Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Ii)

Bóng Đèn (I).


trước sau

Advertisement

Gần đến giờ trưa, cuộc họp giữa Diệp Hâm Đình và Hàn Dương Phong cũng kết thúc. Với tư cách là người giao kết hợp đồng, Hàn Dương Phong phải lên chủ ý mời đối tác của mình một bữa.

Thế nên hôm đó, ngay sau khi hai người nói xong thì rời đi đến một nhà hàng sang trọng và số người đi chỉ có mỗi Hàn Dương Phong và Diệp Hâm Đình.

Còn nữa, để giữ hình ảnh cho Diệp Hâm Đình cũng như sự tự tôn của bản thân mình, Hàn Dương Phong không quên cho người che mắt giới truyền thông, không để lọt vào tai mắt họ một chút chi tiết gì.

...

Hàn thị...

Tuyết Linh ở công ty, thu dọn một lát rồi cũng rời khỏi. Đúng lúc ấy, Giản Bân cũng chuẩn bị giải lao, nhìn thấy cô ở trước sảnh công ty thì hì hụt chạy tới.

"Trợ lý Tuyết, cô đang chờ ai vậy?"

Tuyết Linh đang nghịch điện thoại, bỗng dưng có tiếng hỏi đột ngột như vậy không khỏi khiến cô giật mình.

Theo phản xạ, Tuyết Linh quay người lại, nhìn người đàn ông kia, ậm ừ trả lời:"À, tôi đợi bạn."

"Thì ra là vậy, tính mời cô đi ăn nhưng mà thôi, để hôm khác vậy."

"Được."

Trời thì đổ mưa lớn, từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa có giờ nào là tạnh mưa. Giản Bân nói tạm biệt xong thì cũng đi khỏi đó.

Không lâu sau, một chiếc xe Audi dừng lại, người bước xuống xe là Trạch Tịnh Thần. Thật ra, hôm nay hay tin Trạch Tịnh Thần không có việc gì bận, Tuyết Linh lại nhàn rỗi, tính là sẽ thực hiện lời hứa của mình với anh, vì vậy, lúc Hàn Dương Phong đã rời khỏi Hàn thị cùng Diệp Hâm Đình, Tuyết Linh đã trực tiếp gọi cho Trạch Tịnh Thần.

"Cô đợi lâu không?" Trạch Tịnh Thần ôn tồn hỏi, trông anh hiện giờ như một hoàng tử, vóc dáng cao ráo, bề ngoài được chiếc áo sơ mi màu đen phối hợp cùng chiếc quần tây cùng tone màu được thiết kế vừa vặn, ôm vừa cơ thể bao bọc lấy, càng nổi bật lên vóc dáng tuyệt đẹp của anh. Hàng tóc hai mái rủ xuống trước trán bị nước mưa thấm một ít, càng nhìn thì càng không thể thoát khỏi giây phút loạn nhịp.

Tuyết Linh bất thần một lúc, chợt câu nói của Trạch Tịnh Thần làm cô choàng tỉnh, cô lắc đầu cười cười:"Không lâu, tôi chỉ mới đứng đây thôi."

"Được rồi, lên xe đi!"

...

Cosiama Restaurant.

Tại một căn phòng VIP rộng lớn, sang trọng. Các món cần dùng đã được nhân viên mang lên và xếp gọn gàng lên bàn.

Để giữ vóc dáng cân đối, Diệp Hâm Đình rất chú trọng vào khẩu phần ăn của mình, vì vậy nên cô chỉ chọn có hai món chứa nhiều vitamin là chủ yếu.

Còn về phía của Hàn Dương Phong, anh cũng rất kén ăn, đặc biệt là các món có liên quan tới tinh bột, nên rất hạn chế. Vì vậy trên bàn ăn lúc này chỉ có vài ba món đơn giản.

"Hàn tổng, anh dùng ngon miệng." Diệp Hâm Đình nở một nụ cười tao nhã, đầy khí chất. Nhìn vào dáng vẻ lạnh lùng, bí ẩn cùng với vẻ ngoài đẹp như một bức tranh kia, trái tim Diệp Hâm Đình càng xao xuyến, không muốn rời mắt một giây nào.

"Được, Diệp tiểu thư cũng dùng ngon miệng." Hàn Dương Phong hờ hững đáp lại, trong tình trạng hiện giờ, anh không có lấy một chút cảm xúc gì, thái độ lúc nói chuyện với người khác vẫn cứ uy nghiêm, lạnh nhạt như thế.

"Phải rồi Hàn tổng, hãng xe Slud Adixin vừa công bố đã có người đặt cọc, anh có thể cho tôi xem danh sách hai người đó được không? Vì tôi muốn biết tác phong cùng sở thích của họ để có thể dễ ăn nói, thu hút sự chú ý hơn."

"Được, lát nữa tôi sẽ đưa cho cô. Còn nữa, hai giờ ngày mai có buổi ghi hình quảng bá của Hàn thị, nhân viên của tôi sẽ tiếp đón cô."

Diệp Hâm Đình thong thả gật đầu, mặc dù trong lòng có chút thất vọng vì sao người tới đón cô không phải là Hàn Dương Phong chứ? Diệp Hâm Đình khẽ mím môi, nhanh chóng quên đi chuyện mình vừa nghĩ, dồn sự tập trung vào từng lời nói của Hàn Dương Phong.

Không thấy anh nói gì nữa, Diệp Hâm Đình mới bắt đầu lên tiếng:"Hàn tổng, nghe nói anh có một người anh trai nữa sao?"

"Phải, tôi có một người anh trai."

"Có phải là Tư tổng của tập đoàn Tư Nam không?" Diệp Hâm Đình hào hứng, tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy."

Thật ra những thông tin này là do cô gặng hỏi cha mình, chứ thật ra, điều tra về anh là một vấn đề rất khó. Diệp Hâm Đình cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô có vẻ như ngày một gần, cô không biết trên con đường đi về phía anh sẽ có bao nhiêu trở ngại, cô cũng không bận tâm, vì mọi việc, chỉ cần mình cố gắng, tích cực là sẽ vượt qua. Trong chuyện này cũng vậy.

"Hai người đúng thật là tài giỏi, ngưỡng mộ hai người thật." Diệp Hâm Đình nheo mắt cười, tỏ thái độ theo lời nói.

"Diệp tiểu thư cũng quá khen rồi..." Đang nói giữa chừng thì tiếp chuông điện thoại của Hàn Dương Phong liền vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện đang vốn tiến triển tốt đẹp của hai người.

Không biết người trong điện thoại là ai, cũng không biết là có chuyện gì, mà vấn đề là sau khi nghe xong cuộc gọi đó, Hàn Dương Phong đã đứng phắt dậy, nói vài lời với Diệp Hâm Đình rồi rời khỏi, anh không nói rõ lý do, cũng không một cuộc hẹn gặp lại mà thẳng thừng rời đi, để lại cho Diệp Hâm Đình không ít tò mò và hụt hẫng.

....

Dừng lại trước một nhà hàng bình thường cũng không quá sang trọng như Cosiama Restaurant, nhưng cách phục vụ và ẩm thực ở đây cũng không thua kém nhà hàng nào.

Tuyết Linh cùng Trạch Tịnh Thần đi vào, ngồi vào một chiếc bàn trống ở phía trong của sảnh.

Hôm nay là Tuyết Linh mời nên để tự Trạch Tịnh Thần gọi món.

"Anh cứ gọi thoải mái, hôm nay tôi sẽ mời."

Nói là nói vậy thôi, chứ Trạch Tịnh Thần là con trai, dù gì cũng sẽ không để cho con gái chịu thiệt. Anh nghe vậy chỉ cười cười, nhường cho cô gọi món trước.

Ngoài món tổ yến ra, Tuyết Linh còn rất thích ăn lẩu.

Không ngờ rằng Trạch Tịnh Thần cũng có sở thích giống cô.

"Anh cũng thích ăn lẩu à?" Tuyết Linh hào hứng hỏi.

"Đúng vậy, nhưng thời gian của tôi rất bận, từ khi từ Ý trở về đây thì hầu như không dùng tới nữa."

"Vậy chắc anh chưa dùng thử món lẩu ở đây đâu nhỉ?" Tuyết Linh nhướng mày, mỉm cười:"Hôm nay anh dùng thử đi, đảm bảo không làm anh thất vọng."

Thật ra, món lẩu không phải sở thích của Trạch Tịnh Thần, mà là của một người con gái Trạch Tịnh Thần rất yêu thương, không hiểu sao khi nhìn cử chỉ cùng hành động của Tuyết Linh, Trạch Tịnh Thần lại hình dung về người con gái ấy. Đôi khi, anh suy tư tới mức quên luôn cả âm mưu anh muốn thực hiện. Đối với một cô gái hồn nhiên như cô, anh có hơi mềm lòng đôi chút.

Thời điểm hiện giờ khá đông khách, tuy nhiên nhân viên trong quán lại rất nhiệt tình và nhanh nhẹn, nên chỉ trong giây lát đã có hết nguyên liệu cần dùng.

Tuyết Linh không đợi ăn trước mà mở chai bia ra uống vài ngụm.

Nhìn thái độ của cô như vậy, Trạch Tịnh Thần liền bắt được vấn đề ngay.

"Cô có chuyện gì không vui sao?"

"Đâu có." Tuyết Linh lắc đầu, sau đó thì thở dài, cô quên mất anh có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác qua ánh mắt. Tuyết Linh mím môi, "Chỉ là công việc thôi."

"Công việc của cô gặp vấn đề gì sao?" Trạch Tịnh Thần nhướng mày hỏi, sau đó nhớ ra một chuyện, liền cất giọng nói tiếp:"À, cấp trên của cô có phải là Hàn Dương Phong không."

"Phải rồi."

"Nghe người khác bảo tính cách của Hàn Dương Phong rất kỳ cục, khó hiểu rất giống với anh trai của anh ta. Không phải anh ta hà khắc, làm khó cô đó chứ?"

"Không phải... nhưng mà anh nói, Hàn tổng có anh trai? Anh trai của ngài ấy là ai vậy?"

"Cô không biết việc này sao?"

Tuyết Linh khẽ lắc đầu:"Không phải, tôi có biết nhưng mà không biết danh tính của anh ta."

Trạch Tịnh Thần cười nhẹ, thì ra cô vẫn chưa biết việc này, chắc là Tư Cảnh Nam và Lộ Khiết muốn che giấu gì đây mà.

"Thật ra, anh trai của cậu ta là..."

Câu nói chưa kịp nói hết thì bóng người cao ráo ở đâu xuất hiện, bao phủ lấy Tuyết Linh rồi ngồi xuống cạnh cô.

"Xin chào! Tôi ngồi đây có làm phiền hai người không?"

Nhìn Hàn Dương Phong, Tuyết Linh không khỏi ngỡ ngạc, chẳng phải anh đang đi ăn cùng Diệp Hâm Đình sao? Làm cách nào anh biết được cô ở đây?

"Hàn tổng, sao anh lại đến đây?"

"Đến góp vui."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện