng biến mất chẳng rõ tăm tích.

"Cò Chó, ban nãy mấy con kinh dị đấy có làm anh bị thương không?"

Cò Chó nhíu mày, sờ nắn cơ thể một hồi mới đáp, "Hình như không có..."

Thế thì thật kỳ lạ, rõ ràng chúng thoạt nhìn rất đông và hung hãn cơ mà. Trương Mỹ Linh trong đầu bỗng ngờ ngợ suy nghĩ, thế nhưng không phải không có khả năng.

"Hình như, mấy thứ đó đều là kết quả của trận pháp tạo ra nhằm huyễn hoặc chúng ta mà thôi. Trên thực tế thì lại không phải như vậy."

Mưa vẫn tiếp tục rơi, Trương Mỹ Linh quẹt quẹt hai con mắt cay sè, "Giống như Ngọc Út đó, rõ ràng nàng ấy là một vong hồn, trên thực tế không thể đụng vào bất cứ thứ gì. Thế nhưng đôi lúc chính bản thân em lại nhìn thấy nàng ấy hành động như một người bình thường còn sống vậy. Ví dụ như thấy nàng ấy ăn cơm, nhưng thực ra bát cơm ấy vẫn đầy nguyên xi. Ví dụ thấy nàng ấy cởi áo, nhưng mà..."

Lời vừa dứt đã thấy biểu cảm kỳ quặc trên gương mặt tròn tròn của Cò Chó. Anh nghi hoặc hỏi lại, "Mày bảo cởi áo là ý gì? Đầu óc mày dạo này bất thường quá đó con này."

Trương Mỹ Linh khoé môi giần giật, trong đầu bỗng thoáng ẩn hiện hình ảnh trong nhà tắm vào đêm hôm đó...

Cò Chó mở tấm bản đồ, hàng mày nhướn lên đầy kinh ngạc, "Nó tự động thay đổi này, chắc chúng ta đang ở đây." Anh chỏ chỏ vào một điểm trên tấm bản đồ, tầm mắt hướng về con đường mơ hồ phía trước, "Nếu đúng như vậy thì cứ đi thẳng đến cuối đường sẽ thấy địa điểm cất giấu chiếc chuông thứ ba."

Nghe Cò Chó nói vậy, Trương Mỹ Linh lúc này mới cảm thấy lòng bàn tay nhói lên. "Ai bảo ông nó tự động mở đường cho mình đi chứ?" Nước mưa rơi lộp độp vào vết rách, đau buốt lên đến tận óc, Trương Mỹ Linh nén không được mà chửi bậy, "Đéo mẹ, cái gì cũng phải trả giá bằng máu hay sao?"

Dường như Cò Chó thoáng khựng lại, gương mặt lấm lem của anh chẳng nhìn ra được loại cảm xúc. Anh xoa xoa xung quanh vết rách ở lòng bàn tay của Trương Mỹ Linh, thanh âm hạ xuống một chút, "Phía trước chẳng biết sẽ còn những chuyện quái quỷ gì, nếu anh mà có làm sao... thì mày bằng giá nào cũng phải trở về, rõ chưa con này? Cẩn thận một chút."

Lòng Trương Mỹ Linh nặng nề, cô muốn nói gì đó để anh an tâm, thế nhưng cuối cùng lại im lặng.

"Đi thôi, giải quyết cho xong sớm." Cò Chó vỗ vỗ chiếc đèn pin, thở dài một hơi, "Hi vọng nó trụ được qua đêm nay."

Cả hai lại cùng nhau bước về phía trước. Sương trắng dày đặc bủa vây cùng màn mưa xối xả khiến tầm sáng của chiếc đèn pin trở nên hạn chế đi rất nhiều. Không gian âm u lại chẳng rõ ràng khiến trong lòng người ta nảy sinh rất nhiều cảm giác bất an, và có đôi khi là ảo ảnh. Cò Chó vuốt nước mưa trên mặt, anh kéo mũ áo mưa xụp xuống tận mắt, "Ý mày nói là những cái con quái dị ban nãy, có thể chỉ là do trận pháp gây ra làm huyễn hoặc đầu óc mà thôi đúng không?"

"Tôi cũng không chắc lắm, nhưng khả năng cao là như vậy. Ông có thấy, lúc tôi đập cái chuông đi, thì bọn quái kia cũng liền biến mất không?"

"Anh đang nghĩ, cái chuông mới chính là thứ tạo ra ảo cảnh."

Trương Mỹ Linh gật đầu, sau đó lại thoáng nhận ra một việc vô cùng kỳ lạ. "Ông Ba biết rõ trận pháp này nguy hiểm thế nào, nhưng sao trước khi chúng ta đi chỉ đưa mỗi hai lá bùa nhỉ? Tay không đánh giặc hay sao?"

"Mày nghĩ mà xem, thứ yêu ma quỷ quái mày định dùng dao hay dùng kiếm vậy? Bọn chúng đâu phải con người đâu mà đòi đánh là đánh được chứ? Ban nãy nếu mấy thứ kia đúng là sản phẩm do cái chuông máu tạo ra, thì đúng là anh có đập nát óc vài con bằng đèn pin thật đấy. Nhưng mà giả dụ như là... là vợ của mày đi, người bình thường còn lâu mới nhìn thấy, ở đó mà đòi mang gậy ra đập. Ê, anh không có ý gì đâu mà trừng mắt, chỉ ví dụ thôi."

Cò Chó nói cũng hợp lý, căn bản người bình thường như họ vốn dĩ đã không nên đặt chân vào trận pháp này.

"Linh, anh hỏi cái này mày đừng giận." Cò Chó đi bên cạnh đột nhiên thở dài, thấy Trương Mỹ Linh không ý kiến gì mới nói tiếp, "Sau tất cả những chuyện này, mày hiểu, nàng ấy không thể mãi mãi ở bên mày đúng không em?"

Lòng bỗng chốc chùng xuống, trước mắt chỉ toàn mờ mịt, bước chân của Trương Mỹ Linh cũng chậm lại một chút.

"Anh không phản đối gì cả, nhưng anh nghe nói là có người âm bên cạnh thì sức khỏe cũng không tốt..." Ngập ngừng một lát, anh quay sang nhìn cô, giọng nói ấm áp vang lên giữa màn đêm u ám, "Mày thật sự có tình cảm với nàng ấy rồi đúng không?"

Mũi giày nhem nhuốc của Trương Mỹ Linh dừng lại trên mặt đường bám đầy hơi sương. Trong khoảnh khắc, gương mặt dịu dàng của nàng như vẽ lên trong tâm trí, từng đường nét khắc họa ngày một rõ ràng.

Này là đôi mắt âu yếm, này là nụ cười xinh xinh mỗi lần khe khẽ gọi tên cô...

Nhẹ nhàng gật đầu, Trương Mỹ Linh mỉm cười, "Em thương Út, cũng

1 2 3 »

Truyện convert hay : Đoàn Sủng Tiểu Làm Tinh Trọng Sinh Thành Mãn Cấp Đại Lão

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện