Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Ii)

Bối Rối.


trước sau

Advertisement

Bệnh viện Liên Hoa....

Trong phòng chụp X - Quang, Trạch Tịnh Thần đưa mắt chăm chú quan sát hiện tượng biến chuyển của khối u trên não của một người bệnh nhân rồi thuyết vấn cho người đồng nghiệp bên cạnh. Anh ta là người phụ trách hồ sơ lý lịch của bệnh nhân mà Trạch Tịnh Thần đang đảm nhiệm.

"Khối u này theo quan sát thì không nguy hiểm, nhưng thời gian tích trữ bệnh lâu dài, hiện tại đã đến giai đoạn cuối, khối u ngày một phình to nên làm hệ thống não thất trở nên rối." Trạch Tịnh Thần dùng chiếc bút Bocca chỉ vào màn hình, đúng ngay vị trí của khối u.

"Cậu nhìn xem, khối u cách não thất thứ ba một khoảng rất ngắn, nếu làm tổn thương tới não thất này, thì vùng đồi thị cũng bị ảnh hưởng. Thêm vào đó, người này từng có tiền sử cao huyết áp, hằng ngày đều phải dùng thuốc hạ áp, vấn đề này cũng có ảnh hưởng không ít đến hệ thần kinh."

Người bác sĩ bên cạnh nhìn theo ánh nhìn cũng như nghe rõ nhưng lời phân tích từ Trạch Tịnh Thần, anh ta cau mày suy nghĩ, lát sau mới cất tiếng:"Bây giờ nên mổ gấp!"

Trạch Tịnh Thần cầm bản hồ sơ lên, nhìn lại vỏ não bên trong màn hình máy vi tính thêm lần nữa rồi mới đưa cho vị bác sĩ kia:"Được rồi, cậu đưa bệnh nhân đi kiểm tra tổng quát thêm lần nữa, nếu không phát hiện ra điểm gì bất thường thì chuyển ngay vào phòng phẫu thuật, sau khi có thông báo, tôi sẽ đến."

"Tôi hiểu rồi! Chào bác sĩ Trạch."

Trạch Tịnh Thần gật đầu, ngỏ ý chào tạm biệt. Khuôn mặt bỗng chốc thay đổi trở nên lạnh lùng và khó đoán. Thoáng chừng như anh rất khó chịu khi phải đảm nhận công việc này.

Ngay lưng đứng dậy khỏi chiếc ghế, Trạch Tịnh Thần tắt máy tính rồi định đi ra ngoài, anh vừa đứng lên thì liền có người mở cửa bước vào.

"Bác sĩ Trạch!" Tiểu Vũ ôn tồn cất tiếng gọi.

Sắc mặt Trạch Tịnh Thần trở nên ổn định, đúng với tác phong khi làm việc, giống như anh không thể để lộ rõ một chi tiết gì trước mặt kẻ khác.

"Tiểu Vũ, cậu có việc gì sao?"

"Em tìm anh là vì muốn anh giúp một chuyện."

"Chuyện gì?" Trạch Tịnh Thần gật đầu, thái độ thản nhiên, nhiệt tình.

"Bệnh nhân phòng A31 hiện tại đang lên cơn co giật mạnh, em đã tiêm thuốc nhưng vẫn không thể khống chế. Nhịp tim cũng yếu dần, sau đó thì bệnh nhân bất tỉnh, hiện tại thì đang ở phòng cấp cứu, anh qua đó kiểm tra đi ạ."

"Được rồi. Tới đó đi!"

...

Tập đoàn Hàn thị...

Tuyết Linh vừa mới họp trở ra, men rượu vẫn còn trong người chưa tan hết, nên giữa bụng của Tuyết Linh bây giờ rất cồn cào khó chịu. Lộ Khiết biết cô có chuyện buồn nên sinh ra uống nhiều như vậy. Cuộc gọi mới đến từ Lộ Khiết, cô ấy muốn hỏi xem xem, rốt cuộc Tuyết Linh đang có chuyện gì buồn, nhưng vì không muốn để Lộ Khiết lo lắng nhiều nên cô đành viện cớ ra để nói.

Tuyết Linh bước vào văn phòng làm việc, đặt hồ sơ xuống trước rồi ngồi xuống sau. Hãng xe Slud Adixin còn ba ngày nữa là ra mắt công chúng, nên hiện tại còn cần rất nhiều vấn đề nữa phải chuẩn bị. Thêm vào đó, cô đã hứa với Trình Lạc là làm giúp cô ấy một dự án mới để đưa lên cho Hàn Dương Phong kiểm tra. Vì vậy nên, bây giờ cô không có chút thời gian nào để thở cả.

Cầm lấy cuốn tài liệu mà Trình Lạc đã đưa cho, đột nhiên ánh mắt lại liền nhìn về phía bàn làm việc kia. Khung cảnh khá bừa bộn nên Tuyết Linh muốn đi lại dọn dẹp một lát.

Nghĩ là làm, Tuyết Linh chậm rãi đứng dậy, rảo bước đi về hướng chiếc bàn làm việc của Hàn Dương Phong, dọn từng thứ một sao cho thật ngăn nắp và dễ nhìn.

Hồ sơ trống còn ở trên bàn, Tuyết Linh định vứt đi nhưng không biết Hàn Dương Phong còn cần hay không nên quyết định sẽ bỏ vào trong ngăn tủ.

Kéo chiếc ngăn tủ ra, đặt hồ sơ cẩn thẩn vào, đập vào mắt Tuyết Linh là một cái hộp vuông nhỏ, có màu trắng. Bề ngoài trông có vẻ tinh tế như vậy, bên trong chắc hẳn là một vật gì đó rất có giá trị, nó thu hút lấy sự tò mò của cô, khiến cô không tự chủ mà cầm lên xem.

Mở chiếc hộp vuông nhỏ nhắn đó ra, bên trong là một chiếc nhẫn, có mặt là hình quả nho fred leigton, xung quanh có gắn đúng hai mươi tám viên kim cương nhỏ, lấp lánh, trông rất đẹp và rất bắt mắt. Đúng thật là một đồ có giá trị.

Tuyết Linh không nghĩ nhiều, định đóng chiếc hộp lại rồi đặt vào đúng vị trí cũ, nhưng tiếng nói có pha lẫn ngữ điệu khó chịu của Hàn Dương Phong bất giác vang lên, làm Tuyết Linh giật cả mình.

"Đừng động vào nó!"

Tay cầm chiếc hộp bất giác buông lỏng, chiếc hộp cũng theo đó mà rơi xuống đất. Nhanh nhẹn nhìn lên anh thì đã thấy anh nhanh chân đi đến, nhặt chiếc nhẫn, cẩn thận đặt lại trong hộp rồi đứng lên, đặt lại vào trong tủ.

"Xin lỗi Hàn tổng, tôi chỉ muốn dọn dẹp lại giúp anh thôi!"

"Được rồi, sau này cô không cần phải làm những công việc này nữa, chuyên tâm lo vào công việc chính của mình đi!"

"Tôi hiểu rồi!"

"Cô Diệp, mời bên này!" Giản Bân khiêm tốn cất tiếng nói, hành động tôn trọng mời Diệp Hâm Đình vào bên trong.

Nhìn thấy đối tác là người mẫu đại diện của Hàn thị đến, biết rằng họ đang có chuyện quan trọng cần bàn nên Tuyết Linh chủ động xin phép ra ngoài trước, mọi thông tin quan trọng cần biết, Giản Bân sẽ nói cho cô sau.

Hàn Dương Phong nhìn thấy như vậy cũng không nói gì, chỉ gật đầu thuận ý cho cô.

Bước ra đại sảnh, Tuyết Linh đi đến bàn công, trầm ngâm nhìn xuống những tòa nhà đối diện. Chợt, lòng bần thần nghĩ lại chuyện khi nãy, chiếc nhẫn đó đối với Hàn Dương Phong quan trọng thế sao? Thứ đó... không lẽ Hàn Dương Phong chuẩn bị cho người con gái anh ấy thích, nên khi Tuyết Linh động vào, Hàn Dương Phong mới nghiêm khắc lạ thường như vậy?

Đó là những điều Tuyết Linh suy nghĩ, một phần thấy có lỗi khi động vào đồ của người khác khi chưa có sự cho phép, điều này làm Hàn Dương Phong khó chịu cũng là điều đương nhiên, vì nó là một trong ba điều mà Hàn Dương Phong ghét nhất. Tuy nhiên phần khác, Tuyết Linh lại cảm thấy khó chịu mà bức rứt trong người, nhưng tại sao cô có cảm giác này, cô cũng không rõ.

Đương nhiên, đây không phải là lần đầu tiên Tuyết Linh có cảm giác như vậy, mà rất nhiều lần trước, cô cũng không thể chấp nhận được việc Hàn Dương Phong gần gũi với người con gái khác.

Tiếng chuông điện thoại bất giác vang lên, cắt ngang suy nghĩ của cô.

"Linh Linh, em rảnh không, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."

...

Qua vài tiếng trong phòng phẫu thuật, Trạch Tịnh Thần cũng thành công trong cả mổ của mình. Không tính đến thời gian trải qua quá trình phẫu thuật, chỉ nói đến việc lấy khối u ra khỏi trung tâm thần kinh đã là rất khó rồi, Trạch Tịnh Thần tuy học vấn tốt nhưng không phải là siêu phàm như những lời người khác nói. Bệnh nhân tuy là thành công qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng giờ vẫn chưa thể nói trước được điều gì.

Bước ra khỏi gian phòng sát khuẩn, Trạch Tịnh Thần thở một hơi nặng nhọc rồi đi tới phòng riêng để thay đồ.

Đúng lúc, Tưởng Ân đi đến thì thầm gì đó vào tai anh. Thoáng chừng việc rất quan trọng nên hành động của Trạch Tịnh Thần cũng một gấp rút hơn.

Đứng trước sảnh chính của khoa, Trạch Tịnh Thần ký vào một số giấy tờ cho bệnh nhân vừa rồi, sau đó đưa lại cho Tiểu Vũ.

"Cậu xem tình hình của bệnh nhân này giúp tôi, hai tiếng sau tôi sẽ quay lại."

Tiểu Vũ nở nụ cười hòa đồng trên khoé môi, giọng nói hết sức khâm phục và cởi mở.

"Anh yên tâm, có việc gì gấp thì cứ giải quyết, việc anh giao cho em nhất định em sẽ hoàn thành tốt."

"Được, cảm ơn cậu." Trạch Tịnh Thần cong môi mỉm cười, vỗ vai Tiểu Vũ như một lời khích lệ vô thanh, sau đó thì cùng Tưởng Ân rời khỏi bệnh viện.

....

Trở về nhà, Trạch Tịnh Thần đi xuống tầng hầm, kiểm tra lại những thí nghiệm được cho là sai sót. Nhìn vào những mẫu hoá chất trên bàn, Trạch Tịnh Thần đâm ra suy nghĩ.

Rõ ràng công thức trước đây đều đúng, nhưng sao hôm nay lại phản tác dụng?

Trong đầu Trạch Tịnh Thần có chút nghi ngờ, anh nhìn lại chiếc khay chứa những lọ hoá chất, cầm lên một lọ chứa một loại bột rồi thực hiện một thí nghiệm phân biệt kim loại, sau khi có kết quả, những người xung quanh liền bối rối nhìn nhau, không dám nói từ nào, thậm chí là cũng không dám thở.

Trạch Tịnh Thần lập tức quay sang nhìn cái tên đứng đầu thực hiện thí nghiệm này, lạnh giọng cất tiếng.

"Tại sao lại có Kali xyanua ở đây?"

Với một người thành thạo hoá học như Trạch Tịnh Thần, chỉ một thí nghiệm nhỏ đã biết ngay thứ bột trắng tinh đó là gì. Mặt này tên kia lập tức se lại, lộ rõ sự sợ hãi. Lya hỏi, hắn không dám chần chừ.

"Thưa ngài Lya, tôi đã... đã cố tình thay Kali xyanua bằng thủy ngân xyanua. Bởi vì Kali xyanua sẽ tác dụng triệt để hơn..."

Trạch Tịnh Thần đột ngột đứng lên, đồng thời cắt lời hắn ta:"Đúng thực độc của Kali xyanua sẽ vượt trội hơn, nhưng nó không phù hợp với thí nghiệm của tôi. Thành phần các chất hoá học khác có tác dụng phản lại Kali, nếu không phát hiện sớm, hậu quả để lại sẽ khôn lường." Trạch Tịnh Thần vừa nói, vừa đi tới chỗ hắn, nghiêng đầu nhìn hắn, lời nói sắt lạnh như lời cảnh cáo:"Đừng tự cho rằng mình thông minh. Nhớ lấy, làm chậm trễ việc của tôi, cậu sẽ không có kết quả tốt."

Thông minh cũng là một tài năng thiên bẩm, hắn ta làm vậy có phần sai, nhưng xét tới cùng, hắn cũng vì muốn cống hiến sức lực cho Lya. Tuy nhiên, làm việc với Lya chỉ có phục tùng và chấp hành, không có thắc mắc cũng không có phản bội.

Hắn ta gật đầu như một đứa trẻ ngoan ngoãn, giây sau không đợi Trạch Tịnh Thần nhắc, hắn cũng tự giác mà chạy ngay đến bàn thí nghiệm, cẩn thận từng chút, chế tạo ra loại thuốc độc nhất vô nhị đã từng thực hành ở Ý.

"Ông Từ Kiêm muốn gặp anh?"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện